XtGem Forum catalog
Mong ước lâu bền - Trúc Âm

Mong ước lâu bền - Trúc Âm


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 10 đánh giá )

Mong ước lâu bền - Trúc Âm - Chương 21

↓↓
-Giờ là tám giờ rưỡi tối, bắt xe từ đây về trường ít nhất phải mất hai tiếng. Kí túc xá 10 giờ đã đóng cửa rồi. Hơn nữa muộn thế này rồi mà để em về một mình, anh cũng không thể yên tâm. Ở lại đi, anh sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, mặc dù anh rất muốn....


Dương Phàm còn chưa nói hết thì Khả Nhi đã hiểu được ý anh muốn nói là gì. Mặt cô đỏ lựng lên, quắc mắt lườm Dương Phàm:


-Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất! Anh dám làm bừa em sẽ ném anh ra ngoài cửa sổ!


Thấy Khả Nhi đồng ý ở lại, Dương Phàm liền cười sung sướng:

bạn đang xem “Mong ước lâu bền - Trúc Âm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Em mà không đồng ý anh làm sao bắt ép được em?


Ánh trăng đêm nay rất đẹp. Mặc dù bị tấm rèm cửa che lấp nhưng ánh trăng vẫn lọt vào trong phòng. Bên ngoài cửa sổ có hai cây ngô đồng in bóng lên rèm cửa.


Dương Phàm nằm đắp chăn ở dưới sàn nhà, không một chút tiếng động, hơi thở đều đều. Hình như anh đã ngủ rồi. Đêm đã khuya lắm rồi mà Khả Nhi vẫn không sao ngủ được. Cô nhìn chăm chăm vào bóng cây ngô đồng trên rèm cửa. Một hồi lâu sau, cô khẽ thở dài và xoay người.


Dương Phàm trước đó vẫn cứ nằm im lìm bỗng nhiên ngồi bật dậy, kéo rèm cửa ra để cho ánh trăng chiếu vào. Ánh trăng dịu dàng mơn man trên khuôn mặt và thân hình anh. Khả Nhi đắm say nhìn chàng trai đang ngồi trước mặt.


-Anh đàn ghi ta cho em nghe nhé! Nghe một lúc là buồn ngủ ngay ấy mà! Em muốn nghe bài gì?


Khả Nhi bừng tỉnh, nghĩ một lát rồi bảo:


-Bài "Cuồn cuộn hồng trần"


Dương Phàm cầm đàn ghi ta lên, dựa lưng vào tường, những ngón tay lướt trên những sợi dây đàn làm phát ra những tiếng nhạc ngân nga. Hòa theo tiếng nhạc là giọng hát ấm áp của anh:


-Ban đầu em và anh, vô tình gặp được nhau, mối lương duyên giữa hồng trần, chỉ là một sự giao thoa của số mệnh ngắn ngủi...-một bài hát dịu dàng với lời ca đẹp như thế này vốn thích hợp với giọng nữ hơn, vậy mà anh hát cũng vẫn rất hay.


Khả Nhi dựa vào gối, lặng lẽ ngắm nhìn chàng trai đang đàn hát dưới ánh trăng. Cuộc đời này có thể gặp được anh thật là tốt biết bao!. Thực ra không phải không mệt mỏi, nhưng cứ mỗi lần đến chỗ lạ là cô không sao ngủ được. Giọng hát ấm áp đã làm lay động sợi dây đàn dịu dàng nhất trong trái tim cô. Thật là tốt...nụ cười khẽ nở trên môi cô...Khả Nhi bình yên chìm vào giấc ngủ.


Trong cơn mộng mị, Khả Nhi cảm thấy bàn tay ấm áp của anh vuốt ve khuôn mặt cô, đôi môi của anh dịu dàng đặt trên hàng mi của cô. Đôi môi nóng bỏng ấy lướt nhẹ xuống má, xuống cổ, mơn man quanh xương quai xanh rồi trượt xuống ngực cô. Hơi thở nóng hôi hổi phả vào làn da của cô.


-Khả Nhi...- tiếng thì thầm của Dương Phàm vang lên bên tai cô, đôi bàn tay rạo rực luồn vào trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, mơn man trên từng thớ da thịt của cô. Một cảm giác nóng bỏng lan ra khắp cơ thể Khả Nhi.


Khả Nhi giơ tay lên nắm chặt lấy hai vai của Dương Phàm, lí trí bảo cô phải đẩy anh ra nhưng một chút sức lực để làm điều đó cô cũng không có. Đôi bàn tay trên vai anh không biết từ lúc nào đã vòng qua cổ và ôm chặt lấy anh.


