80s toys - Atari. I still have
Mảnh hành tây nào không rơi lệ - Điền Phản

Mảnh hành tây nào không rơi lệ - Điền Phản


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 38
5 sao 5 / 5 ( 73 đánh giá )

Mảnh hành tây nào không rơi lệ - Điền Phản - Chương 20 - Yêu đương là hoạt động rất tốn sức

↓↓

Âu Dương đưa tay nhéo má Tô Ái Ái, dở khóc dở cười: "Con gái các em đều đang suy nghĩ cái gì thế này, làm sao mà như thế được! Có phải là em xem cái phim cô gái trên bao tải gì gì đó quá nhiều rồi không?"

bạn đang xem “Mảnh hành tây nào không rơi lệ - Điền Phản” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tô Ái Ái lập tức chỉnh sửa cho anh: "Không phải! không phải! Là cô gái trên cây bánh mì! Anh đúng là hiểu biết hạn hẹp!"


Âu dương xoa xoa đầu Tô Ái Ái: "Ai hiểu biết hạn hẹp chứ! Em ít xem những bộ phim thương xuân buồn thu kiểu này cho anh nhờ, đến lúc lại lấy anh làm ví dụ!"


Tô Ái Ái cười hì hì: "Không dám! Không dám!" chuyên gia "Ngôn ngữ" phải là Đường Đường của các cô cơ.


Hai người đi được một đoạn, Âu Dương thở dài: "Anh nghe một người anh đã tốt nghiệp đại học nói rằng, việc đáng hối hận nhất trong cuộc đời làm sinh viên đại học chính là không chăm chỉ học hành. Anh cũng không muốn như vậy. Nói xã hội bất công, dùng tự sát để giải quyết vấn đề, thực ra chỉ có nâng cao tài năng của chính mình mới có tư cách nói đến thay đổi! Người ta đã nói rằng bản chất của đánh đổ kiến trúc thượng tầng chính là đánh vào tinh thần của kẻ thù."


Tô Ái Ái gật đầu: "Biết rồi, khuất phục cũng là một loại phản kháng! Sống còn phải dũng cảm hơn cả chết. Haiz, có người còn sống, có người đã chết rồi..."


Âu Dương đi lên phía trước một bước, quay đầu lại mỉm cười: "Tô Ái Ái, bây giờ có phải em vô cùng sùng bái anh không?"


Tô Ái Ái gật đầu thật mạnh: "Bây giờ em thực sự rất phục anh!"


Âu Dương cười phá lên, xoay người lại kéo tay Tô Ái Ái: "Đi lên phía trước thêm một chút nữa nhé?"


Cô nói: "Được!"


Lại mười phút nữa qua đi, cô nói: "Âu dương!"


"Hử?"


"Em phát hiện ra yêu đương là một chuyện rất tốt cho giảm béo nhé, lần nào cũng đi đi lại lại thế này, em đi nhiều đến mức có thể vẽ được bản đồ trường mình rồi đấy."


"..."


Sau khi về phòng Tô Ái Ái nói chuyện với Thạch Liệt Tình: "cậu nói xem vì sao khi nói chuyện yêu đương lại cứ phải đi đi lại lại như thế, đi tới đi lui đến mức san phẳng cả đường rồi! Haiz, đầu năm nay, nói chuyện yêu đương lại còn phải có một thể lực tốt nữa."


Liệt Tình nói: "Haha, lúc mới yêu bao giờ chẳng như vậy, cậu còn muốn thế nào nữa? có người nguyện ý cùng cậu đi dạo trên một con đường nhỏ, cùng nói về những ước mơ nho nhỏ, đợi vài năm nữa cậu đi đâu tìm được một chàng trai đơn thuần như vậy? Những người đàn ông trưởng thành luôn có mục đích rất rõ ràng: hoặc là kết hôn hoặc là lên giường."


Nhiều năm sau, trong lúc nói chuyện phiếm, Tô Ái Ái vô tình nghe được một đồng bào nam giới oán giận: "Tình yêu đại học mệt chết được, thật chẳng thú vị, cả ngày chỉ đi thôi!"


Giây phút ấy cô mới như bừng tỉnh đại ngộ, dưới một bóng cây râm mát, có người kéo tay bạn, bước qua từng viên đá lát sàn nhỏ, cam tâm tình nguyện làm bạn đồng hành với bạn cùng đi qua một đoạn đường đời, ắt cũng là một loại hạnh phúc cực kỳ thuần khiết.


Trên đoạn đường đó, từng nói những điều gì, vì sao lại dỗi nhau, vì sao lại cười... đều đã dần mơ hồ rồi.


