Ngoại trừ Lâm Tự Sâm, tất cả đều kinh ngạc. Dung Dung nhếch cằm, dáng vẻ kiêu ngạo: "Hôm qua tôi còn cảm thấy tên anh nghe rất quen, sau đó mới nhớ ra, anh là cháu ngoại của chủ tịch công ty tôi?"
bạn đang xem “Nắng gắt - Cố Mạn” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lâm Tự Sâm mỉm cười: "Cô làm việc ở Thịnh Viễn?"
Dung Dung còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Phượng đã cả kinh hét lên: "Oa, Hi Quang, không phải chứ! Bạn trai cậu đúng là gia thế giàu có như vậy sao?"
Tôi không trực tiếp trả lời cô ấy, mà nhìn về phía Dung Dung. Nụ cười của Dung Dung hết sức kỳ quái, trong mắt cô ấy rõ ràng mang theo vẻ khinh miệt, dường như rất không đồng tình với lời của Tiểu Phượng.
Chưa đợi người khác hỏi vì sao lại biết Lâm Tự Sâm, Dung Dung đã chủ động nói: "Tôi là thư ký của giám đốc Thịnh phòng tiêu thụ. Đã từng nghe anh ấy nhắc tới."
"Hàng Kiệt?"
Dung Dung rụt rè gật đầu.
Lâm Tự Sâm cười: "Hóa ra là thư ký của Hàng Kiệt." Rồi không nói thêm gì nữa.
Dung Dung không cam lòng tiếp tục nói: "Đáng tiếc trước đây ở tổng công ty chưa được gặp anh Lâm, tôi tới công ty đã mấy tháng, nghe nói anh Lâm được điều tới công ty con tuyến dưới."
Không biết có phải là tôi lại gặp phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy cô ấy nhấn mạnh vào mấy chữ "công ty con tuyến dưới", nét mặt cô ấy cũng toát ra một vẻ hứng thú khó hiểu.
"Hóa ra là ở Tô Châu, lại còn làm cùng một công ty với Hi Quang. À, đúng rồi, Hi Quang, sao cậu lại tới Tô Châu làm việc? Tuy rằng ở Tô Châu phát triển cũng rất tốt, nhưng tốt thế nào cũng không bằng được cơ hội ở Thượng Hải."
Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì? Muốn nói cho mọi người biết Lâm Tự Sâm bị khai trừ khỏi Thịnh Viễn ư? Ám chỉ anh ấy không có địa vị ở Thinh Viễn ư, không đáng để nhắc tới ư?
Chuyện này thì có quan hệ gì tới cô ấy chứ!
Tôi tức giận, nhìn Diệp Dung, tận lực nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: "Tô Châu rất tốt, công ty bên kia cũng là của nhà mình và Thịnh Viễn hùn vốn, công việc an nhàn, cơ hội ở Thượng Hải đúng là rất tốt, nhưng cái cơ hội cậu nói, mình có lẽ không cần tới!"
"Đúng rồi, nhà họ Thịnh và nhà mình vô cùng thân thiết, Dung Dung, nếu như công việc ở công ty có khó khăn gì cứ nói với mình, đừng khách khí. Tình bạn bè thời đại học khó có được, chuyện gì có thể giúp được cậu mình nhất định giúp."
Diệp Dung sa sầm mặt.
Lâm Tự Sâm liếc nhìn tôi. Trước mặt người khác, anh ta lúc nào cũng không để lộ suy nghĩ, bởi vậy tôi cũng không biết cái liếc mắt của anh ta có ý gì. Tôi bỗng thấp thỏm, ghé bên tai anh ta thì thầm: "Thái quá hả?"
Lâm Tự Sâm cười cười.
Tôi phiền muộn: "Anh cười gì?"
Lâm Tự Sâm vẫn cười, học tôi ghé tai qua: "Tôi cười có người khoác áo hổ giấy mà diễu võ giương oai. Một tiểu lão hổ chân chính ngồi bên cạnh như tôi chỉ dám lộ móng vuốt mà vẫn phải cẩn thận sợ làm bị thương người ta."
Đây là cái ý gì thế?
Không phải đáng cười thế chứ!
Tư Tịnh có lẽ nhìn ra cái không khí kỳ quái này, theo thói quan bắt đầu lên tiếng giảng hòa: "Dung Dung, sao cậu còn không ăn gì đi, không định giúp đi thu hồng bao sao?"
Diệp Dung qua một lúc mới đáp lại: "Mẹ lão đại thu rồi, mình ngồi nghỉ một lát."
"Cậu cũng mệt rồi, ăn chút gì đi." Tư Tịnh nói xong, dường như nhớ ra cái gì liền nhìn tôi: "Dưa Hấu, nghe lão đại nói cậu có quà tặng bọn mình. Đâu rồi mang tới không?"
"À, mình vốn định hôm nay mang tới, nhưng hôm qua không về Tô Châu."
Tôi còn chưa nói xong, chiếc ghế bên cạnh đã bị ai đó giật lại, trong tầm mắt tôi xuất hiện một bộ tây trang màu đen, sau đó, cảm nhận được hơi thở... gần trong gang tấc.
Vừa rồi còn đang làm phù rể, bỗng nhiên lại ngồi bên cạnh tôi.
Tôi nhất thời đông cứng người.
Tư Tịnh vẫn đang trêu tôi: "A. Mình vừa nghe được cái gì thế? Đêm qua cậu không về Tô Châu? Không phải ở lại Thượng Hải đấy chứ? Cậu nghỉ ở đâu."
Cô ấy phóng ánh mắt mờ ám quét từ Lâm Tự Sâm sang tôi: "Anh Lâm, ở Thượng Hải anh có nhà phải không?"
Lâm Tự Sâm nhìn cô ấy, chậm rãi đáp: "Nhà tôi rất gần khách sạn Hi Quang ở, sáng sớm tới đón cô ấy rất tiện."
Chương trước | Chương sau