Disneyland 1972 Love the old s
Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai

Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 82 đánh giá )

Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai - Chương 30 - Học sinh yếu kém

↓↓

Cô ấy có chút bối rối, không dám nhìn tôi, vờ chuyển chủ đề.

bạn đang xem “Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi im lặng. Cuối cùng, cô ấy ngẩng lên, nói:


- Tôi vẫn muốn ở gần cậu ấy. Cho dù không bao giờ gặp được nhau, nhưng chỉ cần chúng tôi ở chung trường là tôi vui rồi.


Cô gái ấy, bất chấp người cô thích không hề biết đến sự tồn tại của mình, vẫn nỗ lực hết năm này sang năm khác, xích lại gần cậu ấy. Không thể trò chuyện với cậu ấy, nỗ lực của cô chỉ là: chạy đến điểm xa nhất, để được nhìn thấy phía bên kia đại dương.


Điều này giống hệt những bài kiểm tra toán thời cấp ba. Cô ấy đã vận dụng vô số công thức, nhưng không bao giờ được cho điểm. Thượng Đế khuyên học sinh yếu kém nghỉ học, nhưng học sinh yếu kém vẫn kiên trì, tiếp tục ghi đáp án, không đạt thành tích cũng không sao, chỉ cần đừng bắt cô ấy phải xa lớp học.


Tôi nhìn gương mặt đỏ lựng của cô ấy và bàn tay cầm đũa hoang mang gẩy thức ăn của cô ấy mà muốn ứa nước mắt.


Năm 2004, Tuệ Tử chạy đến quán bar của tôi đúng lúc ti vi đang phát sóng trực tiếp vòng chung kết cuộc thi Người đẹp học đường lần thứ nhất.


Chúng tôi uống đến say mềm. Tuệ Tử nâng cốc, nhìn ra cửa sổ:


- Chúc anh hạnh phúc!


Hôm đó là ngày Viên Hâm kết hôn.


Tôi nhìn đôi má tươi rói của cô ấy in trên cốc thủy tinh, thầm nghĩ, học sinh yếu kém cuối cùng đã bị đuổi học.


Năm 2005, Tuệ Tử chạy đến quán bar, nằm bò ra bàn khóc tức tưởi, không ai biết vì sao.


Cô ấy quệt nước mắt, nói:


- Chắc anh ấy buồn lắm.


Nghe đồn, Viên Hâm đã ly hôn.


Từ hôm đó, chúng tôi không gặp lại Tuệ Tử. Gọi điện thì cô ấy bảo đã xin thôi việc, bỏ về Tứ Xuyên tìm việc khác.


Năm 2006, một nhóm khách vào quán. Khi nhìn thấy hai người đi đầu, chiếc cốc trong tay Quản Xuân rơi xuống đất, vỡ "choang". Bạn bè há hốc miệng, tròn xoe mắt. Tuệ Tử ngại ngùng nói:


- Xin giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi, chúng tôi vừa từ Tứ Xuyên về Nam Kinh.


Dường như có một tiếng nổ vang trong đầu tôi. Có lẽ sau ngày ly hôn, Viên Hâm đã đến Tứ Xuyên và Tuệ Tử đã lập tức theo cậu ta đến đó khi biết tin.


Chúng tôi ngồi xuống nói chuyện. Thì ra năm ngoái Viên Hâm theo người thân đến Tứ Xuyên mở chuỗi nhà hàng phục vụ các món lẩu. Và giờ họ dự định phát triển chuỗi nhà hàng đó ở Nam Kinh. Viên Hâm trò chuyện với người bạn quản lý tài chính. Chúng tôi không hiểu chủ đề họ nói, chỉ nghe được số liệu các khoản đầu tư. Người bạn xua tay, nói:


- Đầu tư năm triệu, áp dụng nguyên lý đòn bẩy tài chính, tỉ lệ 1/6, sau đó lại áp dụng đòn bẩy một lần nữa với tỉ lệ 1/6, chúng ta sẽ có doanh thu xấp xỉ hai trăm triệu.


Viên Hâm gật gù:


- Xấp xỉ hai trăm triệu.