Tiện tay nhặt lên một chiếc lá xanh bên chân đặt vào trong trang sách, nhiều năm sau trong khi mở ra vô tình nhìn thấy, thì ra... nó vẫn cứ xanh như vậy.


Kỳ thi vừa kết thúc là tới nghỉ hè, vé tàu hỏa bỗng trở thành một loại vé cực kỳ khó kiếm, may là tuyến Thượng Hải – Giang Tô đã được thông suốt, vé của Ái Ái cũng là nhờ Phương Ca mua giúp.


Trước khi đi, ÂU Dương cứ một mực đòi đi tiễn cô, A Đan kéo theo Anh bạn nhỏ cố tình tới xem người nào đó đi tiễn người, ở bên cạnh phụ họa ầm ĩ: "Tục ngữ nói tiễn vua nghìn dặm, cuối cùng thành ly biệt, hai vị huynh đài à, đây chỉ là kỳ nghỉ một tháng mà thôi."


Âu Dương cầm hành lý của Ái Ái, nhét vào lòng A Đan và Anh bạn nhỏ mỗi người một túi, giả bộ hang ác: "Ít lải nhải đi, tới đây chính là làm cu li miễn phí!"


Bản thân anh thì xách một chiếc vali nặng nhất, nhíu mày: "Bạn học Tô Ái Ái, em đây là đi dọn nhà sao?"


Tô Ái Ái thoải mái khi chỉ phải xách một chiếc túi nho nhỏ, cười đến xấu xa: "Vì anh nói là sẽ đến tiễn em, cho nên em phải liều mạng nhét hết vào trong đó."


Bạn học ÂU Dương không biết nói gì, chỉ nhìn lên trời xanh, lời nói sâu xa: "Yêu đương đúng là hành động hao tốn thể lực."


Tô Ái Ái cười còn lợi hại hơn cả bà địa chủ, vỗ vỗ tay: "Đi thôi, tên đầy tớ này."


Tại sân ga, thực sự là khồn ít các đôi yêu nhau, A Đan đã hài lòng sau khi xem xong cả quá trình liền kéo cổ áo Anh bạn nhỏ quay về ngủ tiếp.


Âu Dương cầm tay Tô Ái Ái: "Cẩn thận lạc đường, đã cận thì đừng có chạy lung tung."


Tô Ái Ái gật đầu.


"Tối anh sẽ gọi điện cho em."


Tô Ái Ái tiếp tục gật đầu.


ÂU dương bất đắc dĩ: "Bà địa chủ Tô Ái Ái, bà có nên thưởng cho tên đầy tớ này tí chút gì đó không?"


Trên mặt đất là những khúc đường ray loang lổ rỉ sắt, trên sân ga người đến người đi, nét mặt nào cũng có, nhân viên nhà ga đã thổi còi, xa xa, có một chiếc tàu hỏa chậm rãi tiến vào trạm dừng, trong sương mù mơ màng, đôi mắt hai người sáng rực...


Lại có một cô gái nhón chân lên, lén lút ấn lên má bạn trai mình một nụ hôn vội..


Là ai đang vụng trộm đỏ mặt? Là ai trong nắng sớm cười vui như hoa?


Cửa xe tự động mở ra, Âu Dương đẩy Tô Ái Ái vào, ra hiệu bằng một động tác tay: "Đến nơi gọi điện cho anh!"


Tô Ái Ái tìm chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu, chỗ đối diện chính là Phương Ca và Tống Tiểu Kiều ngồi cạnh nhau.


Phương Ca mỉm cười, đứng lên, giơ tay đón lấy hành lý của Tô Ái Ái, Tô Ái Ái nhỏ giọng nói: "Cảm ơn!"


Tàu hỏa bắt đầu ầm ầm giẫm lên đường ray tời khỏi bến, người trong toa xe ríu rít, có người gào thét: "Nhường chỗ một chút!" Có người mắng: "Đồng chí này, sao cậu lại ngồi nhầm?" Trẻ con bắt đầu khóc ầm ĩ, còn giọng nói của Tống Tiểu Kiều thì ở ngay phía sau,...


Tô Ái Ái không nói gì, có mọt vài chuyện nếu không thấy thì sẽ dần dần quên mất, nhưng đến lúc thấy rồi mới phát hiện trong lòng mình có một nơi vẫn sẽ để ý người ta theo thói quen, đây đều là không thể nào, không ép buộc được.


Thở dài, đem cái túi nho nhỏ đó đặt bên người "cạch" một tiếng, một thứ màu lam rơi ra từ ngăn ngoài cùng, nhặt lên... haiz, còn ai có thể đặt vào trong túi của cô một chiếc kẹo bạc hà như vậy nữa...


