Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 45 đánh giá )

Lưu Luyến Không Quên - Chương 01

↓↓
Ngô Đồng lau qua loa vết máu trên mặt, nhanh chóng đi gặp ân nhân.

bạn đang xem “Lưu Luyến Không Quên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Người phụ nữ đó có dáng người cao gầy, đứng thẳng lưng, Ngô Đồng vừa đẩy cửa vào thì người ta xoay người lại.

Ngô Đồng ngơ ra nửa ngày mới định thần lại, đột nhiên cổ họng cô nghẹn ứ, nói không ra lời. Còn Trương Mạn Địch đã quá quen loại tình huống này, khá lơ đễnh, cô khẽ cười với Ngô Đồng, nụ cười rực rỡ rung động lòng người: “Xin chào.” Ngô Đồng trong đầu hỗn độn, “Xin, xin chào.”

Cô không dám nhiều lời, vội vã đi xem Đồng Đồng, nó ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch y như ga giường bệnh.

Cô đau lòng quá.

Trong tay Đồng Đồng còn nắm chặt một tấm ảnh có chữ kí. Bàn tay bé nhỏ ra sức mà nắm chặt, như đang bảo vệ bảo bối. Ngô Đồng loay hoay mất một lúc mới rút ra được.

Đó là ảnh chụp và cả chữ kí của Trương Mạn Địch, còn có nét chữ non nớt của thằng bé: “Mẹ ơi, chúc mẹ luôn luôn vui vẻ.”

Trương Mạn Địch đứng cách đó không xa, chậm rãi nói: “Cậu bé này rất hiểu chuyện, nói mẹ bé fan hâm mộ phim của tôi nên bé chạy đến chỗ tôi muốn được kí tên, làm quà tặng chị.”

Fan phim?

Ngô Đồng nắm tay của con trai, sửng sốt.

Cô cố hồi tưởng lại, hình như đúng là có lần cô đã nói như vậy…

Trước khi giải thưởng Kim Tượng phát sóng trực tiếp, nữ minh tinh khoác tay sư đệ trong giới bước đi trên thảm đỏ. Khi MC hỏi Mandy* rằng bạn trai cô ấy có đến chúc mừng cô được đề cử hay không? (Mandy: Tên tiếng Anh của Trương Mạn Địch đó.)

Thấp thoáng bên môi Trương Mạn Địch là lúm đồng tiền làm rung động lòng người: “Dạo gần đây Eric khá bận, nhưng anh ấy đã hứa sẽ nhanh chóng bay về chúc mừng tôi, bất kể tôi có được giải hay không.”

Ngô Đồng chăm chú nhìn mỹ nhân trên ti vi.

Đồng Đồng mặc bộ đồ ngủ mèo đầu to, mắt nhập nhèm, tay ôm bình sữa chạy tới, thấy cô ngẩn người, thằng bé cười khanh khách: “Mẹ là fan của cô ấy à?”

Cô xoay người lại, nhẹ nhàng ôm con trai.

Đồng Đồng dùng anh tay nhỏ vuốt ve trán của cô: “Mẹ lạnh không?”

“Mẹ không lạnh, làm sao vậy?”

“Người mẹ run kìa!”

****************************************

Lúc này trong phòng bệnh cao cấp Ngô Đồng cũng đang run, cô ép bản thân bình tĩnh, cất kỹ ảnh chụp, duỗi tay vuốt ve con trai, lau đi nước mắt trên mặt nó.

“Tôi muốn hỏi một chút, con trai tôi, sao mà…”

Trương Mạn Địch đến bên giường, ánh mắt chần chừ trên mặt cậu bé. Mi, mắt, mũi, còn có khóe môi hơi nhếch …

Lời nói Ngô Đồng cắt ngang Trương Mạn Địch. Trương Mạn Địch thoáng giật mình, ngơ ngẩn một lúc mới tìm lại được giọng nói: “Tôi ở phi trường tiếp đón người ta, tình huống lúc đó hơi hỗn loạn, phóng viên quá nhiều, thằng bé bị bọn họ chen vào làn xe.”

“…”

“…”

“Cám ơn.”

“Không có gì.” Nói xong, Trương Mạn Địch không thể không nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Hiếu kỳ? Thương cảm?

Trương Mạn Địch cũng không rõ mình sao lại nguyện ý dành trọn một buổi chiều ở bên thằng bé này, nghe nó kể về nó, kể về mẹ nó. Tuổi còn nhỏ lại hiểu chuyện như vậy, huống hồ, nó còn có một gương mặt quen thuộc đến thế … Nếu Eric mà nhìn thấy thằng bé này, chắc chắn cũng phải trố mắt cho xem.

