- Chị dạy em thứ tự chữ cái trên bàn phím, có gì mà loạn luân?
bạn đang xem “Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thứ mình không muốn đừng bắt người khác phải làm.
- Học đánh máy chữ có nhiều lợi ích lắm. Nhìn đây, cái này gọi là QQ, lên QQ em có thể kiếm nhiều bạn gái xinh.
Thế là chị lập giúp tôi một tài khoản QQ, sau đó hai chúng tôi cùng tìm kiếm các em xinh tươi ở khắp mọi nơi. Dưới sự hướng dẫn của chị, tôi kết bạn với một em xinh tươi ở Bắc Kinh, nick name của em là Quả Không Hoa.
Tôi rất hưng phấn liền gửi cho cô ấy một loạt tin nhắn.
Chị tôi quát:
- Không nhìn thấy hình đại diện của người ta tối thui à?
- Không lên mạng mà đòi dùng QQ, đúng là đồ thần kinh!
Chị lại mồi chài tôi, nếu biết đánh máy chữ, có thể dụ dỗ "cô ả" kia bằng những câu chữ lưu loát. Tôi từ chối thẳng thừng. Những chàng trai chính trực như tôi đây chắc chắn không chấp nhận điều này.
Bảng chữ cái ấy rõ ràng chẳng có gì tốt đẹp cả.
Ngày 1 tháng 9 năm 1998, chị tôi trở lại trường đại học và mang theo máy vi tính.
Điều khiến tôi nuối tiếc nhất là tôi vẫn chưa thăng bậc trong trò chơi điện tử Tiên kiếm kỳ hiệp truyện. Nguyệt Như vừa mới chết trong tháp Trấn Yêu.
Sao chị có thể ích kỷ, hẹp hòi như thế chứ. Nghĩ vậy tôi liền lục lọi phòng chị ấy.
Tôi tìm thấy những thứ sau trong phòng chị: tiểu thuyết Tình yêu vượt thời gian của Tịch Quyên, Tuyển tập tiểu thuyết của Thẩm Á, Vu Tình,... Cái khỉ gì thể này? Chòm sao là cái quái quỷ gì kia chứ?
Tôi lật tung mọi thứ lên và phát hiện dưới đáy hòm một tờ bàn phím bằng giấy.
Trên bàn phím có mảnh giấy ghi: Chị biết em sẽ lục ra thứ này. Vậy phiền em hãy học thuộc thứ tự các chữ cái trên bàn phím.
Tôi thất kinh, chị gái trên khắp thế giới này đều xảo quyệt như vậy sao?
Kết quả là, tôi trải qua một học kỳ với cái bàn phím bằng giấy đó và những cuộc điện thoại thúc giục.
Tôi:
- Vì sao sau A không phải B?
Chị:
- Sau A là S, sau B là N.
- Phức tạp chết đi được.
Suốt nửa năm trời tôi không hiểu nổi vì sao chữ cái trên bàn phím lại loạn luân như vậy. Một người chính trực như tôi sẽ không bao giờ thèm học mấy thứ đó.
11 giờ 47 phút đêm ngày 7 tháng 2 năm 1999.
Tôi vẫn đứng chờ ở ga tàu.
Vì chị tôi bảo sẽ về nhà đúng giờ đó.
4 giờ 30 phút phát sáng ngày 8 tháng 2 năm 1999.
Chị tôi và một chiếc xe hơi lao vào nhau, chỉ trong tích tắc sự sống đã rời bỏ chị.
5 giờ 48 phút chiều ngày 8 tháng 2 năm 1999, tôi chạy lên Bắc Kinh.
Căn phòng một màu trắng như tuyết .
Đôi cánh của sứ giả màu trắng tuyết, không gian Thiên đường màu trắng tuyết, ga trải giường phòng bệnh màu trắng tuyết, gương mặt của chị tôi cũng trắng như tuyết.
Người ta cắm vô số những cái ống lên người chị.
Người ta chụp máy thở trong suốt lên mặt chị.
Tôi hớn hở chạy vào:
- Ha ha, không động đậy được nữa hả?
Gương mặt chị tôi không chút biểu cảm, hai mắt nhắm nghiền, nhưng sao tôi thấy chị như đang mỉm cười. Có thể tại tôi hoa mắt, cũng có thể vì chị đã xem trộm thư tình của tôi viết cho cô bé hoa khôi lớp bên cạnh.
Một người mặc áo blouse trắng đứng bên giường chị nói:
- Cô ấy không thể nói chuyện, mong rằng cô ấy đủ sức viết cho cậu đọc.
Nhưng chị tôi không cầm nổi bút.
Bà chị tôi xưa nay vẫn yếu ớt như vậy.
Chị đèo tôi trên xe đạp nhưng không đủ sức lên dốc. Lúc chúng tôi đánh nhau chị cũng không đủ sức đánh trả. Lúc chúng tôi giằng nhau điều khiển ti vi để chuyển kênh, chị cũng không lại được với tôi.
