"... Thật xin lỗi."
bạn đang xem “Lời chúc phúc của Odin - Quân Tử Dĩ Trạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Loki lảo đảo chạy đến bên kia, nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất lên, quơ quơ trước mặt tôi: "Không nên nói đùa kiểu này. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sắp có một ngôi nhà, anh sẽ trở thành chồng của em, em cũng biết đúng không?"
Tôi nghiêng đầu đi, không dám nhìn anh nữa.
Ánh sáng vàng kim rực rỡ dâng lên từ mặt đất, hoàn toàn bao quanh tôi.
"Yina, đừng quên anh." Loki bắt lấy cánh tay của tôi, nhưng ngay sau đó lập tức ôm tôi vào lòng, "Em không thể quên anh, em muốn anh thế nào cũng được..."
"Yina đã mất." Tôi ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói, "Thật xin lỗi Loki, tôi thật sự không cách nào gánh vác nhiều việc quá khứ như vậy... Có lúc, tôi thật tâm hi vọng chính mình là Yina...."
"Anh mặc kệ em là ai!" Nói đến đây, Loki dừng lại, anh run rẩy đeo chiếc nhẫn lên ngón vô danh của tôi: "Anh mặc kệ, em là vợ anh. Ngày mai chúng ta sẽ đi cử hành hôn lễ."
Nhưng chiếc nhẫn vừa đeo lên, nước mắt nóng hổi liền rơi xuống từ vành mắt anh, rớt lên mu bàn tay của tôi:
"Thà rằng anh chết cũng không muốn em quên anh, van xin em..."
Đôi mắt như sao như không hề biết khóc trong phút chốc chảy xuống nước mắt lóng lánh.
"Loki, đừng nên khổ sở. Chuyện đã qua tôi không hề trách cậu nữa. Sau này tôi sẽ ở lại Vanaheim, sẽ vẫn bên cạnh cậu... Cậu mãi mãi là đứa em trai mà tôi thích nhất."
Xung quanh thân thể có bươm bướm kim bay lượn, cánh bướm như bão tuyết mùa đông tại Vanaheim, rơi xuống lả tả. Đứng trong ánh sáng, ánh mắt dần dần bị tia sáng bao trùm.
"Tại sao ngay lúc này muốn rời xa anh?" Loki khủng hoảng ôm lấy tôi, ánh sáng vàng kim chiếu lên lông mi thật dài của anh, ".... Em cũng đã mang thai rồi."
"Cái gì?"
"Em có con của anh rồi."
Tôi kinh ngạc nhìn anh, ôm bụng, trong đầu rối loạn cả lên. Lúc này mấy trăm con bươm bướm kim bay lên, ngay cả mặt mũi của Loki tôi cũng không thấy rõ, lại bỗng ý thức được cảm thụ của mình lúc này.
Cầm tay anh nhưng cảm xúc đã không hề chân thật nữa. Nhưng tôi vẫn kiên trì khập khiễng đến hôn anh.
"Tôi rất vui." Tôi mỉm cười lau đi nước mắt của anh, nhưng mình lại chảy càng nhiều nước mắt, "Loki, rất vui khi có thể có con của cậu..."
Loki lao ra sân thượng, chạy đuổi theo tôi thật lâu, giống như muốn liều mình bắt được tôi.
Anh vừa chạy vừa gào thét kêu gọi tên tôi. Nhưng tốc độ tôi rời đi quá nhanh, anh chỉ đuổi kịp một nửa đã dừng lại trên một nóc tòa nhà, ho khan dữ dội, quỳ trên mặt đất gào khóc thất thanh.
Giờ khắc này tôi biết mình hối hận rồi.
Nếu như tôi biết mình sẽ khổ sở thế này.
Nếu như tôi biết anh sẽ bi thương đến vậy.
Nếu như tôi biết....
Ý thức rơi vào luân hồi mãi mãi, giống như một giấc mơ kéo dài. Ở giấc mơ này không có cuối này, tôi nhìn thấy một thế giới kỳ lạ:
Ánh nắng như lửa thiêu đốt, tản ra màu vàng cuối thu.
Dực Long nguyên thủy nhất bồi hồi trên bầu trời xanh trống trải, cà vùng đất là từng mảng xanh tươi. Thú vật và người khổng lồ chạy khắp nơi. Có một cây cầu đá cực cao ở trên rừng thiết mộc lan nguyên sinh. Dưới khe hở của cầu đá có hơn mười thác nước đổ xuống.
Đi trong rừng rậm thiết mộc lan, nơi nơi đều là đầm nước được tạo từ con thác. Ánh nắng vàng chiếu xuyên qua kẽ lá thành từng vệt lốm đốm, giẫm lên con đường nhỏ huyền ảo, tôi nhìn thấy một đứa bé ngồi bên cạnh dòng suối Mimir. Đứa bé này có một đầu tóc đỏ rối tung, mặt mũi trắng nõn như con gái. Cậu ôm đầu, nhìn tôi với đôi mắt thật to, mắt cong lên cười một tiếng, lại lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại lời nói của nữ thần bóng đêm Nute, cũng chính mẹ của tôi.
Trên thế giới này có rất nhiều người, ta mãi mãi không biết mình yêu ai, cho đến khi ta bắt đầu nhớ đến người đó.
Cho đến khi lời thề hùng hồn, ước định ấu thơ trở thành truyền thuyết lâu đời, trở thành bài ca phúng điếu dài đằng đẳng trong ký ức.
Hết quyển 1.
Chương trước | Chương sau