Quản Xuân chấn động dữ dội:


- Hai... hai trăm triệu?


Tôi kinh ngạc:


- Hai... hai trăm triệu?


Hàn Ngưu kinh ngạc:


- Nhiều hơn cả tinh trùng của tôi.


Tuệ Tử cũng không hiểu, cô ấy chỉ biết ân cần rót rượu, rót rượu cho từng người bạn của Viên Hâm. Cô ấy tập trung cao độ vào việc chú ý xem xó cốc rượu của ai vơi đi hay không, để có thể lập tức rót cho thật đầy.


Tuy họ nói về hai trăm triệu, nhưng lúc thanh toán cả mấy gã đàn ông đều vờ như không trông thấy tờ hóa đơn. Và Tuệ Tử đã phải giành lấy phần thanh toán về mình.


Năm 2007, Tuệ Tử và Viên Hâm đi nhận giấy đăng ký kết hôn. Họ đến Ủy ban nhân dân thành phố làm thủ tục, cán bộ yêu cầu cung cấp chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu.


Tuệ Tử ngạc nhiên:


- Sổ hộ khẩu?


Cán bộ khinh khỉnh nhìn cô ấy. Viên Hâm bảo:


- Để anh về lấy.


Viên Hâm về nhà lấy sổ hộ khẩu còn Tuệ Tử chờ ở Ủy ban.


Cô ấy chờ từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. Giờ giải lao buổi trưa, một cán bộ tốt bụng rót cho cô ấy cốc nước.


Tuệ Tử thầm nghĩ, Viên Hâm từng kết hôn, lẽ nào anh ấy không biết phải mang theo sổ hộ khẩu? Chắc chắn anh ấy phải biết.


Có lẽ đây là lần trì hoãn, dây dưa cuối cùng. Nhiều người thích làm vậy, họ cứ lần lữa, trì hoãn cho đến lúc không thể lần lữa, trì hoãn mới chịu ra đi, để lại bãi chiến trường ngỗn ngang, không thu dọn được. Họ chỉ cốt bản thân không rơi nước mắt, còn những người khác muốn rơi bao nhiêu cũng mặc.


Tuệ Tử gần như không đứng nổi, toàn thân run lên bần bật. Cô ấy gọi điện cho tôi. Không chờ cô ấy nói hết câu, tôi và Quản Xuân lập tức lái xe ô tô tới đó.


Tuệ Tử về nhà, Viên Hâm đã dọn đồ đi từ lúc nào. Trên bàn là sổ tiết kiệm cậu ta để lại, trị giá một trăm ngàn và một mảnh giấy: Chúng ta không hợp nhau. Em hãy giữ gìn sức khỏe.


Chúng tôi im lặng. Tuệ Tử chầm chậm đứng lên, đi ra ngoài.


Tuệ Tử chìa tay ra, Quản Xuân đưa chìa khóa xe cho cô ấy. Cô ấy lái xe đi trước, chúng tôi theo sau, đến một quán lẩu.


Quán lẩu rất đông khách, ngoài cửa có rất nhiều người đang chờ để được xếp bàn.


Trong quán rất náo nhiệt, nhân viên phục vụ chạy lăng xăng, khách khứa ăn uống nhiệt tình. Tuệ Tử gào lên:


- Viên Hâm!


Nhưng tiếng gọi của cô ấy lập tức bị nhấn chìm giữa biển âm thanh huyên náo.


Tuệ Tử vơ bừa một cốc bia, ném mạnh xuống đất, lại cầm tiếp một cốc khác ném xuống đất.


Quán lẩu im bặt.


Tuệ Tử nhìn thấy Viên Hâm, cô chậm rãi bước đến trước mặt cậu ta và nói:


- Không định chào tạm biệt sao?


Viên Hâm có vẻ hoảng hốt, cậu ta đưa mắt nhìn khắp lượt quan khach đang chăm chú lắng nghe. Cậu ta nói:


Chúng ta không hợp nhau.


