"Ừ. Tôi đứng trên hoàng cung thấy ô của cô bị mưa cuốn đi, cho nên đi xuống." Thái độ rất ôn hòa, nhưng lạnh lùng hơn trong mộng rất nhiều, đúng là thái độ nói chuyện với người xa lạ, "Đi, tôi đưa cô về nhà."
bạn đang xem “Lời chúc phúc của Odin - Quân Tử Dĩ Trạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Không cần, tôi ở đây..."
"Đi thôi."
Thái độ khiến không ai có thể từ chối. Tôi chỉ phải kiên trì đi với ông trên con đường về nhà.
Trong trời không mù mịt, vắng đi rất nhiều dực long và thiên lộc, chỉ có cá voi Ginnungagap vẫn chậm rãi bay như cũ, trên lưng có một lớp ma thuật chắn mưa khổng lồ. Đây chính là hình thức bay trong mưa, ngược lại giống như ngao du trong hải dương.
Ô của Schoen rất lớn, trên người của tôi cũng không còn chỗ nào là khô ráo, nhưng ông vẫn kiên trì che nghiêng về phía tôi, một bên vai đã ướt đẫm. Tôi muốn nói gì đó nhưng mỗi lần vừa ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ này thì lời cũng nuốt xuống.
Đi qua hai con đường. Trên đường người đi thưa thớt, nhưng từng người đi ngang qua chúng tôi đều phải quay đầu liếc mắt nhìn xem.
"Bệ hạ, đến trạm cá voi dừng lại là được rồi, tôi ngồi cá voi về." Tôi chỉ chỉ phía trước.
"Được."
Không có ai chờ cá voi. Chúng tôi đứng đợi ở trạm hạng bét tại ngã tư đường. Hạt mưa rơi trên trạm, lại văng tung tóe giọt nước đầy ra đất.
Năm phút trôi qua, một con cá voi từ từ hạ xuống, tôi đi về phía trước hai bước, Schoen lại đi tới đưa ô cho tôi.
"Không cần... Lên đó cũng sẽ không bị mưa tạt nữa."
"Tôi có thể dịch chuyển tức thời." Ông vẫn kiên trì.
Tôi đành phải miễn cưỡng nhận lấy. Ông vừa mới quay người đi, cuối cùng tôi cũng không nhịn được gọi: "Bệ hạ, tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài."
Ông lại quay lại dưới tán ô: "Chuyện gì?"
Bóng râm lớn bao phủ ở trên bầu trời của chúng tôi, rất nhanh, cá voi đã dừng lại ở trạm.
"Ngài... Là Odin sao?"
Trong mắt ông có một tia kinh ngạc lóe lên trong giây lát, nhưng rất nhanh lại cười nhạt: "Cái này không có liên quan gì đến quý cô Yina."
"... Thực xin lỗi, tôi thất lễ." Tôi hơi lúng túng cúi đầu, "Cảm ơn, tôi về... tạm biệt."
Tôi quay người đi về phía cá voi.
Khắp nơi trên mặt đất đều là những vũng nước đọng tròn tròn. Thứ trút xuống dường như không phải là giọt mưa mà là cả gáo nước.
Vừa mới đi đến cá voi phía trước, đã bị người phía sau lưng ôm chặt lấy.
Trong nháy mắt thân thể cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng lại không dám nhúc nhích, đành phải mặc cho ngón tay nắm ô dần dần lạnh buốt:
"Bệ hạ?"
"Em thật nhẫn tâm." Giọng nói của ông thật khẽ, chưa từng thay đổi, hòa vào trong màn mưa, lại thêm một phần tang thương và sầu bi.
Tiếng mưa rơi thần bí lại u buồn, liên miên vô tận, như là vô số sợi tơ quấn quanh nội tâm, đan xen, quất mạnh, cuối cùng cởi không được và cắt không đứt.
"Thật xin lỗi, tôi nghe không hiểu ngài đang nói gì."
Ông vẫn ôm siết lấy tôi như cũ, cơ thể đau đớn như muốn vỡ vụn.
