Trình Mục Dương đang đợi đáp án của cô.
bạn đang xem “Một đời một kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nam Bắc lại gần một lát, rốt cục nói ra quyết định của chính mình: "Đến sân bay, anh trở về Moscow làm xong mọi việc. Em sẽ trở về Uyển Đinh, đợi đến khi chuyện này chấm dứt, anh lại đến tìm em."
"Được." Hắn không do dự.
Cô cười: "Sẽ đến thật sao?"
"Nhất định."
"Anh không sợ, có đến mà không có về?"
Cằm Trình Mục Dương đặt trên trán cô: "Anh sợ không nhìn thấy em, như lúc ở Bỉ vậy. Khi đó, anh đã muốn đem toàn bộ việc làm ăn giao cho Trình Mục Vân, đáng tiếc, em không cho anh cơ hội đã bước đi."
Kyle nhịn không được giương mắt nhìn hai người.
Trình Mục Dương nhìn hắn, bàn tay thủ thế hình họng súng nhắm ngay mi tâm Kyle.
Kyle cười một hồi sau đó tiếp tục làm kẻ điếc.
Trời sắp sáng, xe chạy đến một ngã ba. Không ngờ bọn họ nghe thấy tiếng súng, sau đó thấy hai cô gái trẻ hoảng sợ chạy về phía họ. Hai binh sĩ khẩn trương, không ngừng lái xe lùi ra sau.
Hiển nhiên, không còn kịp rồi.
Trình Mục Dương từ túi du lịch lấy ra hai khẩu súng, giao một khẩu cho Nam Bắc.
Hắn cùng Kyle nhảy xuống xe, đè tay cô lại: "Không cần xuống dưới."
Sự việc kế tiếp là một hồi chiến đấu tàn khốc. Rất nhiều người cầm súng đuổi theo hai cô gái kia nhảy ra, trong bóng đêm không thể phân biệt họ là ai, nhưng rõ ràng họ không phải quân đội của chính phủ. Trình Mục Dương cùng Kyle chiến đấu, súng và dao trong tay không ngừng vung lên, không ngừng có người ngã xuống, tất cả đều là một nhát trí mạng, trong tình trạng địch nhiều ta ít thế này thì phải tàn nhẫn, không để ai sống sót.
Nam Bắc cùng lái xe vẫn ngồi im trong xe, hai cô gái trẻ cũng đã chui xuống được gầm xe.
Vì trời tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng và nghe tiếng súng cùng với tiếng gào thét.
Trong hoàn cảnh này, không thấy máu, cũng không đếm được kẻ địch còn lại bao nhiêu, làm cho người ta ngay cả lỗ chân lông cũng bắt đầu rét run.
Trình Mục Dương từ trên người kẻ địch cuối cùng đứng lên, súng tùy ý vắt trên vai, mặt trời xa xôi từ đường chân trời dần hé ra. Ánh nắng nhạt nhòa chiếu sáng tất cả.
Trên đường, có hơn ba mươi mấy người nằm ngang dọc, khắp nơi đều là súng ống và máu.
Hai cô gái bước ra, là người phương Tây. Kyle băng bó cánh tay rồi hỏi hai cô gái vài vấn đề.
Trên người Trình Mục Dương đầy máu, hắn cởi áo để trần nửa thân trên, trở lại xe. Nam Bắc cẩn thận kiểm tra cho hắn, không có vết thương, hắn may mắn hơn Kyle.
Trình Mục Dương cúi đầu, đem Nam Bắc ôm vào ngực, trầm mặc mà kịch liệt hôn cô.
Đêm qua, đã có rất nhiều máu và nguy hiểm. Mặt trời lên cao, dường như đem mây đen xua tan một ít. Cô ôm thắt lưng hắn, cảm giác được mồ hôi của hắn, đợi đến khi hắn buông ra, Nam Bắc nhẹ nhàng thở phì phò. Trái tim đập mạnh thật lâu cuối cùng cũng dịu lại.
Cô từ trên xe lấy ra một ít băng vải quân dụng.
Nam Bắc thay hắn băng bó vết thương lần nữa, vừa nãy chiến đấu kịch liệt đã làm miếng băng rớt ra. Cô cầm băng quấn quanh cánh tay hắn, bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó: "Em có nghe qua một câu chuyện xưa của Phật giáo Ấn Độ, có chút giống anh."
"Cái gì?"
"Một loài có thất tình lục dục [3] như con người, có pháp thuật như các vị thần, có sự hung ác của quỷ. Tuy rằng suốt ngày nghe Phật giảng dạy nhưng không thể hướng thiện. Những lời này không giống đang nói anh sao?"
Trình Mục Dương nghĩ nghĩ, sau đó tươi cười: "Em đang nói về A Tu La[4] sao? Đáng tiếc, A Tu La không uống rượu."
Cô sửng sốt, cười rộ lên: "Được rồi, chỉ có điểm này là không giống."
"Còn có..." Trình Mục Dương ghé sát vào tai cô, tiếp tục phản bác: "Trong truyền thuyết Phật giáo Ấn Độ, A Tu La là đàn ông nhưng tướng mạo rất xấu, trong khi phụ nữ thì rất đẹp. Em cảm thấy anh giống sao?"
Chương trước | Chương sau