Vì chị không thể viết nên tôi không biết chị muốn nói gì. Tôi nghĩ bụng, chị phải đủ sức để viết chứ!
Chị từng giả mạo chữ ký của mẹ khi ký vào bài kiểm tra của tôi. Chị từng viết bài Tổng kết sau kỳ nghỉ đông giúp tôi. Chị từng giúp tôi viết tên vào vở bài tập.
Tôi ngẩn ngơ nhìn chị, sao tự dưng không đủ sức cầm bút? Tôi siết chặt tay chị.
Chị gõ ngón tay vào lòng bàn tay tôi.
1,2,3,4,5,6.
Gõ sáu cái liền.
Để làm gì?
Lục lục, tứ lục, chúc tôi chóng phát tài à? Tháng Sáu tuyết rơi? Chị ấy gặp phải thiên cổ kỳ oan? Hay lục thần vô chủ? Hay chị bị gã nào đá đít? Hay lục đạo luân hồi? Hay chị ấy muốn đọc truyện tranh Áo giáp vàng phần về Minh vương Hades?
Trong lúc tôi vắt óc suy đoán thì một đám người ập vào phòng và đưa chị tôi đi.
Còn lại một mình trong căn phòng trắng như tuyết, vẫn còn đang nỗ lực gõ gõ vào tay mình.
1,2,3,4,5,6.
Gõ sáu cái liền.
Bên trên một cái, bên phải một cái, lại lên trên một cái nữa rồi xuống dưới một cái, lại lên trên một cái nữa, lại một cái nữa.
Tôi cố nhớ lại những kỷ niệm vế chiếc bàn phím.
Một chiếc bàn phím bằng giấy, nhìn suốt nửa năm, cuối cùng nó cúng in được một chút vào đầu tôi. Sau A là S, sau B là N, sau C là V, ...Tôi nhớ lại từng chi tiết nhờ chiếc bàn phím ấy.
1,2,3,4,5,6, hình ảnh chiếc bàn phím càng lúc càng trở nên rõ rệt.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra sáu lần gõ ấy có ý nghĩa gì.
I LOVE YOU (Chị yêu em).
Nước mắt tôi trào ra, từng giọt từng giọt rồi ào ạt dữ dội như mưa bão.
7 giờ 10 phút ngày 8 tháng 2 năm 1999, cuối cùng tôi đã học được cách sử dụng bàn phím, tôi đã có thể gõ chữ và khắc sâu nó vào tâm trí, không bao giờ quên.
I LOVE YOU (Em yêu chị)
Tôi thu mình trên lối đi.
Rất lâu, rất lâu sau tôi mới gạn đủ dũng khí để lắp ráp chiếc máy vi tính chị để lại cho tôi.
Và cũng rất lâu rất lâu sau tôi mới đăng nhập vào nick QQ ấy. Trong danh sách bạn bè chỉ có duy nhất một người, nick name là Quả Không Hoa.
Hình đại diện màu tối, nghe nói nếu nó tối chứng tỏ người ấy không lên mạng. Nhưng hình đại diện đó đang nhấp nháy sáng.
Tôi kích đúp vào thì nhận được tin nhắn của Quả Không Hoa: Đồ ngốc, chị của em đây!
Tôi nức nở như một đứa trẻ, nhưng dù có khóc hết nước mắt cũng không thể khiến cho Quả Không Hoa nhấp nháy được nữa.
Quả Không Hoa mãi mãi không online.
Nếu còn có ngày mai, chú bé muốn ở lại với hôm qua, vì ngày mai không còn chị nữa, hôm qua chị dùng Window 98.
Ngày nay MSN đã rút lui khỏi đường đua, giới trẻ đang thịnh hành trào lưu nhảy thoát y vũ trước webcam. Trong phòng làm việc của tôi, trên màn hình máy tính vẫn sáng nick QQ gồm năm chữ số và trong danh sách bạn bè của nick QQ ấy vẫn chỉ có một người duy nhất, hình đại diện của người đó màu tối, người đó không online, nick name của người đó là Quả Không Hoa.
Khi quan hệ sẽ bị đau đớn, kết quả là bao nhiêu lần người ta đã phải đau đớn.
Yêu nhau rồi có lúc phải chia xa, kết quả là bao nhiêu lần xa nhau.
Bốn mùa rồi có lúc sẽ tàn phai, kết quả là bao nhiêu mùa đã tàn phai.
Trái đất cứ quay vòng rồi cũng đến lúc mặt trời lặn, kết quả là mặt trời đã lặn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Quả Không Hoa thì mãi mãi không sáng nick.
Buồn quá nên phải mỉm cười, đau quá nên phải vờ nhìn ra ngoài, nước mắt không còn nơi để giấu diếm. Trên đời, điều bi ai nhất là đau đớn muốn chết mà không chết được!
Chương trước | Chương sau