Old school Easter eggs.
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 148 đánh giá )

Lưu Luyến Không Quên - Chương 49

↓↓
Ngô Đồng sợ hãi, ống nghe đã rơi xuống đất từ lúc nào, chiếc điện thoại đung đưa trong không trung, giống như trái tim của cô lúc này.

Cả người cô run rẩy, lập cập cầm lại điện thoại.

Đối phương vẫn chưa gác máy, Ngô Đồng ghi nhớ địa chỉ bệnh viện, cô đứng phắt dậy, bụng bỗng nhói một cái. Cô giật mình, phải hít sâu mấy lần, không cảm thấy có gì khác thường mới dám đứng lên.

Đến cầu thang, Ngô Đồng đột nhiên dừng lại, phải nói với con trai như thế nào bây giờ?

bạn đang xem “Lưu Luyến Không Quên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lệ Trọng Mưu, anh mà có chuyện gì, em sẽ hận anh suốt đời!

Cô thì thầm, mũi cay xè.

Thiếu chút nữa thì bật khóc, Ngô Đồng tự nhủ với bản thân: phải thật bình tĩnh.

Đến phòng con, cô gõ cửa đi vào.

Đồng Đồng đang gọi điện thoại, vẫn là trợ lý của Lệ Trọng Mưu nghe, Ngô Đồng tắt máy, cầm tay của con: “Mẹ phải đi xa một chuyến, bây giờ mẹ đưa con sang nhà dì Tư Kì.”

Giọng Đồng Đồng rầu rĩ: “Con không đi.”

Ngô Đồng nghe vậy thì hơi cáu: “Nghe lời!”

Cô đưa con xuống lầu trước, sau đó gọi cho trợ lý của Lệ Trọng Mưu xem xét tình hình.

Trợ lý ấp úng không nói, cô cáu lên: “Tôi… lập tức sang đó.”

Không biết vì sao hình như trợ lý thở ra nhẹ nhõm, nhanh nhẹn đồng ý giúp cô đặt vé máy bay đến New York sớm nhất.

Cô gác máy, mang theo hộ chiếu, quần áo, chìa khóa bỏ hết vào túi, đến cửa, cô nhớ đến một thứ, vội quay ngược trở vào –

Giấy đăng kí kết hôn.

Xuống gara lấy xe, Đồng Đồng mếu máo nhất định không chịu lên, thằng bé giãy giụa: “Ba bảo không cho mẹ lái xe cơ mà.”

Đầu óc Ngô Đồng lúc này đang rối tinh rối mù. Cô bế con vào xe, thắt dây an toàn xong liền xuất phát.

Tiếng động cơ vang lên như tiếng lòng của cô vậy. “Con đến nhà dì Tư Kì trước, sau đấy bảo dì đưa con về nhà thay quần áo tắm rửa.”

Cô đỗ xe trước cổng biệt thự, ấn chuông liên tục, đến khi Cố Tư Kì chạy ra mới thôi. Tư Kì chưa bao giờ thấy Ngô Đồng lỗ mãng thế này, cô chạy xuống bậc thang: “Sao cậu có thể lái nhanh thế chứ?”

Ngô Đồng bảo con vào nhà, Đồng Đồng thấy hốc mắt cô phiếm hồng, ngoan ngoãn cúi đầu đi xuống.

Thằng bé vẫn không cam lòng, vò vò chiếc túi trong tay hỏi: “Mẹ muốn đi đâu ạ?”

“Mấy ngày nữa phải ngoan nghe lời dì Tư Kì, mẹ sẽ cùng ba trở về.”

Mắt Đồng Đồng sáng lên: “Cho con đi với!”

Ngô Đồng không đồng ý, hạ cửa kính xe, đưa chùm chìa khóa cho Tư Kì: “Phiền cậu trông nó mấy ngày hộ mình. Bây giờ mình phải ra sân bay.”

Cố Tư Kì thò tay vào trong xe, giữ chặt tay lái, gần như hét lên: “Cậu định làm cái quái gì thế? Một phụ nữ có thai….” Cô chưa kịp nói xong đã thấy Ngô Đồng rơi nước mắt.

Nước mắt của sự ẩn nhẫn, đau đớn, và kìm nén.

Tư Kì cả kinh, lập tức dừng lại, mở cửa xe ngồi vào: “Xuống xe, mình đưa cậu đi.”

Cố Tư Dao đứng gần đó liền nói: “Được rồi, đưa Đồng Đồng vào nhà đã.”

Cố Tư Kì lái xe rất vững vàng: “Xảy ra chuyện gì?”

“…”

Tư Kì biết cô không muốn nói chuyện, không hỏi nhiều nữa.Đột nhiên Ngô Đồng lẩm bẩm: “Anh ấy không thể có chuyện gì, tuyệt đối, không được có chuyện gì…”

Giọng nói cô run run, Cố Tư Kì đoán được, không dám tin: “Lệ, Lệ Trọng Mưu?”

