pacman, rainbows, and roller s
Mắt híp và môi cuốn lô - Nguyễn Thu Thủy

Mắt híp và môi cuốn lô - Nguyễn Thu Thủy


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 13 đánh giá )

Mắt híp và môi cuốn lô - Nguyễn Thu Thủy - Chương 11

↓↓
20. Nhưng, Linh chưa kịp thực hiện ý nghĩ đó, thì một việc đột nhiên diễn ra, khiến Linh vô cùng hối hận về thái độ của mình với cô Tràm. Chiều hôm đó, Linh đang lau dọn bát đĩa, thì có điện thoại của bố Phương. Chú ấy gọi đến, nhờ Linh đi tìm Phương về ngay, bởi lúc đang bán hàng cô Tràm đột nhiên ngất xỉu, giờ đang đưa đi cấp cứu, chưa rõ tình hình thế nào. Nghe điện thoại của bố Phương xong, Linh rối bời, vội vã dắt xe đi. Chẳng còn nhớ gì đến giận hờn trước đó, cô gọi cho anh Khánh, nhờ hai anh em anh đi tìm Phương. Còn cô, theo suy đoán bản năng, tự mình đạp xe một mạch đến nhà chị Hằng.


Lúc đạp xe lòng đầy quyết tâm, nhưng khi đứng trước nhà chị ta, Linh lại thấy căng thẳng. Cánh cửa nhà khép hờ. Bên trong, tiếng nhạc nện ầm ầm, rầm rộ. Linh gõ một hồi vẫn chẳng thấy ai ra, đoán tiếng nhạc lớn quá nên người trong nhà không nghe thấy được. Tần ngần một lúc, rồi cô quả quyết đi vào, cố gắng bước thật chậm. Cả phòng khách không có ai. Trên bàn là một cốc cà phê uống dở. Linh cất tiếng gọi lần nữa, song vẫn không thấy lời đáp.


Định quay ra, nhưng nhớ lại giọng gấp gáp và sợ hãi của bố Phương lúc gọi điện, Linh quả quyết tiến vào lần nữa. Linh vừa bước vào phòng trong vừa cất tiếng.


"Có ai ở nhà không ạ?"

bạn đang xem “Mắt híp và môi cuốn lô - Nguyễn Thu Thủy” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Câu hỏi cất lên lần thứ hai, Linh chết lặng. Căn phòng phía trong với chiếc giường lớn kê sát cầu thang, vương vãi đầy quần áo. Nhưng không phải ở trên giường, mà ngay dưới nền đất, có hai người đang quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ xen giữa tiếng nhạc hỗn loạn. Họ không ngừng vật lộn trên nền đất, hổn hển cắn xé nhau như những con thú dữ.


Linh bước giật lùi từng bước. Lúc cô định quay người, thì hai người kia lộn thêm một vòng, đúng lúc ánh mắt Phương mở ra, bắt gặp ánh mắt Linh khi đó.


Có thể nó là một giây, cũng có thể là cả một thế kỷ. Rồi Linh quay người, chạy như điên loạn ngoài đường, quên mất chiếc xe đạp vẫn nằm chỏng chơ ở đó. Cô chạy đến mức hai mắt rát bỏng, đến mức bàn chân lảo đảo như sắp ngã đến nơi. Chạy đến khi sức cùng lực kiệt, cô nhận ra mình đã đứng dưới gốc cây hoa sữa quen thuộc ở nhà. Linh vội túm lấy nó, như túm một cái phao, rồi gục vào đó.


Nôn thốc nôn tháo.


Khi dạ dày đã dốc cạn mọi thứ, tâm hồn tan hoang thành từng mảnh, Linh mới nhớ, cô chưa báo cho Phương biết chuyện cô Tràm bị ngất. Cô lảo đảo đứng dậy, đấu tranh giữa việc có nên quay lại hay không. Vừa nghĩ tới đó, cơn buồn nôn lại ập đến, khiến cô nôn đến tận mật xanh mật vàng. Khi ngẩng đầu lên, trời đất bỗng quay cuồng, cô chỉ kịp loáng thoáng nghe thấy tiếng Thành Cận bên tai.


"Lô, tớ vẫn không tìm thấy... Lô, Lô! Cậu sao thế hả? Anh Khánh ơi!"


Tận đến khi tỉnh dậy, Linh mới biết mình đã ngất đi. Anh Khánh và Thành là người đưa cô vào nhà. Chiếc xe đạp của cô cũng đã được dựng ngay ngắn trong nhà. Nghe mẹ cô nói, ở bên nhà, Phương đã trở về, cô Tràm cũng đã tỉnh, bác sỹ bảo cô ấy ngất vì thời gian suy nhược quá lâu. Bác sỹ truyền cho cô chai nước và dặn người nhà đừng làm cô căng thẳng. Nhưng từ lúc tỉnh dậy, cô Tràm như bị trầm cảm, chẳng nói với ai bất cứ lời nào, càng không nhìn đến mặt Phương.


