Tiếng chuông điện thoại di động vang lên rất êm tai, sau vài tiếng thì chủ nhân của nó đã nhấc máy trả lời.
"Alo!"
"Luật, em muốn ăn caramen..." Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng điệu làm nũng của con gái.
"Được, ngày mai anh sẽ mang qua." Chủ nhân của chiếc điện thoại lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ.
bạn đang xem “Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Đáng tiếc cô gái đó lại không đồng ý: "Em muốn ăn ngay bây giờ!"
"Bây giờ?"
Chiếc điện thoại được đưa ra xa một chút, anh liếc nhìn chiếc đồng hồ, rồi giống như con gấu bông ngồi sửng sờ trên giường. Chu Luật Nhân nhíu mày, sau đó khôi phục lại vẻ mặt y như cũ.
"Bây giờ không tốt lắm. Ngày mai được không? Buổi trưa anh sẽ mang qua cho." Giọng điệu của anh đầy dịu dàng trấn an cô gái. Tay còn lại thì bấm chiếc điều khiển TV, ánh sáng mập mờ chiếu vào gương mặt của anh. Nét mặt và giọng nói của anh hoàn toàn trái ngược nhau, trên mặt anh toàn là vẻ không hề có hứng thú.
"Không cần! Em muốn ăn ngay bây giờ!" Giọng của cô gái tăng thêm vài phần hờn dỗi.
Nếu sớm biết thế này anh đã không thèm nghe máy.
"Anh còn bản báo cáo chưa làm xong."
Nhưng mà sự thật là anh tình nguyện ngồi trên giường cầm điều khiển TV chuyển kênh liên tục, chứ không muốn đi mua đồ ăn cho cô gái.
"Không cần gấp gáp. Đầu tiên đi mua cho em một chiếc caramen, sau đó đến nhà em. Chúng ta cùng nhau ăn..." Giọng nữ đầy dụ dỗ, giống như là ám chỉ rằng chỉ cần mang bánh đến, anh sẽ có được một phần thưởng.
Đáng tiếc là sự dụ dỗ này hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với Chu Luật Nhân. "Nếu như em muốn ăn như vậy, thì tự mình đi mua đi. Mai anh sẽ đền bù cho em."
"Bây giờ đã trễ như vậy, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm." Giọng nói của cô tràn đầy sự khó tin. "Mỗi lần em muốn anh mua cái này hay cái kia, anh không bao giờ chịu. Anh làm bạn trai cũng không thèm quan tâm đến em."
Không đáp ứng yêu cầu của bạn gái thì chẳng khác nào không quan tâm đến cô ấy. Đã có ba người bạn gái nói với anh như vậy.
"Anh xin lỗi, Nhã Nghi." Anh nhíu mày, thấp giọng gọi tên bạn gái mình.
Rõ ràng là xế chiều hôm nay anh đã tuân theo mệnh lệnh của bạn gái mình đi mua điểm tâm cho cô ấy ăn đỡ thèm. Mỗi lời yêu cầu của bạn gái đều bị anh cự tuyệt, sau đó anh cũng sẽ quên mất đi.
"Anh còn như vậy nữa. Sớm muộn gì chúng ta cũng chia tay thôi!" Nghe thấy lời giải thích, giọng của cô gái liền lộ ra sự đắc ý, rồi chờ đợi đối phương cầu xin tha thứ.
"Sẽ không có lần sau." Chu Luật Nhân rất nhanh nói tiếp: "Chúng ta lập tức chia tay."
Sau đó, không để ý đến đối phương vừa đánh vừa xoa, thậm chí là khóc lóc. Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh y như cũ, nhưng thái độ có phần kiên quyết hơn. Cuối cùng cuộc đối thoại kết thúc.
"Không thể giải thích được." Anh vứt điện thoại xuống giường, sau đó lẩm bẩm một câu.
Sau khi về tới nhà anh không hề muốn ra khỏi cửa. Mấy người phụ nữ đó tại sao lại không chịu buông tha cho anh, cho anh có thời gian riêng tư.