“Bệnh viện ở New York báo tin anh ấy, anh ấy phải phẫu thuật gan, bị biến chứng rất nghiêm trọng… Vậy mà, vậy mà mình lại chẳng biết gì cả…”

Ngô Đồng không thể nói thêm gì, không dám nghĩ đến những chuyện tiếp theo. Cô lấy khăn tay lau nước mắt.

Thấy Ngô Đồng không bị cuống, Tư Kì cũng yên tâm hơn một chút.

“Mình đi với cậu.” Ngô Đồng từ chối, Cố Tư Kì đã quay đầu: “Mình về nhà lấy hộ chiếu đã.”

Tại chỗ chờ ở sân bay, khách qua đường vội vã, Cố Tư Kì đã làm xong thủ tục, Ngô Đồng đang nhìn chằm chằm vào bảng điện tử thông báo thời gian các chuyến bay.

Nhìn gương mặt nghiêng của bạn, Cố Tư Kì không muốn cũng phải thừa nhận rằng, không phải ai cũng có thể xứng đôi với Lệ Trọng Mưu.

Lúc lên máy bay, mọi nhân viên đều chú ý bảo đảm an toàn cho phụ nữ có thai. Cố Tư Kì bảo tiếp viên hàng không mang đến cho Ngô Đồng một chiếc chăn, thấy cô đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc.

“Cậu phải ngủ một chút.”

Ngô Đồng lại lắc đầu.

“Vì em bé, cậu phải ngủ.”

Những lời này có tác dụng, Ngô Đồng nhắm mắt. Cố Tư Kì thay cô dém chăn.

Máy bay bay trong đêm tối, Ngô Đồng cũng giống như nó lúc này, tiến vào một vùng tối om.

Cô bừng tỉnh sau khi bị bóng đè, trong giấc mơ chỉ có một hình ảnh, đó là xung quanh Lệ Trọng Mưu chi chit những dụng cụ hỗ trợ, còn anh nằm trên chiếc giường trắng toát.

Cô sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh ngắt.

Trong bóng tối cô không còn buồn ngủ, xung quanh lặng ngắt như tờ, bỗng cô nhớ tới một sáng sớm, cô tỉnh dậy trong lồng ngực của Lệ Trọng Mưu.

Muốn khóc cũng không khóc được. Ít nhất là vì bé con trong bụng.

Cuối cùng máy bay cũng đáp xuống, ngoài trời đang mưa. Thời gian thấm thoắt, cảnh còn mà người nơi đâu. Trước kia cô đến sân bay New York này cũng vào một ngày trời mưa, nhưng hôm nay không có anh che ô cho cô nữa.

Người đến đón cô ở đại sảnh là một cô gái trẻ, Ngô Đồng nhận ra ngay lập tức. Lương Kì.

Lương Kì cười tủm tỉm, đánh giá Ngô Đồng một lát rồi mới cười: “Cô, có thai?”

Lương Kì lái đến một chiếc SUV khá cao, Ngô Đồng ngồi trên xe làm Lương Kì thấp thỏm: “Biết trước cô có em bé, tôi sẽ không…”

Cố Tư Kì không rõ tại sao cô gái trẻ này còn cười được, cô không có ấn tượng tốt với người này chút nào.

Tâm tư Ngô Đồng không ở nơi đay, cô không lọt tai điều gì, bên tai chỉ văng vẳng câu nói: anh không được phép xảy ra điều gì.

Đến bệnh viện, Ngô Đồng đi vào phòng bệnh, Cố Tư Kì theo sát sau liền bị Lương Kì ngăn lại. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Cố Tư Kì, Lương Kì khép cửa: “Bà cô ơi, đừng có xen vào việc của người khác.”

“Ai là bà cô cơ?”

Lương Kì nhún nhún vai, khóe miệng lại bắt đầu cười.

Trong phòng chỉ có một giường bệnh, có vẻ vừa trống trải vừa lạnh lẽo. Chỉ có một cánh cửa như thế mà lại tĩnh lặng đến đáng sợ. Ngô Đồng đứng chôn chân tại chỗ, không dám đến gần.

Không cần dụng cụ hỗ trợ, nhưng đúng là anh đang nằm trên chiếc giường màu trắng, trên người cũng mặc bộ quần áo trắng.

Cô chưa từng thấy sắc mặt Lệ Trọng Mưu nhợt nhạt đến vậy.

Cô bắt đầu khóc thút thít, vội đưa tay bưng miệng. Cô luống cuống quay đầu, không có Cố Tư Kì, không có Lương Kì, càng không có bác sĩ hay y tá.

Trừ tiếng hít thở , tiếng tim đập, không có gì nữa.