"Bệ hạ, cá voi sắp phải đi rồi, xin buông tay."
Vẫn không có phản ứng. Tôi cắn chặt răng, ra sức vùng khỏi tay ông. Nhưng mới vừa tránh thoát từ cái ôm trong tay ông thì ông đã xoay tôi lại.
Hai cánh môi lạnh lùng đã rơi xuống môi tôi.
Hạt mưa rơi lả tả ở trên người, tiếng mưa rơi giống như giai điệu của đàn dương cầm, vội vàng nhưng uyển chuyển. Ô lại rơi ra khỏi tay, lăn ở ven đường.
Thân thể cá voi khổng lồ, lại nhẹ nhàng tách rời mặt đất, từ từ nâng lên lần nữa, bay về phía trời cao.
Tôi đấm mạnh vào lồng ngực ông, nhưng sức lực hoàn toàn không bằng ông, làn môi bị ma sát một lúc, ông liền nắm lấy gương mặt tôi, không để cho tôi có bất kì phản kháng nào, bá đạo hôn say mê.
Tôi vùng vẫy vô cùng đau khổ, thời gian dường như đã dừng lại. Chỉ có nước mưa vẫn rơi xuống loạn xạ, trượt xuống theo gương mặt, giống như là nước mắt. Càng về sau, ngay cả nước mưa cũng tĩnh lặng theo.
Tia sáng vạn trượng nhanh chóng khuếch tán tới mỗi một góc, bầu trời màu xám bị ánh vàng tô lên. Ánh sáng quá chói mắt khiến tôi không chịu được nhắm đôi mắt lại.
Dần dần, cảm giác ria mép ma sát gò má dần biến mất, thân thể dán sát cũng trở nên cứng rắn cường tráng. Ở giữa khe hở của một cái hôn dài nóng bỏng, rốt cục tôi cũng có cơ hội tránh thoát, tôi ngăn môi ông lại, sau đó dùng hết toàn lực đẩy ông ra.
Tôi ra sức quá mạnh, lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống, lại bị cảnh tượng trước mắt khiến hoảng hốt không thể cất lời: Thiên địa vạn vật bao gồm kiến trúc, đường phố, biển báo giao thông, tầng mây... đều phủ lên một lớp sáng vàng, sau đó tất cả mọi thứ hoạt động đều dừng lại, bao gồm nước mưa, cứ lơ lửng ở trong không khí như vậy.
Mà người đứng trước mặt tôi, đã sớm không phải Schoen.
Cho là mình sinh ra ảo giác, tôi nhắm mắt lại lắc lắc đầu, lại mở mắt ra. Nhưng tất cả vẫn không có thay đổi, đứng ngay trước mắt là người đàn ông anh tuấn cao lớn trẻ tuổi vẫn khoác cái áo trắng như tuyết của Schoen như cũ.
Người này tôi đã thấy nhiều lần lắm, gần đây nhất là anh xuất hiện ở trong giấc mơ rạng sáng.
Nhưng là không có lần nào thấy rõ ràng khuôn mặt hình dáng anh như giống như bây giờ. Rõ ràng hơn trong mộng, tuy anh tuấn hơn, nhưng mà ánh mắt hoàn toàn khác với ánh mắt ấm áp mềm dịu trong mộng kia.
"Đây là chuyện gì xảy ra? Anh là... Schoen bệ hạ?"
"Là tôi." Giọng của anh trẻ trung hơn rất nhiều, không có thay đổi gì lớn.
"Tại sao... Đều dừng lại?" Ta nhìn xem xung quanh, lại nhìn lại anh, "Tại sao ngài lại biến thành như vậy?"
Schoen còn chưa nói, một âm thanh lạnh lẽo đã truyền đến từ phía sau chúng tôi:
"Bởi vì vua của chúng thần thức tỉnh."
Loki vẫn mặc lễ phục đính hôn như cũ đang đứng ở cuối phố.
Chương trước | Chương sau