Ngô Đồng không được ở lại lâu, cô phải làm thủ tục nhập viện cho Đồng Đồng.

Y tá dẫn đường nhìn mặt Ngô Đồng trắng bệch, lo lắng hỏi thăm: “Phu nhân, chị nên xử lý miệng vết thương trước.”

Phu nhân?

Ngô Đồng nghe thấy thế thì bật cười.

Đơn nhập viện giao đến tay Ngô Đồng, họ tên Đồng Đồng, ngày tháng năm sinh, nhóm máu đều đã điền xong, cô bổ sung thêm tên mình vào mục người thân.

Đầu Ngô Đồng đau nhói, cầm đơn nhập viện vòng đi vòng lại, một tay che cái trán, khăn giấy và băng gạc dính trên vết thương đã bị máu nhuộm thấm, cô mới nghĩ tới việc mình cũng cần phải đăng kí nhập viện.

Mắt Ngô Đồng hoa lên, chân nặng trĩu, cơn đau bất chợt ập tới, chặn đứng mọi suy nghĩ của cô.

Ngô Đồng chực khóc, lại phát hiện mắt mình khô khốc, bảy năm qua cô chưa bao giờ rơi nước mắt, một giọt cũng không. Không khéo tuyến lệ của cô mất hết tác dụng rồi.

Cô nhếch miệng.

Qua tiếp góc ngoặt kia chính là phòng khám bệnh, Ngô Đồng ở trong đó đụng phải một người.

Bước chân cô lảo đảo mất thăng bằng, ngã quỵ xuống.

“Cô… Cô… Không sao chứ?”

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông đó cứng ngắc, Ngô Đồng hoảng hốt mở mắt ra, nhìn bóng người mông lung trước mặt.

Ảo giác ư?

Cô suy nghĩ miên man, ngắm gương mặt anh tuấn ở phía trên đỉnh đầu. Chậm rãi, cô khẽ cười, thì thào tự nhủ: “Không phải sự thật…”

Ánh đèn chói lóa rọi vào mắt cô, sau đó màu đen nhanh chóng bao phủ mọi nguồn sáng…

Khi Ngô Đồng tỉnh lại thì đã được an trí ở khu cấp cứu, miệng vết thương được khâu lại, nhưng chung quanh không có ai.

Cô ngồi dậy, bóp trán cười nhẹ.

Quả nhiên là ảo giác.

Đơn sao chép nhập viện của Đồng Đồng không cánh mà bay, Ngô Đồng không hề hay biết.

Cô xin công ty nghỉ nửa ngày, chuyển Đồng Đồng đến phòng bệnh bình thường, xin danh thiếp Trương Mạn Địch để tiện liên lạc với phụ tá của minh tinh, rồi đi tiếp đến ngân hàng, trả lại tiền mà Trương Mạn Địch ứng ra vào trong tài khoản của trợ lí cô ấy.

Xe đưa tới xưởng sửa chữa. Về nhà tắm rửa một cái, đổi quần áo để buổi chiều đi làm.

Hai năm nay tình cảnh ở công ty hơi đáng ngại, đã mấy lần công ty bức giảm biên chế và giảm lương, Ngô Đồng không muốn mình thất nghiệp nhanh như thế.

Sau vài ngày gió êm sóng lặng, Ngô Đồng nhận được một cuộc điện thoại lạ hoắc.

Đối phương nói rất gọn gàng dứt khoát: “Chào cô, tôi là Lâm Kiến Nhạc trợ lý của Lệ tiên sinh. Tôi muốn tìm cô nói chuyện một chút về con trai cô.”

Lệ tiên sinh?

Trong 700 vạn người Hongkong, họ Lệ nhiều đếm không xuể. Cô biết được bao nhiêu người? Mà hiệu suất làm việc cao thế này, lại chỉ có vài người mà thôi…

Chương sau

↑↑
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016
Huế của tháng ba

Huế của tháng ba

Trong tôi tháng ba là tháng của mùa nhớ, dẫu kí ức của tôi đã từ lâu thuộc về mùa

26-06-2016
Yêu đến chết

Yêu đến chết

Cô tự tử, nhưng đến Diêm Vương cũng từ chối cô. Dư luận không ngừng đả kích. Cô

27-06-2016
Đi theo lời của gió

Đi theo lời của gió

Đoàn tàu chạy qua một đồng cỏ rộng mênh mông. Những con bò lững thững nhai những

24-06-2016
Amour

Amour

Một người đuổi theo một người. Còn một người mải đuổi theo một người khác. Họ

24-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t