Lúc cô ngoái đầu lại, sân ga đã xa, nhưng dựa vào thói quen vẫn có thể tìm được bóng dáng lờ mờ kia...


Trong một câu chuyện cổ tích, con cáo nói với Hoàng tử: "Ngài xem, có nhìn thấy cánh đồng lúa mạch ở bên kia không? Tôi không ăn bánh mì, lúa mạch với tôi mà nói chẳng có chút ý nghĩa nào. Cánh đồng lúa mạch không cách nào khiến tôi nghĩ đến, đó đúng là điều đáng buồn. Thế nhưng ngài lại có một mái tóc màu vàng kim, nếu cậu thuần dưỡng tôi, điều đó thật là tuyệt vời! Màu vàng của lúa mạch sẽ khiến tôi nghĩ tới cậu, tôi cũng sẽ thích nghe tiếng gió thổi lùa vào từng cây lúa." (ý là tiếng gió thổi làm lúa xào xạc giống như tiếng gió thổi trên mái tóc ấy)


Tô Ái Ái của một năm trước kéo một chiếc vali rất nặng đi vào thành phố xa lạ này, sân ga xa lạ, tiếng địa phương cũng xa lạ, dòng người xa lạ, những điều xa lạ ấy khiến cô ước rằng sau bốn năm đại học cô sẽ không phải đến thành phố này một lần nào nữa.


Tô Ái Ái của một năm sau xé dọc theo vỏ ngoài màu xanh lấy ra một chiếc kẹo bạc hà, xúc cảm mát lạnh truyền đến đầu ngón tay, thực ra, cái sân ga này vẫn xa lạ như vậy, chỉ là ngày hôm nay có một cậu con trai vì cô mà ở lại đó, từ nay về sau nó sẽ biến thành cánh đồng lúa mạch của Tô Ái Ái, sau này chỉ cần nghe thấy tên thành phố này cô lập tức sẽ nhớ tới Hoàng tử của mình...


Liệt Tình, tớ vẫn nghĩ nhà ga là một nơi rất thần bí, mỗi đường ray loang lổ giống như đường vân trong lòng bàn tay, rất ngoằn ngoèo nhưng cuối cùng nó lại rất thẳng đối với mỗi con tàu đi trên nó. Gặp ai, thoáng qua ai, đó chính là sự xếp đặt của số phận. Tớ từng nói tình yêu là chuyện đau khổ và phức tạp đến mức nào, tớ từng nói không bao giờ muốn yêu đương nữa, thế nhưng rồi sẽ có một ngày trái tim lại đập rộn ràng thêm một lần nữa, sau đó, đi thẳng về phía ấm áp...


By Ái Ái


Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Trái tim kiêu hãnh

Trái tim kiêu hãnh

Tôi cứ thầm ước mỗi chuyến bay sẽ mang đến cho mình cơ hội gặp thêm một người

26-06-2016
Tình mong manh

Tình mong manh

Người ta nói định mệnh mang chúng ta đến với nhau, nhưng chính chúng ta làm cho định

24-06-2016
Chị tôi

Chị tôi

Ngày xưa, tôi cũng từng yêu như bao nhiêu người con trai khác, chỉ có điều người đó

29-06-2016
Đồi Lâm Hinh

Đồi Lâm Hinh

Cuộc sống vốn có nhiều việc tốn công vô ích... *** "Ù uôi, Hạ gì mà mát

24-06-2016
Vợ chồng lười

Vợ chồng lười

Ngày xửa ngày xưa, ở thị trấn nọ có một anh chàng rất lười biếng và cố chấp.

30-06-2016
Nhạc vỡ

Nhạc vỡ

(khotruyenhay.gq)"Thường thì người ta không tặng nhau những vật dễ vỡ vì họ sợ rằng

30-06-2016
Thỏ xám thoát hiểm

Thỏ xám thoát hiểm

Thỏ xám thoát hiểm Thỏ xám đang đi chơi trên sườn núi thì thấy Gấu, Sói và Cáo

24-06-2016
Vay Tiền

Vay Tiền

Buổi sáng, vợ Bằng Tam hỏi anh ta: - Anh Bằng Tam ơi, đêm qua vợ của em trai anh ở trong

01-07-2016
Sáng nay, Hà Nội vào thu

Sáng nay, Hà Nội vào thu

Cái nắng gay gắt của một mùa hè đã đi qua. Hà Nội giờ này chắc đang đắm mình trong

24-06-2016