Một cơn đau đớn ập đến khiến cho toàn thân cô ớn lạnh, một tiếng rên khe khẽ phát ra. Dương Phàm ôm chặt lấy Khả Nhi, dịu dàng hôn lên môi cô. Trong cơn đau âm ỉ, mồ hôi vã ra trên trán cô, giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt của cô. Lần đầu tiên Dương Phàm nhìn thấy Khả Nhi khóc, không ngờ lại là trong hoàn cảnh như thế này. Anh vội vàng vuốt ve an ủi cô:


-Sẽ nhanh hết đau thôi em ạ! Rất nhanh thôi!


Thực ra Dương Phàm cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, anh không biết đến lúc nào cơn đau ấy mới chấm dứt. Cô không lên tiếng, chỉ siết chặt vòng tay ôm chặt lấy anh.


Ánh trăng dịu dàng như làn nước lan tỏa trên hai cái bóng đang quấn chặt lấy nhau. Dư vị lần đầu tiên nếm trái cấm thật ngọt ngào và vấn vương khiến cho hai người trẻ tuổi cứ quấn lấy nhau hết lần này tới lần khác. Mãi cho đến khi trời tang tảng sáng, cả hai mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.


Đánh một giấc đến tận giữa trưa, Dương Phàm chợt bừng tỉnh bởi tiếng gõ bàn phím. Từ từ mở mắt ra, Dương Phàm thấy Khả Nhi đang ngồi trước màn hình máy tính, vẻ mặt căng thẳng tra cứu cái gì đó.


-Em tra cứu cái gì thế? –Dương Phàm leo xuống giường, vòng tay ôm Khả Nhi từ phía sau, tì cằm lên vai cô và nhìn vào màn hình máy tính, chợt thấy mấy dòng chữ: "phương pháp tránh thai sau khi quan hệ", Dương Phàm bật cười: -Hóa ra là chuyện này à? Nhìn thấy mặt mày em căng thẳng như thế anh còn tưởng là có chuyện gì nghiêm trọng lắm cơ!


Khả Nhi gắt:


-Chuyện này còn không nghiêm trọng à? Nhỡ có em bé thì làm thế nào?


-Hơ, có em bé...- Dương Phàm đột nhiên nhớ lại em bé sơ sinh mới tròn một tuần tuổi của nhà anh họ, thân hình mũm mĩm, trắng bóc, chân tay bé xíu. Mỗi lần nhìn thấy Dương Phàm, cậu bé lại múa máy chân tay trông đến ngộ. Anh nghĩ trong đầu, rồi kể cho Khả Nhi nghe.


-Thú vị?- Khả Nhi dở khóc dở cười: -Nếu chẳng may bị nhà trường đuổi học thì chẳng thú vị chút nào đâu!- Kỉ luật của trường đại học Z rất nghiêm, cấm kị chuyện sinh viên nam nữ ở chung một phòng. Nam nữ sinh viên yêu nhau đi quá giới hạn dẫn đến có thai, một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị đuổi học, không hề có ngoại lệ.


Thấy Khả Nhi lo lắng, thái độ của Dương Phàm cũng trở nên nghiêm túc. Anh cùng cô lên mạng tra cứu một hồi và tìm ra một loại thuốc tránh thai rất hiệu quả. Bên dưới chung cư có cửa hàng thuốc, hai người liền vội vàng xuống lầu mua thuốc. Đứng chần chừ hồi lâu trước tiệm thuốc, cả hai mới rụt rè bước vào.


Anh bán thuốc lịch sự hỏi hai người cần mua thuốc gì.


Khả Nhi mặt đỏ bừng, lắp bắp cả ngày trời mà không nói ra miệng được. Cô liếc sang Dương Phàm cầu cứu, anh cũng bối rối chẳng nói ra lời. Khả Nhi vừa tức vừa sốt ruột, liền chạy thẳng ra ngoài cửa hàng thuốc. Dương Phàm vội vàng đuổi theo:


-Không mua thuốc nữa à?


Khả Nhi sa sầm mặt mày:


-Sao lúc nãy anh không nói?


-Anh đang định nói thì em bỏ chạy đấy thôi!


-Em không biết, đấy là việc của anh, anh đi mà giải quyết! Em về phòng đợi anh. Không mua được thuốc thì anh đừng có quay về!- Khả Nhi cướp lấy chìa khóa phòng trên tay Dương Phàm rồi ném lại bài toán khó cho anh, còn mình thì chạy thẳng một mạch.


Dương Phàm đứng ngẩn ngơ ngoài tiệm thuốc, chán nản lẩm bẩm:


-Sao lúc nào mình cũng là người đuối lí thế nhỉ? Chẳng nhẽ mình là người có xu hướng bị ngược đãi như vậy sao?


Ngồi ở nhà chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy Dương Phàm quay về. Anh bước vào, đưa cho Khả Nhi một hộp thuốc. Uống thuốc rồi Khả Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô để ý thấy Dương Phàm lén lút nhét một hộp gì đó xuống gối. Cô liền hỏi:


-Cái gì vậy?


