Hóa ra anh không phải như thế, cuối cùng Ngô Đồng cũng hiểu được, anh đối xử với cô lạnh lùng cũng tốt, còn hơn việc anh không tin tưởng cô, đó mới là thứ làm cô đau đớn.
bạn đang xem “Lưu Luyến Không Quên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Quả thật chúng ta cần tách ra một thời gian. Muốn đi hay không tùy em, muốn trở về hay không cũng tùy em. Mong muốn ban đầu của tôi vẫn không thay đổi: con trai phải theo tôi.”
Chỉ thoáng chốc nỗi sợ hãi nảy lên trong lòng, Ngô Đồng không biết vì sao mình e ngại, cô kéo anh lại: “Em chỉ nói dối anh một lần, thật sự, không đáng để tha thứ sao?”
Trái tim Lệ Trọng Mưu nhói đau. Cảm giác chết tiệt này, anh lựa chọn bỏ qua. Anh hất tay cô, rời đi.
Ngô Đồng một mình khỏi hành.
**************************
Trở lại Nam Kinh, trừ khoảnh khắc xuống sân bay, cô như đứa trẻ lạc đường, thời gian còn lại, quả thật không quá tệ.
Ngô Đồng không đoán được lòng người khó nắm bắt đến vậy.
Công ty Ngô Vũ cần người trợ giúp, cô cũng hang hái một phen, coi như việc lúc thanh nhàn. Cô ở nhà cha mẹ, hàng xóm đàm tiếu rất nhiều, ở quê ngẩng đầu gặp cúi đầu cũng gặp, Ngô Đồng chỉ chào hỏi theo lệ thường.
Ngày đó lúc cô mang theo hành lý về nhà. Đứng trước cửa cô do dự rất lâu có nên bấm chuông, không biết đứng đó bao lâu, cửa từ bên trong mở ra, mẹ cô đã đứng trước mặt.
“Con gái con đứa kiểu gì thế, không biết đường vào nhà sao? Đứng ở ngoài làm gì?”
Trong mắt mẹ cô phiếm lệ, khóe miệng lại mỉm cười.
Ngô Đồng tròn mắt đi vào, cố để cười tươi: “Sao mẹ biết con về?”
“Ba con đứng ở cửa sổ thấy con từ lâu rồi!”
Ngô Đồng đứng ngoài cửa ngây ngốc khoảng nửa tiếng, ba cô cũng cứng rắn thật, nhịn lâu như vậy, vẫn là bà không đành lòng ra mở cửa.
Cô con gái này vẫn ngỗ nghịch, ba không muốn nhìn mặt, cô thực sự không quay về, đến cả năm hết tết đến cũng không thấy mặt.
Lúc này nhớ lại, Ngô Đồng để tay lên ngực tự hỏi, nếu cô là Lệ Trọng Mưu ly hôn, sau này Đồng Đồng lớn lên cũng đối xử với cô như vậy, cô sẽ sống thế nào đây?
Mẹ đưa cô đến thư phòng, khoảng cách ngắn ngủi, cô phải tự nhủ mấy lần mới dám gõ cửa đi vào.
Ba cô ngồi trong phòng chơi cờ cũng một chiến hữu cũ, hiển nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, vẫn không quay lại nhìn. Nhưng thật ra lão chiến hữu đó đã thấy Ngô Đồng, ông vẫy tay gọi cô như thể đối với con gái mình.
Ngô Đồng chậm chạp không nhúc nhích, kì thực cô vẫn rất bướng bỉnh, và không thức thời. Đến tận lúc này, ba Ngô mới lên tiếng: “Còn biết có nhà mà về cơ à? Bác Triệu gọi con đến chơi cờ, đứng có kì kèo mãi.”
Những ngày sau, mỗi khi rảnh rỗi, Ngô Đồng đều phải ngồi cạnh hai người già chơi cờ. Kì nghệ của cô không giỏi lắm, chơi toàn thua, ngày nào cũng bị phạt rửa chén.
Một hôm đang đeo bao tay rửa chén, điện thoại của cô vang lên.
Nghe máy, chất vấn của Cố Tư Kì bay đến tới tấp: “Sao cậu lại thế này? Nói đi là đi, còn không thèm tới đón mình nữa chứ!”
“Không phải cậu khuyên mình về Nam Kinh gặp ba mẹ à?”
Cố Tư Kì nghe có vẻ tâm trạng cô đã tốt lên, giọng trầm xuống: “Cậu không nói với mình chuyện gì, đến lúc mình về HongKong mới nghe đồng nghiệp kể mới biết.”
“Cứ coi như mình đi nghỉ phép, mình ở đây ăn ở không mất tiền, rất tự do.”
“….”
“…”
“Lệ Trọng Mưu làm thế nào bây giờ?”
Ngô Đồng im lặng.
Đột nhiên cô nhận ra, bản thân đã từ rất lâu rồi không nhớ đến cái tên này.
Cô cười, càng lúc càng to tiếng: “Mình và anh ta chẳng có quan hệ gì, không phải cậu thật sự tin vào mấy tin bát quái đấy chứ?”
Cố Tư Kì nghe tiếng cười, rất vô lực, rất đau lòng: “Đồng, cậu có biết mỗi lần cậu nói dối, giọng của cậu đều tự dưng lớn hơn không?”
Ngô Đồng ngỡ ngàng: “Thật ư?”
“Đêm cậu biến mất ở New York , sau hơn nửa đêm luật sư Hướng bảo mình tìm cậu, mình gọi thì Lệ Trọng Mưu nghe máy. Cậu và anh ta đã sống chung tại New York, không phải sao?”
“…”
“…”
“Đồng? Đồng?”
“Cậu nói đêm đó, Hướng… Luật sư Hướng bảo cậu đi tìm mình?”
Tư Kì nghe giọng Ngô Đồng hơi khác, cứ tưởng bạn mình xấu hổ.
Lời an ủi Tư Kì cũng không nói, vì cô biết người như Ngô Đồng một khi đã trốn vào lớp vỏ tự bảo vệ, thì chẳng màng đến điều gì xung quanh nữa. “Trụ sở TC đã bắt đầu đổi luật sư rồi, có người nào đó đã giở trò chèn ép luật sư Hướng, hiện giờ ở HongKong không có công ty nào muốn hợp tác với họ.”
Còn có ai có thể dùng chiêu quái đản như vậy chèn ép Hướng Tá?
Ngô Đồng đứng trong bếp ngẩn người, Ngô Vũ dọn đồ ăn vào phòng liền thấy nước sắp tràn ra khỏi bồn rửa, khắp nơi đều là bọt xà phòng.
Ngô Vũ hô lên: “Mau tắt nước!”
Bấy giờ Ngô Đồng mới tỉnh lại, nhìn đống hỗn độn, chân tay cô luống cuống khóa vòi.
Âm thanh bên này ồn ào, Tư Kì nghe không rõ lắm, lo lắng hỏi: “Làm sao thế? Không có việc gì chứ?”
Mùi xà phòng rất gay mũi, Ngô Đồng bị mùi hương kì dị xộc thẳng vào mũi, thấy cay cay. Đảo mắt qua đã thấy Ngô Vũ đang cầm túi đồ đựng đồ ăn còn lại. Đột nhiên dạ dày quặn lên, Ngô Đồng không thể trả lời Tư Kì, cô khom người nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa.
Chương trước | Chương sau