"Anh hai, mẹ muốn giặt quần áo." Em trai Luật Anh gõ cửa phòng anh.
"Ừ." Anh đáp lại, nhưng mà vẫn ngồi lỳ trên giường, nhìn chằm chằm TV mà ngẩn người.
"Mẹ nói, muốn giặt quần áo 'ngay bây giờ'." Chu Luật Anh mở miệng nhắc nhở lần thứ hai.
Người trên giường miễn cưỡng nhìn em trai của mình.
"Không phải hai người chia tay đó chứ." Anh nhún vai, trong mắt anh hai rõ ràng là có lửa.
"Em ầm ĩ quá đi."
Anh sờ sờ mũi mình, nhìn mắt anh hai là biết chuyện rồi. Anh chia tay với bạn gái hoàn toàn không hề đau khổ, chỉ là không muốn bị ai quấy rầy. Nếu lúc này anh không biết sống chết mà nói thêm vài câu, nhất định anh trai của anh sẽ "hầu hạ" anh thật tốt.
"Em gọi mẹ đến dọn." Anh nhún vai, vốn dĩ muốn giúp anh mang quần áo bẩn đưa cho mẹ, nhưng anh lại nhớ đến lần trước giúp anh trai mình, kết quả là nhận được một gương mặt đầy đen thui của anh. Bởi vì anh trai không thích người khác đụng vào đồ của mình, bao gồm cả quần áo bẩn.
Cửa phòng bị đóng lại, Chu Luật Anh nhìn chằm chằm vào đống quần áo bẩn, bản thân mình cũng đang ngồi giữa đống quần áo bẩn này.
Theo trí nhớ của Chu Luật Nhân, kể từ lúc anh học đại học tới nay, phía sau anh vẫn luôn có một cái đuôi. Đó là một cô bé ở nhà bên cạnh.
Hai người kém nhau bảy tuổi, năm thứ hai anh học đại học thì cô bé này chỉ mới đến Trung Quốc. Sau khi anh tốt nghiệp đại học thì đi lên phía Bắc để làm việc, trùng hợp thay là cô bé đó cũng đi lên phía Bắc. Cô chỉ dời đi lên phía Bắc trước anh một tuần lễ.
Về sau, cô bé đó vẫn thường đi theo phía sau anh. Lúc cô học trung học thì đã đi phía sau anh, lên đại học thì trực tiếp vào công ty của anh mà làm. Cho đến bây giờ anh đã hơn ba mươi tuổi mà cô vẫn còn đi phía sau anh.
Nhưng mà cô bé ngày nào đã thay đổi, gương mặt và dáng người đều đã thay đổi... Rất nhiều thứ, theo thời gian đều đã thay đổi.
Cốp cốp cốp - tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà vang lên, âm thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. Ngay sau đó là một tiếng kêu đầy ngọt ngào:
"Anh Luật Nhân..."
Một cô gái trông rất vui vẻ đi vào, bước chân nhẹ nhàng đi đến chỗ nào đó rồi đứng lại. Chỉnh lại quần áo trên người, vén mái tóc dài lên, để lộ ra mấy phần của bộ ngực. Sau khi đã kiểm tra kỹ càng, cô gái đó mới nghiêng người về trước, dựa vào chiếc bàn.
"Anh Luật Nhân..."
"Ừ!" Bóng dáng ở trước mặt hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến Chu Luật Nhân, anh vẫn không hề ngẩng đầu lên. Thay đổi góc độ ngồi, tiếp tục nhìn vào tờ báo.
"Anh Luật Nhân!" Âm lượng tăng thêm vài phần, đồng thời chủ nhân của âm thanh đó nghiêng người về trước.
"Ừ!" Anh vẫn không ngẩng đầu lên.
"Anh Luật Nhân, quay lại nhìn em!" Rốt cục người nào đó không nhịn được, trực tiếp đưa hai tay nắm lấy gương mặt của Chu Luật Nhân, bắt anh phải quay lại nhìn cô.
Con ngươi màu nâu sâu thẳm của Chu Luật Nhân vẫn cố chống lại cô, khóe miệng của anh cong lên: "Tiểu Thiến, cổ của anh rất khó chịu." Không phải là không vui, anh chỉ nói sự thật ra.
Đôi mắt dài và nhỏ híp lại, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng. Sở Tiểu Thiến đang ôm lấy gương mặt đầy tuấn tú đó, cũng không khỏi phải giật mình.
Cố gắng nuốt nước bọt, đôi mắt của cô mở to như chiếc đèn pha, điên cuồng mà sờ mó gương mặt tuấn tú đó.
Có lông mi, sống mũi thẳng, môi dày vừa đủ....
Phát hiện hành động muốn làm tiếp theo của cô, Chu Luật Nhân liền ra tay ngăn lại, không muốn cho cô kéo đầu anh xuống mà hôn lên.
"Tiểu nha đầu, cái này không ăn được." Anh mỉm cười, đôi môi đầy khiêu gợi.
Nhìn đôi môi hơi cong kia, nước bọt của Sở Tiểu Thiến dường như sắp tràn ra ngoài.
Thật là không công bằng, người hấp dẫn vậy mà không được hôn!, "Cho em hôn một cái... Một cái thôi..." Vừa nói, cô vừa tăng thêm lực ở hai tay, tính toán kéo đầu anh xuống mà hôn lên đôi môi của anh.
Chu Luật Nhân cười như không cười, cùng cô chơi kéo co.
Rốt cục từ lúc nào mà cô bé ngày xưa lại biến thành bộ dạng này, biết đi tán tỉnh người khác?
Sở Tiểu Thiến liều mạng đến công ty, khó khăn lắm mới vào được đây, đang lúc gây cấn lại có người cắt ngang hành động của cô.
"Cứu mạng, em gái tiểu Thiến đang hạ độc anh A Nhân kìa!" Người đang nói chính là đồng nghiệp Đại Đầu, nhìn thấy màn trình diễn của cô và anh không đến năm giây thì liền la lên, sau đó còn hô lên một tiếng để trêu ghẹo hai người ở bên trong, "Ông chủ em cũng muốn."
"Mẹ nó, người đẹp tiểu Thiến, em có cần đói khát đến thế không?"
"Anh A Nhân, trinh tiết của anh vẫn còn chứ?"
Một người, hai người, ba người, trong chóc lát các nhân viên đã ùng ùng kéo tới để coi kịch vui.
"Trinh cái đầu anh! Anh ấy chỉ mới hơn ba mươi, vẫn còn là xử nam đó..." Ưm.... Nói như vậy cũng làm cho cô đau khổ. "Còn nữa, tôi có đói khát hay không liên quan gì đến mấy người? Tôi cũng đâu có thèm khát gì mấy người!" Nhìn đám người ở cửa, Tiểu Thiến liền cảm thấy khó chịu, chạy đến phá hỏng chuyện tốt của cô. Ngón tay thon dài như ngọc bắt đầu chỉ từng người mà quở trách.
Nhìn người phụ nữ chanh chua đứng chửi từng người một, Chu Luật Nhân nghi ngờ mình có đang nghe lầm không, giọng nói ngọt ngào khiến cho đàn ông động tâm bất cứ lúc nào mà có thể đứng đó chửi người khác.
Trong ấn tượng của anh, cô nhóc đi sau anh là một người vừa đen vừa tròn, khi cười thì có hai lúm đồng tiền. Khi cô ấy cười giống như là mặt trời chiếu sáng.
Bây giờ hai lúm đồng tiền kia vẫn như cũ, chỉ là chủ nhân đó bây giờ có tiếng chửi như ẩn như hiện, cử chỉ thì như đang thẹn thùng, chỉ muốn trốn đi không gặp ai.
