Anh đưa hành lý ra, cô giơ tay đón lấy
bạn đang xem “Mảnh hành tây nào không rơi lệ - Điền Phản” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Anh nói: "về nhà phải nghe lời bố mẹ, chăm sóc bản thân cho tốt!"
Cô "ừm" một tiếng, gật đầu
Anh nói: "Đừng có bộc trực lỗ mãng quá, làm việc gì cũng phải tính toán kỹ càng!"
Cô "ừm" một tiếng, gật đầu
Kỳ thực, hai người đều biết tuyệt đối không phải là "về nhà ở tạm một thời gian" đơn giản như vậy, nói cái gì "yên tĩnh một chút", cái gì "xa nhau một khoảng thời gian" thực ra chính là xa nhau cả đời.
Cô dùng một tay xách hành lý, tay bên kia anh không chịu buông ra.
Đèn đỏ chuyển xanh, anh nói: "Ái Ái, em không phải thích xem phim nhất sao? Lúc chia tay nam nữ diễn viên chính đều không hề quay đầu lại! Chúng ta cứ xoay người như vậy thôi nhé, nhớ là đừng có quay đầu lại!"
Cô gật gật rồi cúi đầu, đôi mắt bắt đầu nong nóng.
Trên một con đường vào mùa xuân, dưới tàng cây đang lắc lư chồi non, trong dòng xe cộ gào thét, cô và anh chậm rãi xoay người đi, tuyệt đối không quay đầu lại
Một bước, hai bước... Ánh nắng chiều chiếu lên vai, kéo dài cái bóng phía trước, bóng cây khẽ chuyển động, hành lý nặng quá, nặng đến mức không thể lê chân bước tiếp được
Bất chợt cô quay đầu lại, thì ra anh vẫn chưa đi, vẫn chưa xoay người, tay cắm trông túi quần, anh đứng dưới cột đèn giao thông, im lặng, xa xôi nhìn cô.
Thấy cô quay đầu lại, hình như anh rất bất ngờ, nhíu mày, lập tức xoay người đi, có chút khó khăn.
Còn chưa bước được nửa bước, thắt lưng đã bị cô ôm chặt, giọng nói cô hơi nghẹn ngào, cô dựa sát vào lưng anh, lúng túng trách: "Anh gạt em!"
Đèn xanh bất chợt chuyển đỏ.
Trên vỉa hè loang lổ, trong biển xe cộ rực rỡ sắc màu, dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt, cô ôm chặt anh từ phía sau, rất nhiều năm sau cô vẫn còn nhớ bộ quần áo anh mặc, bên trong là bộ quần áo thể thao màu tàn thuốc, bên ngoài là chiếc áo khoác gió màu vàng nhạt, sống lưng hơi run rẩy, tay nắm chặt đặt trong túi quần.
Nước mắt cô làm ướt áo anh, cô nói: "ở bên anh, không có gì là khổ sở cả!"
Cô nói: "Đánh chết em cũng không về nhà!"
Đèn đỏ lại chuyển xanh, anh ngửa đầu cong môi cười, bỏ tay từ trong túi ra, đặt lên lưng cô, chậm rãi siết chặt, anh hơi khom người, chạm trán vào trán cô: "Ai nỡ đánh chết em?" Đồng tử chuyển động, giống như đang cười nhạo dáng vẻ này của cô
Người này là vua đổi sắc mặt sao? Tô Ái Ái ngây ngô đứng nhìn, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô
Anh đi tới, tay trái nắm tay phải của cô, nói: "Mình về nhà đi!" Mỉm cười lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu
Nghe đâu người ta có thể nhận ra kiểu nắm tay nào là của những người đang yêu, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay trùng khít lên nhau, đường tình yêu của anh và đường tình yêu của em dán chặt vào nhau, đường số mệnh của anh và đường số mệnh của em trùng nhau, cứ như vậy, em đi vào cuộc đời anh, dấu chân hai chúng ta trùng khít...
Bàn tay đang nắm chặt không chịu buông
Cô gọi: "Âu Dương!"
"có mặt!"
"nếu anh mệt nhất định phải nói cho em biết!"
Anh "ừ"một tiếng, siết chặt năm ngón tay, bàn tay càng gần nhau hơn
Một lát sau,
Cô nhìn anh rồi mở miệng: "Âu Dương!"
"hử?"
"Ờ thì... Có thể đi nhanh hơn một chút không?"
"..."
"Em muốn về nhà đi vệ sinh!"
"..."
Sau đó, Ái Ái gặp Liệt Tình lúc online, Liệt Tình nói cô ấy đang quen một chàng trai kém tuổi, chuẩn bị "trâu già gặm cỏ non"
Ái Ái cười, như vậy Liệt Tình sẽ không cô đơn nữa. Nhưng con người thực sự có thể quên người trước đây ư? Liệt Tình như vậy, lão Tiền như vậy, Đường Đường cũng vậy. Cô nhớ tới lời mẹ cô nói: phải gặp nhiều người một chút... Phong cảnh phía trước thực sự đẹp hơn hiện tại ư?
Cô cả đời này cũng chỉ muốn ở bên Âu Dương như thế, bảo cô từ bỏ có lẽ cô không làm được.
Liệt Tình nói: "Ái Ái của chúng ta thật ngốc, phía trước còn nhiều cảnh đẹp như vậy không ngắm, tình cảm trên đời này có thiếu không? Làm vậy không hối hận ư?"
Tô Ái Ái nói: "Có những cảnh đẹp hơn vậy vì sao không để hai người cầm tay nhau cùng ngắm?"
Liệt Tình thật lâu sau mới trả lời: "Ái Ái, tớ rất muốn được như cậu, thật đấy, cả đời này chỉ ở bên một người tớ không làm được, tình cảm càng nhiều thì trái tim lại càng chết lặng, không phải nói càng buồn thì tim càng chết lặng sao? Sau khi trái tim đã chết thì ở bên ai cũng vậy thôi..."
Tô Ái Ái chợt không biết nói gì, cô bất giác nghĩ đến Phương Ca, trái tim của Liệt Tình có phải đã chết cùng Phương Ca không?
Haiz, Liệt Tình, thực ra chúng ta đều giống nhau! Tình cảm có rất nhiều loại, nhưng rung động ban đầu thì chỉ có một loại mà thôi!
Chương trước | Chương sau