-Em muốn xem à?-Dương Phàm cười đầy bí hiểm.


Khả Nhi chẳng thèm đôi co với anh, trực tiếp thò tay xuống gối lấy cái hộp đó ra. Ba chữ in đậm trên cái hộp như đập thẳng vào mắt Khả Nhi: "bao cao su". Cô như bị điện giật, lập tức ném cái hộp ấy xuống:


-Mua cái này làm gì?


-Vừa nãy đứng nói chuyện với anh bán thuốc một lúc, được anh ấy phổ cập một chút...hài...về chuyện ấy- vừa nói Dương Phàm vừa nhét cái hộp xuống dưới gối: -Uống nhiều thuốc sẽ có tác dụng phụ, lần sau anh sẽ chú ý sử dụng biện pháp an toàn!


-Lần sau?- Khả Nhi lắp bắp: -Anh còn muốn có lần sau sao?


-Đúng thế...- Dương Phàm thản nhiên: -Chúng ta còn trẻ, sức khỏe cũng không tồi!


Khả Nhi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà than thầm.


Sự thực đã chứng minh, những điều Dương Phàm nói là hoàn toàn chính xác. Nếu như đã có lần đầu ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thậm chí càng nhiều lần hơn nữa...Anh cứ bám lấy cô không buông tha. Cứ đến cuối tuần, nếu Khả Nhi không đến chỗ Dương Phàm là anh lại về kí túc đón cô, năn nỉ ỉ ôi một hồi cuối cùng Khả Nhi đành phải đồng ý.


Lâu dần, Tống Điềm và Diệp Phi bắt đầu phát giác ra sự bất thường này. Lại một chiều thứ sáu, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Diệp Phi nhìn thấy Khả Nhi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài liền nháy mắt hỏi:


-Lại đi nấu cơm đấy hả?


-Nấu cơm gì chứ?- Khả Nhi nhất thời không hiểu ra hàm ý của câu hỏi này.


Diệp Phi bịt miệng cười hi hi:


-Cậu đừng có nói với bọn tớ là cứ mỗi cuối tuần cậu sang bên nhà Dương Phàm chỉ đơn thuần là để nắm tay nắm chân rồi tán phét dăm ba câu đấy nhé!


Khả Nhi lúng túng không nói ra lời.


Dương Phàm trịnh trọng:


-Gạo sống nấu thành cơm thì không sao? Nhưng mà đừng có để cháy khét đấy nhé!


Khả Nhi mặt đỏ lựng lên, lúng túng không biết phải làm thế nào. Đúng lúc ấy thì Khương Lan xuất hiện, vừa nhìn thấy Khả Nhi liền bảo:


-Này, cậu còn ngồi đó mà tán phét, Dương Phàm đang đứng ở bên dưới sốt ruột chờ cậu kia kìa! Anh ấy vừa nhờ tớ lên giục cậu đấy!


Diệp Phi và Tống Điềm phá ra cười. Khả Nhi đành vội vàng đeo ba lô lên vai rồi lao thẳng ra ngoài cửa.


Vừa nhìn thấy Dương Phàm, Khả Nhi đã vội vàng oán trách:


-Lần sau anh đừng có đến đón em nữa! Làm em bị các bạn cười nhạo!


Nghe Khả Nhi kể đầu đuôi câu chuyện, Dương Phàm liền cốc lên trán Khả Nhi và bảo:


-Em đúng là đồ ngốc! Họ nói đểu em mà em không biết phản bác lại à?


Nhờ có sự nhắc nhở của Dương Phàm, Khả Nhi mới chợt hiểu ra:


-Ý của anh là bọn họ...bọn họ cũng...


-Cứ tưởng em thông minh lắm, nào ngờ có mỗi chuyện đơn giản thế này mà cũng không nghĩ ra?- Dương Phàm lắc đầu nhìn Khả Nhi: -Nếu như không phải đích thân họ đã từng trải qua thì làm sao họ biết được rõ ràng như vậy chứ?


Khả Nhi bán tín bán nghi:


-Thật sao?


-Em không tin cứ hỏi mà xem, sẽ biết ngay là thật hay giả ấy mà!


Về sau, Khả Nhi tìm cơ hội khẽ hỏi Tống Điềm và Diệp Phi:


-Các cậu đã nấu cơm cháy hay chưa?- quả nhiên, một người cúi đầu giả vờ chăm chú đọc sách, một người lập tức đứng dậy lấy cớ là đi lấy nước uống.


Sau khi được nhận tháng lương thực tập đầu tiên, Dương Phàm dành toàn bộ số tiền đó để mua cho Khả Nhi môt chiếc váy liền màu xanh. Chiếc váy rất hợp với Khả Nhi, giúp cô phô bày những đường cong gợi cảm của cơ thể, làm cho dáng người trở nên mềm mại hơn, trông cô chẳng khác gì một người đẹp bước từ trong tranh ra. Khả Nhi vui vẻ xoay một vòng và ngắm nghía mình ở trong gương:


-Thật không ngờ anh lại giỏi chọn quần áo cho con gái như vậy!


-Kiểu dáng và màu sắc là nhờ chị Dương Dĩnh gợi ý cho anh, còn về kích thước thân hình của em thì...-Dương Phàm cười bí hiểm: -Anh đã đo bằng thước đo tay nhiều lần rồi, có nhắm mắt cũng có thể phán đoán ra được kích cỡ phù hợp với em!


Khả Nhi bực mình giơ chân ra đạp cho Dương Phàm một cái khiến cho anh ngã lăn ra đất. Dương Phàm kéo Khả Nhi ngồi lên đùi mình rồi tiện tay đo kích thước bàn chân của cô:


-Đợi tháng lương sau anh sẽ mua giày cho em!


Khả Nhi xoa xoa đầu Dương Phàm:


-Anh dùng hết tiền lương để mua sắm cho em, vậy tiền phòng và tiền sinh hoạt lấy đâu ra?


Dương Phàm tì cằm vào vai Khả Nhi, hít hít mùi hương trên người cô, khoan khoái nói:


-Anh thích dùng tiền anh kiếm được để mua đồ cho em!


Khả Nhi một tay ôm lấy cổ anh, một tay cầm lược chải lại mái tóc vừa bị cô làm rối tung lên. Hai người lặng lẽ ngồi ôm nhau, không nói điều gì, cũng không làm gì, chỉ ngồi dựa vào nhau như vậy, tâm trạng vô cùng hạnh phúc và dễ chịu. Mãi cho đến khi có tiếng chuông cửa vang lên, hai người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.


Dương Phàm thả Khả Nhi ra, đứng dậy đi ra mở cửa. Trần Văn Bân, Giang Ba dẫn theo bạn gái của mình thản nhiên bước vào. Cuối cùng là Chu Chính Hạo xồng xộc lao vào nhà. Căn phòng nhỏ phút chốc trở nên chật chội, nhưng không khí lại vô cùng náo nhiệt.


Học kì trước Dương Phàm đột ngột thay đổi thái độ học tập, cuối cùng cũng giành được cái học bổng đầu tiên trong lịch sử học đại học của anh, mặc dù chỉ là học bổng loại B nhưng đối với anh mà nói nó có ý nghĩa cực kì trọng đại. Nói theo cách của Dương Phàm thì cuối cùng sau này cũng có cái mà mang ra khoe khoang với con cái. Vì vậy tranh thủ kì nghỉ quốc khánh, Dương Phàm đã mời mấy người bạn chí cốt cùng với bạn gái qua nhà anh đập phá.


Thanh niên cứ tụ tập là chơi hết mình: nào là đánh bài, chơi điện tử, ăn uống....ồn ào suốt cả ngày. Tháng mười đúng là thời điểm hoàn hảo để ngắm lá vàng, thế nên mọi người lại hẹn nhau ngày hôm sau đến Hương Sơn chơi. Chu Chính Hạo nhớ lại lần đầu tiên dẫn cả phòng của Khả Nhi đi lên núi Hương Sơn chơi, Khương Lan bị say xe lử đử, trong lòng phấp phỏng hỏi Khương Lan:


-Em giờ còn say xe không?


Khương Lan lắc đầu lia lịa:


-Không đâu!


Trần Văn Bân ôm chặt lấy hai vai Khương Lan, vẻ mặt quả quyết:


-Yên tâm đi, có tôi ở đây cô ấy chắc chắn sẽ không bị say đâu!


Sau khi bàn bạc hành trình ngày hôm sau, Chu Chính Hạo thấy thời gian không còn sớm nên đề nghị:


-Xe của tôi chỉ có thể chở được 5 người kể cả tài xế. Tôi lái xe đưa các cô gái về trường, hai thằng đàn ông các cậu tự lo vấn đề xe cộ nhé!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Người bạn một đêm

Người bạn một đêm

Khi bế tắc và khó khăn nhất trong cuộc sống, bạn sẽ tìm đến ai? Những người

24-06-2016
Tấm ảnh

Tấm ảnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") *** "Nó

25-06-2016
Chỉ 5k

Chỉ 5k

Ta quên mất cách phải tôn trọng người khác - như người - cũng giống mình. *** Ông

24-06-2016
Hà Nội đầu mùa gió

Hà Nội đầu mùa gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hà Nội

25-06-2016
Chị gà nhát cáy

Chị gà nhát cáy

Audio - Ôi! Trời sắp sập rồi. Chính mắt tôi trông thấy, chính tai tôi nghe thấy. Một

30-06-2016