Tôi mong gặp một người như em. Thanh khiết, tinh khôi như buổi sớm giữa rừng sâu non thẳm, trong lành, ấm áp tựa vạt nắng vàng trải nhẹ trên lối nhỏ trong thành cổ, quấn quýt da thịt tôi. Từ bình minh cho tới hoàng hôn, từ miền sơn cước cho tới chốn thư phòng, mọi câu hỏi đều sẽ trở nên hết sức đơn giản. Tôi mong gặp một người như em, cùng tôi đi suốt tương lai, miệt mài nhẩm đếm từng cột mốc trên hành trình cuộc đời.
bạn đang xem “Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôi ngước nhìn thành phố Bắc Kinh ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi.
Không trụ nổi, vài năm sau tôi về lại Nam Kinh. Chừng một tháng sau, khi đã cháy túi, Quản Xuân cũng trở về, cậu ta vạ vật trong căn phòng thuê tồi tàn của tôi. Sau mấy ngày nằm ườn ở nhà xem phim truyền hình, bọn tôi quyết định ghé thăm quán rượu năm xưa.
Chúng tôi vào cửa, quán vắng teo, chỉ thấy một cô gái đang lau cốc rất chuyên nghiệp ở quầy bar.
Quản Xuân đột ngột dừng bước. Tôi đưa mắt nhìn kỹ, thì nhận ra cô gái chính là Mao Mao.
Mao Mao ngẩng lên, mỉm cười chào hỏi:
- Các anh đến đấy à?
Quản Xuân quay ngoắt người định bỏ đi, bị tôi túm giữ lại.
Mao Mao nói:
- Thực ra lúc anh đâm xe, em đã chia tay với anh ta. Anh ta không chịu đăng ký kết hôn với em, vì sao thì em cũng chẳng buồn hỏi. Sau khi chia tay, anh ta chia cho em chiếc Jeep cũ kỹ ấy. Em dùng số tiền bồi thường của anh cộng với khoản tiền bố mẹ dự định mua nhà cho em để chuộc lại quán rượu này.
Cũng được một năm rồi đấy nhưng chẳng có mấy khách.
Miệng Quản Xuân lúc há lúc khép, nhìn khẩu hình thì tôi có thể đoán ra ba chữ: Đồ bà chằn...
Mao Mao đặt chiếc cốc xuống, nước mắt lã chã, nói:
- Em không biết kinh doanh, anh lấy em được không?
Quản Xuân xoay lưng về phía Mao Mao, tôi thấy có vẻ cậu ta rất căng thẳng. Tôi sợ cậu ta sẽ xông tới tát Mao Mao, nên ra sức kìm chặt cậu ta lại.
Quản Xuân gật đầu.
Đó là cái gật đầu long trọng nhất mà tôi từng chứng kiến. Thật chậm rãi, từng xăng-ti-mét đi xuống, từng xăng-ti-mét đi lên, rồi lại từng xăng-ti xăng-ti-mét đi xuống, chậm rãi mà kiên định.
Quản Xuân xoay người lại, nước mắt đầm đìa, nói:
- Mao Mao, có phải em thấy rất khổ sở không? Anh có thể lấy em không?
Tôi biết những người xung quanh sẽ không hiểu. Mà thực ra thì, chuyện tình yêu đâu cần người khác hiểu.
"Tôi yêu em" hay "Em yêu anh" vốn chỉ có ba chữ. Ba chữ mà hợp thành câu nói phức tạp nhất trên đời.
Có người giấu sâu trong tim, có người buột miệng là nói. Cũng có người lặng nhìn bạn và hỏi: Em có thể chờ anh không? Chờ anh tỉnh ngộ, chờ anh tỏ tường phải trái, đúng sai, chờ anh thuyết phục bản thân, chờ anh thoát khỏi vực thẳm, chờ anh chữa lành vết thương trong tim rồi anh sẽ tới tìm em.
Nhưng không ai trên thế giới này có thể chờ đợi. Bởi khi chờ đợi, mưa sẽ xối ngập con đường nhỏ, quạnh quẽ, khiến em không thể tìm thấy biển đường. Khi chờ đợi, cuốn sách cuộc đời sẽ tràn lan lỗi chữ, chẳng còn thấy được trang bìa long lanh, đẹp đẽ.
Không ai biết còn ai chờ ai trên cõi đời này không.
Nhưng Quản Xuân thì đích thực đang chờ Mao Mao.
Tôi mong gặp một người như em. Trên đời này có tình yêu như gió mát giữa rừng sâu non thẳm, có tình yêu như nắng ấm trải trong thành cổ thâm trầm. Nhưng không sao hết, cuối cùng, chỉ cần người đó là em.
Từ bình minh cho tới hoàng hôn, từ miền sơn cước cho tới chốn thư phòng, mọi câu hỏi sẽ trở nên hết sức đơn giản. Vậy nên, Quản Xuân đã gật đầu.
Và chắc chắn cũng có người sẽ gật đầu với bạn, để cùng nhau đi suốt tương lai, miệt mài nhẩm đếm từng cột mốc trên hành trình cuộc đời.
Chương trước | Chương sau