Tết năm đó, cũng giống như mùa hè năm đó, ảm đạm và thê lương. Ngước nhìn bầu trời đêm Giao thừa, điều cô mong duy nhất là thời gian một năm qua chưa bao giờ có thật. Nhưng, biết điều đó là viển vông, nên cô mong cho mình vững vàng, an ổn, mong mọi điều may mắn sẽ đến với những người thương yêu của mình. Lặng lẽ thả ngọn đèn trời, Linh đột nhiên cảm giác, đèn trời nếu chỉ có một mình cũng vô cùng cô lẻ.


Song, trong cái Tết ảm đạm đó, một niềm vui đã đến. Vào ngày mùng Bốn, cô nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, báo cô là người đứng đầu toàn khóa về số điểm, cộng thêm bản nghiên cứu khoa học của cô được đánh giá rất cao, nên cô là người đầu tiên được khoa quyết về học bổng. Thầy nhắc cô chuẩn bị lo các giấy tờ thủ tục, đồng thời ra Tết vẫn phải tiến hành vài cuộc phỏng vấn thi tuyển nữa.


Nghe xong cuộc điện thoại, Linh bỗng thấy mình như được giải thoát.


Linh lên trường sớm hơn mọi năm, cũng không nói với ai. Đến Hà Nội, ngẫm ngợi mãi, cô lấy máy gọi cho cô Tràm, chúc Tết và động viên cô ấy. Cô Tràm bảo, "Ừ, đừng lo cho cô. Cô biết con buồn nhiều. Năm mới vui hơn nhé". Linh có cảm giác, năm mới hình như cô Tràm cũng cố vui vẻ hơn, nhưng cũng khách sáo với cô nhiều hơn. Linh cúp máy mà thấy lòng như lãng đãng điều gì không rõ.


Vài hôm sau, đám bạn cùng phòng cũng lục tục lên cả. Nghe tin Linh giành suất học bổng, bọn nó chí chóe hết cả, bắt cô đưa đi khao. Cô đành móc hầu bao đãi cả hội một bữa ốc luộc. Đang ăn, anh Khánh nhắn tin trách cô lên trường mà không báo gì với anh. Nghĩ ngợi đôi chút, Linh quyết định không nhắn lại. Thời gian sau, cũng vài lần Khánh gọi nữa nhưng cô không nghe máy. Đợt ấy Linh cũng bận tối mắt, cô phải luyện thêm tiếng Anh để chuẩn bị cho đợt phỏng vấn, rồi hàng loạt những thủ tục giấy tờ linh tinh khác. Rất may, việc phỏng vấn sau đó diễn ra thuận lợi, cùng với bảng thành tích tốt, Linh không gặp trở ngại gì. Cầm được tờ quyết định chính thức, Linh mới gọi điện về cho bố, nhờ lo những vấn đề giấy tờ còn lại.


Đến lúc này, bố mẹ Linh mới bàng hoàng với quyết định du học của cô. Hai người chỉ có mình cô là con gái, họ không nỡ xa cô con gái từ bé đến lớn chỉ biết học, chứ chưa mấy khi ra đời cọ xát. Nhưng dường như cũng hiểu phần nào lý do lựa chọn của cô, lại nhìn vẻ quyết liệt của cô, nên bố Linh chỉ xoa đầu con, nói "Vậy thì phải chuẩn bị tâm lý để sống cho tốt". Bố Linh cũng từng đi Đức mấy năm, ông hiểu nỗi cô đơn và những khó khăn nơi đất khách quê người. Còn mẹ Linh thì không nói gì, cứ im lặng. Linh phải ôm mẹ suốt cả buổi chiều, mẹ mới dịu đi. Chuyện này, Linh vẫn nhờ bố mẹ giữ kín, cô không muốn nói rộng ra, không muốn có người biết rằng cô sẽ biến mất trong mấy năm nữa. Cứ để cô biến mất một cách lặng lẽ, cũng được. Đến lúc cô đi rồi, cậu ấy biết cũng chẳng sao...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Bác sếp ấy

Bác sếp ấy

(khotruyenhay.gq) Câu chuyện có thật về một người lãnh đạo... *** Bác làm sếp lâu

29-06-2016
Chúng nó

Chúng nó

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Ngày 08/11/2014:

24-06-2016
Của mình của người

Của mình của người

Và hoa ở nhà người, bèo ở ao vườn người, trang phục của người, sự dịu dàng của

23-06-2016
Giáng sinh ấm áp

Giáng sinh ấm áp

Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà

28-06-2016
Chỗ nào cũng nắng

Chỗ nào cũng nắng

Quá cái tuổi háo hức những món quà miệt vườn trong giỏ xách mẹ, mỗi bận bà lên

24-06-2016
Vĩnh biệt Huyền Trân

Vĩnh biệt Huyền Trân

Ai đó nói, hình như ông nhà văn Đoàn Thạch Biền, rằng mẫu số chung của những mối

24-06-2016
Thương nhớ tháng ba

Thương nhớ tháng ba

Đã là giữa xuân, tháng ba lặng lẽ về đem theo sắc màu hoa gạo rực đỏ góc phố quê

23-06-2016
Bụi thời gian

Bụi thời gian

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016