Tần ngần một lúc, cô nghe thấy Lệ Trọng Mưu khẽ kêu một tiếng.

Sau hồi im lặng, anh mở miệng nói. Giọng nói rất khan, âm lượng gần như không nghe thấy nhưng vẫn biểu đạt được sự cáu giận: “Tôi đã nói là khi tôi không cho phép thì không được bước vào.”

Thực ra Lệ Trọng Mưu đang nghĩ, chẳng lẽ để tránh Lương Kì, anh phải đổi sang bệnh viện khác mất. Chợt bên tai anh vang lên tiếng khóc nghẹn ngào. Như thể đang bị nén lại.

Lệ Trọng Mưu cau mày, theo âm thanh đó nhìn sang.

Chỉ liếc mắt một cái, anh vội vùng dậy.

Động tác này động đến vết mổ, cơn đau ập tới nhưng Lệ Trọng Mưu mặc kệ, anh xốc chăn xuống giường.

Mỗi bước đi đều cực kì gian nan, dường như anh phải dốc hết sức lực mới đi đến được trước mặt Ngô Đồng, dang tay ôm cô vào lòng.

Nhưng bị đẩy ra.

Tiếng khóc bật lên, hình như cô không màng điều gì nữa, bắt đầu nức nở, giải tỏa hết mọi áp lực bấy lâu.

Anh thấy vậy càng đau hơn. Trái tim anh đau nhưng lại chẳng có biện pháp nào chữa được.

Là do cô quá lo lắng nên quên mất không để ý, thấy anh không ở phòng ICU thì nên đoán được mới đúng. (ICU là phòng dành cho bệnh nhân bị nặng quá, kiểu sắp … rồi ý.)

Anh nghiến răng, nhìn cô khóc nấc lên, không chịu nói gì.

“Anh lừa em!”

“Không có.”

“Có!”

“Được, anh có.”

Lệ Trọng Mưu thỏa hiệp, định ôm cô thì sợ lại bị đẩy ra, anh nói: “Lúc nãy em chạm vào vết mổ rồi đấy. Còn chưa khép miệng đâu.”

“Anh…”

“Anh xin lỗi, được rồi, bà Lệ này, em nói cái gì chính là cái đó, được chưa? Đừng khóc nữa.” Anh dán vào lỗ tai của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.

**************************

Sắp xếp tất thảy, ngay cả trợ lý Lệ Trọng Mưu cũng mua chuộc được – đầu sỏ gây chuyện chính là Lương Kì. Đứng trước Lệ Trọng Mưu trầm mặc như tượng gỗ, Lương Kì ‘quan tâm’ lên tiếng nhắc: “Sao anh còn chưa cảm ơn em thế hả?”

Lệ Trọng Mưu đang cùng người nào đó ở vườn hoa phơi nắng, lâu lắm tâm trạng mới tốt như vậy. Tại sao Ngô Đồng vừa rời đi một lát mà lại nhảy ra một Lương Kì thế này?

Anh liếc mắt nhìn cô nàng, không thèm nói một chữ. Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân khá rộng, sắc mặt tái nhợt, tuy vẫn ngẩng đầu nhìn cô nhưng Lương Kì cảm nhận được khí chất rất mạnh mẽ của anh. Nhưng cô đã tính nếu thương lượng được thì với tính cách của anh chắc chắn không thất hứa, cô nhất định phải bảo được anh đến thăm Hướng Kiên Quyết, nếu quan hệ của Lệ Trọng Mưu và Mark tốt lên, chẳng phải cô và Mark sẽ càng thân thiết hơn hay sao?

Thấy kế hoạch sắp thất bại, Lương Kì cáu lên: “Cheapskate!” (Đồ keo kiệt!)

“Em dọa người của anh mà còn muốn anh tạ ơn à? Cô ấy là phụ nữ có thai đấy.”

Do ảnh hưởng của thuốc, giọng anh rất khàn, khó trachs anh không chịu gọi điện về cho vợ con. Lương Kì liền thay anh để ý, thậm chí còn thấy thương anh. Càng nghĩ càng buồn.

Thoáng thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, cô càng tin vào ‘công lao’ của mình hơn. “Là em giúp hai người làm lành chứ bộ! Với lại em có biết cô ấy có em bé đâu.”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Lạc đường

Lạc đường

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Cà phê làm

27-06-2016
Vì núi đưa anh đến

Vì núi đưa anh đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Những chú chim gác mái

Những chú chim gác mái

Không gì bằng 1 buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái

28-06-2016
Son môi đắng

Son môi đắng

"Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người, vì em cũng đang lạc

24-06-2016
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Nợ nhau lời xin lỗi

Nợ nhau lời xin lỗi

Mối tình đầu đã khiến trái tim cô băng lạnh đi. Cô thấy hận người cô đã yêu say

30-06-2016
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương