Caesar biết, bất luận là ai giết hắn, hy vọng báo thù của hắn không lớn__
bạn đang xem “Lá Bài Cuối Cùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Hắn không cảm thấy Lâm Dược có chút năng lực nào giúp mình báo thù. Nhưng hắn vẫn hy vọng biết mình tại sao chết, do ai ra tay, có lẽ cuối cùng không tra được gì, nhưng cũng phải thử tra rồi hãy nói.
Hắn chỉ có Lâm Dược dùng được, cũng chỉ có thể dùng Lâm Dược. Trong một tháng đầu, hắn đã từng thử thăm dò, ám thị, chỉ đạo… đủ biện pháp, muốn Lâm Dược tự động mắc câu.
Chẳng hạn, khi Lâm Dược hỏi hắn nước Mỹ ra sao, hắn đặc biệt khuếch đại mấy phần, nói nước Mỹ như thiên đường. Khi Lâm Dược đánh bài, hắn từng giả vờ vô tình nói: “Chơi bài, phải vào sòng bài mới có không khí.”
Thậm chí khi Lâm Dược nói mình nghèo, hắn còn trực tiếp nói mình có mấy tài khoản bí mật, nếu Lâm Dược cần, hắn có thể cho y biết mật mã.
Tóm lại, những thủ đoạn mà trước kia khinh thường không thèm dùng, đều đã dùng rồi, kết quả, kết quả là không có kết quả.
Nghe hắn ba hoa về nước Mỹ, Lâm Dược vừa gật đầu vừa nói: “Quả nhiên là chủ nghĩa tư bản mục nát, thật tội ác! Thật tội ác! Lương dân như tôi tuyệt đối không thể đến nơi đó!”
Còn nói sòng bài có không khí hả, Lâm Dược trả lời thế này: “Sòng bài à, đó là tội ác của tội ác, tôi là ba đời lương dân, sao có thể đi đánh bạc? Cái gì, anh nói chơi bài? Lạc Lạc à, đánh nhỏ chỉ là chơi vui thôi, anh là người tới từ xã hội tư bản chủ nghĩa, cũng không thể bóc lột vậy chứ, ngay cả chơi cho vui cũng không được sao.”
Còn nói lấy tiền cho y, người ta lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Loại chuyện không làm mà hưởng, sao lương dân như tôi làm được chứ? Lạc Lạc, sau này anh đừng dụ dỗ tôi vậy nữa!”
Cứ thế một rồi hai hai rồi ba, khiến Caesar gần như sắp tuyệt vọng, ai biết, nửa ngày người ta đã hiểu từ sớm, nói vậy, chỉ để chọc hắn thôi!
Tâm tình của Caesar lúc này, thật sự vô cùng phức tạp. Vui mừng cũng có, Lâm Dược càng cơ trí, thì càng có khả năng giúp hắn điều tra chân tướng. Tức giận cũng có__ cái này thì khá đơn thuần, thuần túy là không thể dẹp bỏ mặt mũi. Nhưng phần nhiều là mê mang, ánh mắt của hắn đã kém tới mức này rồi sao? Sáng tối ở chung với một người gần hai tháng, cũng bị làm hồ đồ theo?
“Lạc Lạc, Lạc Lạc Lạc Lạc Lạc Lạc…”
Caesar đang xoắn xuýt, Lâm Dược lại bắt đầu thi triển độc gia triệu hoán, hắn chịu không nổi, cũng không còn quan tâm hình tượng, trực tiếp nói: “Trễ rồi.”
“Trễ rồi? Cái gì trễ? Là tối trễ rồi hả? Hiện tại đã mười giờ tối, đương nhiên là trễ, Lạc Lạc, anh không phải có thể thông qua tôi nhìn bên ngoài sao? Sao không biết trời đã tối rồi chứ? Anh…”
“Tôi nói đã trễ rồi! Cho dù tôi nói cho cậu mật mã, hiện tại cậu cũng không thể lấy tiền, càng không thể đưa tiền cho Vương Thắng Lợi gì đó vào sáng mai!”
“Hả?”
“Tiền của tôi đều ở Âu Mỹ, muốn chuyển tiền từ bên đó qua đây, ít nhất cũng phải một đến hai ngày. Nếu cậu lấy ít, thì tốc độ bên đó sẽ chậm, nếu lấy nhiều, bên đó sẽ làm ngay lập tức cho cậu, nhưng đến Trung Quốc thì lại có thể gặp phiền phức. Hơn nữa hôm nay là thứ sáu, Châu Âu và Trung Quốc lệch nhau bảy tiếng, bên đó đã hơn ba giờ, bình thường lúc này không thể xử lý chuyện chuyển khoản nữa.”
Lâm Dược ngốc ra, tài khoản ngân hàng của hắn không vượt hơn hai mươi ngàn, còn chưa từng có chuyện nhận khoản từ nước khác. Nhưng y cũng từng có nghe qua, chuyển khoản quốc tế hơi rắc rối. Liên ngân hàng đã rất phiền phức rồi, liên quốc gia, hình như còn phiền phức hơn.
Y không biết là thật hay giả, nhưng thấy Caesar nói rất có lý, nên cũng tin.
“Vậy hiện tại nên làm sao? Tôi đi đâu tìm tám mươi ngàn chứ.”
Y thất hồn lạc phách lầm rầm, Caesar thì vui sướng như điên, nhưng vẫn dùng vẻ mặt liệt quen thuộc, lúc này cho dù là hình thái linh hồn, cũng có thể khắc chế không nhảy bật lên vui mừng, lời nói ra vẫn bình tĩnh khiến người tin tưởng: “Còn một cách, tôi có thể giúp cậu thắng được tám mươi ngàn.”
Chương trước | Chương sau