Tuệ Tử nhìn cậu ta trân trân:


- Tôi chỉ muốn cho anh hay, chúng ta không tình cờ gặp nhau ở Thành Đô năm 2005. Tôi thích anh từ năm 1997, và đến tận năm giờ chiều hôm nay, tôi vẫn còn yêu anh, hơn bất cứ ai khác trên đời.


Cô ấy nhìn xoáy vào Viên Hâm:


- Với tôi, năm vừa qua là năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Nhưng anh không hề thích tôi. Vậy tôi mong rằng, năm vừa qua đối với anh không hẳn là một năm tồi tệ. Thật tiếc vì không thể trở thành vợ anh. Chào anh!


Viên Hâm ngẩn ngơ đáp:


- Chào em!


Tuệ Tử cúi xuống, nhìn chăm chăm vào đầu ngón chân mình, nói:


- Tạm biệt!


Tuệ Tử giam mình trong căn phòng trọ nhỏ bé, trải qua lễ Giáng sinh và Tết Dương lịch cô đơn nhất trong đời. Chúng tôi muốn chia sẻ với cô ấy, nhưng cô ấy không chịu mở cửa.


Vào dịp năm mới, một trận bão tuyết hy hữu đã xảy ra, việc đi lại gặp nhiều khó khăn. Tôi gọi cho Tuệ Tử, cô ấy vẫn tắt máy.


Bước sang năm 2008.


Hơn nửa năm sau đó, đúng vào ngày Cá tháng Tư, Tuệ Tử gọi điện cho từng người trong số chúng tôi, bảo tất cả tập trung ở nhà cô ấy.


Mặt cô ấy phù to, cái bụng bự tướng, chúng tôi không khỏi bàng hoàng sợ hãi.


Mao Mao xúc động nói:


- Tuệ Tử, chị có thai à? Bố đứa trẻ là ai?


Mao Mao thấy sắc mặt của chúng tôi tái dại thì chớp mắt, rồi òa khóc thảm thiết, túm lấy cánh tay Tuệ Tử , gào lên:


- Sao lại như vậy?


Tuệ Tử xoa đầu Mao Mao:


- Lúc chia tay thì được ba tháng rồi. Còn đứng đó làm gì, ngồi ghế đi.


Chúng tôi chen nhau ngồi trên sofa. Tuệ Tử hắng giọng, nói:


- Tháng sau tôi sinh cháu, cần sắm những gì, các cậu góp ý đi.


Cô ấy sai Quản Xuân mở một cái túi nilon to tướng, bên trong toàn bỉm trẻ em. Cô ấy chau mày, nói:


- Loại nào phù hợp với em bé của tôi nhỉ? Hay là thế này, mỗi người trong số các cậu thử mặc một loại khác nhau. Loại nào gây cảm giác khó chịu, tôi sẽ không dùng.


Tôi ôm một bọc, run rẩy hỏi:


- Phải mặc trong bao lâu?


Tuệ Tử ngẩn người, vỗ vỗ bọc bỉm trên tay tôi, tôi cúi xuống, trên bọc bỉm có ghi: Một trăm ngày đẹp đẽ khi bé vừa chào đời.


Tôi suýt khóc:


- Phải mặc đủ một trăm ngày?


Tuệ Tử nói:


- Em bé sẽ mặc một trăm ngày, các cậu chỉ cần mặc một ngày thôi. Ngày mai gửi báo cáo cho tôi, phải mô tả thật chi tiết cảm giác của các cậu, tốt nhất là dưới một trăm chữ.


Chúng tôi đã trò chuyện rất lâu. Tuệ Tử phân công công việc cho từng người, những việc mà chúng tôi có thể giúp. Tất cả đều gật đầu lia lịa.


Nhưng, Mao Mao vẫn chưa nín khóc.


Tuệ Tử mỉm cười:


- Không dám gặp mọi người vì tôi muốn sinh đứa bé này.


Tôi nói:


- Sinh hay không là việc của cậu. Nuôi nấng bé là việc của chúng tôi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Hà Nội và em

Hà Nội và em

Sài Gòn vẫn nắng mưa xuôi ngược. Hà Nội gió mùa về, nhớ mặc áo ấm nghe

30-06-2016