Anh định tiến lên thì bị luật sư của Lệ Trọng Mưu giữ chặt. Vị này có quan hệ khá tốt với Hướng Tá, ông ta nhắc nhở anh: “Nếu tôi nhớ không lầm, bảy năm trước công ty của cha anh bị Lệ Trọng Mưu thâu tóm. Bây giờ, anh muốn sự nghiệp của mình cũng bị hủy hoại à?”
bạn đang xem “Lưu Luyến Không Quên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Thật ra Hướng Tá không hề e sợ điều đó, anh dứt khoát đẩy ra. Dậm chân đi đến chỗ Ngô Đồng. Anh giật mình, vì Ngô Đồng đang giơ tay hướng đến mặt của Lệ Trọng Mưu…
“Bốp!!!”
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt! Bên sườn mặt phải của Lệ Trọng Mưu trúng một cái tát.
Lệ Trọng Mưu sững sỡ.
***********************
“Tóc —— ”
Nước mắt của cô rơi lên mu bàn tay Lệ Trọng Mưu.
Trong nháy mắt, đầu óc Lệ Trọng Mưu đình trệ.
****************************
Nhận của cô một bạt tai, giờ đây lại thấy cả những giọt lệ tuôn rơi trên hai gò má.
Cứ ào ạt chảy xuống, không chịu ngừng lại.
Lệ Trọng Mưu đứng trơ ở đó, cô lấy tay quệt đi nước mắt, nhìn thẳng vào anh: “Lệ Trọng Mưu, anh…anh…”
Cô nấc nghẹn, tay cô bịt miệng, run rẩy. Trái tim Lệ Trọng Mưu như bị ai bóp mạnh, có chút đau đớn, anh thở dốc.
Dường như cô cũng không thể điều chỉnh được hô hấp của mình, mãi mới nói được thành câu hoàn chỉnh: “…anh đừng khinh người quá đáng!”
Ngô Đồng chạy khỏi tầm mắt mọi người, tiếng bước chân lạc lõng vang vọng trong hành lang dài tĩnh mịch, mãi không dứt.
Hướng Tá đuổi theo cô, anh không hiểu tình trạng bây giờ thế nào, anh nhanh chóng chạy đi, lúc qua người Lệ Trọng Mưu, cánh tay anh còn huých phải anh ta.
Lệ Trọng Mưu bị người ta va vào mạng sườn thì nghiêng người. Hướng Tá biết mình thất thố, nhưng không thể hiện ra trên nét mặt. Nếu như bình thường, nhất định Hướng Tá sẽ dừng lại, cho mình chút thời gian quan sát biểu tình trước nay chưa từng xuất hiện trên mặt Lệ Trọng Mưu lúc.
Bây giờ làm gì có thời gian chứ! Hướng Tá rảo bước chạy thật nhanh.
Haizz, người phụ nữ này đúng là chỉ biết làm cho người ta lo lắng thôi mà!
Cuối cùng anh cũng tìm thấy Ngô Đồng đang đứng sau cánh cửa.
Cô dựa vào vách tường, cầm hộp trang điểm dặm phấn.
Tay Hướng Tá còn đang đặt trên nắm cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng anh phải nói là không có từ gì để diễn tả.
Nỗi bất an tan đi, thay vào đó là sự bất đắc dĩ.
Ngô Đồng đã trang điểm xong, dung mạo xinh đẹp xuất hiện, không thấy vệt nước mắt nào.
Cô ấy đẹp quá ——
Tự nhiên Hướng Tá thấy đầu ngón tay anh bị tê dại.
Anh đến gần cô: “Lúc nãy cô dọa tôi đấy.”
Hướng Tá đứng rất gần Ngô Đồng, cô cười yếu ớt: “Tôi từng hứa với bản thân, sau này sẽ không rơi nửa giọt nước mắt vì bất kì người đàn ông nào. Nhưng mà không phải là anh muốn tôi khóc lóc kể lể sao? Tôi phải xem mấy bộ phim truyền hình sướt mướt mới bắt chước được. Lúc nãy là… lời thoại của diễn viên trong phim, à, hình như là của Trương Mạn Địch thì phải… Tôi diễn có giống không?”
Rốt cuộc cô cũng tìm được lí do hợp lí cho chính mình.
Còn Hướng Tá, anh im lặng lắng nghe cô thì thầm.
Từ ngữ của cô rất nhanh, như thể nếu dừng lại, cô sẽ không thể tiếp tục tự bào chữa.
Cô, sẽ lâm vào tuyệt vọng!
***************************
Hướng Tá mỉm cười, nhưng cười không nổi. Nguyên nhân ư? … Anh nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng biết tại sao anh cười không nổi. Nụ cười của cô, quá chua xót.
Đau đớn của cô, sự bất đắc dĩ của cô, là giả tạo, hay là bi thương?
Rất nhiều lần anh muốn quên đi thứ tình cảm nam nữ tầm thường, giờ đây, vì người đó là Ngô Đồng lại khiên anh rung động.
Đây không phải chuyện tốt đẹp gì!
Hướng Tá không muốn dừng lại quá lâu, anh vỗ vai cô: “Đi thôi.”
Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn bàn tay anh đặt trên vai mình, nước mặt trực trào lên. Hướng Tá không phát hiện ra. Cô do dự: “Bờ vai anh, có thể cho tôi mượn một lúc không?”
Hướng Tá thấy trong mắt cô là một tia hy vọng le lói.
Hy vọng có một chỗ cho mình dựa vào, dù chỉ là tạm bợ.
“… Đương nhiên.”
Ngô Đồng nghiêng người cúi đầu vào vai anh. “Cảm ơn, cho tôi 5 phút thôi.”
Hướng Tá nghe được lời cô nói. Anh còn nghe thấy tiếng thở dài não nề.
“Cô có biết cô làm thế này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không?”
Cô không biết, chỉ là cô không chịu đựng được câu nói đầy miệt thị kia của Lệ Trọng Mưu, nó phá hủy mọi cố gắng của cô —— Cô kiệt sức rồi, cô rất sợ, sợ bị người ta nhìn thấu tâm can.
“Hậu quả gì? Nghiêm trọng thế nào?” Giọng nói của cô là âm mũi, nghẹn ngào và mỏi mệt.
“…”
Khiến cho anh yêu em, hậu quả này, có nghiêm trọng không?
Chương trước | Chương sau