Con gái mười tám tuổi... liền trở thành như vậy sao? Thay đổi từ dáng người, đến khuôn mặt, thậm chí cả tính tình cũng thay đổi luôn?
Anh đang thất thần, một gương mặt xinh đẹp liền đứng trước mặt anh.
"Anh Luật Nhân, em rất thích anh!"
"Được." Anh không suy nghĩ nhiều, chỉ cười cười, rồi vỗ đầu cô.
"Được cái gì? Anh đồng ý sao?" Sau khi tiểu Thiến la lên, thì đang nín thở chờ đợi câu trả lời của người nào đó.
Tất cả những người đang xem kịch vui cũng áp tai vào vách chờ nghe đáp án.
Tất cả mọi ngươi bây giờ đang chú ý đến Chu Luật Nhân, nhưng anh vẫn bình tĩnh như cũ, khuôn mặt không còn tươi cười nữa, lưng dựa vào ghế, hai chần bắt chéo để lên trên bàn, hay tay khoanh trước ngực, chậm rãi... lắc đầu.
"Ai..."
Tất cả mọi người đều thở dài.
Người bị cự tuyệt không cam lòng, đang cắn môi dưới, trừng mắt nhìn anh vài giây, sau đó nhắm mắt lại thở sâu vào nói: "Em sẽ không buông tay!"
Chẳng phải có cách mạng nào đó lần thứ mười một mới thành công hay sao? Cô đã phát động khởi nghĩa cũng gần cả trăm lần, mà một chút thành công cũng không có.
Tiểu Thiến phồng hai gò má lên, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi người đang ở trước mặt mình. Cố gắng khắc sâu từng đường nét trên gương mặt tuấn tú kia.
Trong phút chốc cô lại công kích, lấy tốc độ sét đánh ôm lấy đầu của người ngồi trước mặt, vào đúng thời cơ, cô một giây cũng không phí phạm lập tức đưa môi của mình về phía trước, sau đó còn cách đúng ba cm.
"Aaa... Buông!"
Nữ chính cố gắng vùng vẫy, còn nam chính thì đang dùng hai tay ôm lấy chiếc đầu không chịu an phận. Hai người cứ như vậy trình diễn qua lại, tại thành một cảnh tưởng rất buồn cười.
Mọi người đang xem kịch thì vẫn luôn trừng mắt thật to, sợ bỏ qua cảnh nào đó.
Tiểu Thiến là một người "hoàn hảo", ở công ty nhân viên đã ít, phụ nữ càng ít hơn. Dáng vẻ của Tiểu Thiến cũng được xem như là một mỹ nữ, ngực to, tóc dài, mặt trái xoan, mắt to, da trắng như tuyết, dáng người khiến ai cũng có hứng thú, âm thanh ngọt ngào. Là mẫu bạn gái tốt nhất của tất cả đàn ông.
Chỉ là người này vừa bước vào công ty, mọi người còn chưa kịp ngắm mỹ nữ, thì cô đã trình diễn một màn làm cho trái tim của bao người tan nát.
Cô gái này quá thú tính, là một người cực kỳ khủng bố.
Nhưng mà bọn họ cũng thật khâm phục anh A Nhân, mỹ nữ tự động dâng đến miệng, mà anh lại còn có thể giống như một vị thánh nhân, đẩy món ăn ra khỏi cửa.
"Tiểu nha đầu, đủ rồi!" Giọng của anh mang theo vài phần ý cười vang lên.
Thực lực của bọn họ khác xa nhau, Sở Tiểu Thiến đơn phương chui đầu vào, còn Chu Luật Nhân thì luôn chống đỡ.
Mặc dù không cam lòng, nhưng mà khi nghe thấy âm thanh trầm ổn, cô giống như là bị thôi miên, ngoan ngoãn nghe lời.
"Được rồi... Hai ngày sau em sẽ quay trở lại." Rốt cuộc cô cũng buông tay, bất mãn thở dài.
Chương sau