Cách rất xa nhưng đã thấy rất nhiều người tụ lại trước cửa.
bạn đang xem “Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cha Diệp mẹ Diệp, thầy cô trong trường, còn có rất nhiều người không quen biết.
Và còn, Diệp Tử Nam, và Đường Nhiễm Băng.
Cha Diệp đang nhỏ giọng an ủi mẹ Diệp, rất lâu rồi cô không gặp họ, có thể là ánh sáng ở bệnh viện có vấn đề, có thể là bầu không khí ở viện quá nặng nề, cô bỗng cảm thấy dường như bọn họ thoáng cái đã già đi rất nhiều.
Mẹ Diệp ngẩng đầu nhìn thấy cô, ngoắc tay kêu cô đi qua ngồi, "Tiểu Kỳ, qua đây."
Cô và Trần Tư Giai ngồi bên mẹ Diệp, đối diện chính là Diệp Tử Nam và Đường Nhiễm Băng.
Diệp Tử Nam cúi thấp đầu, cô nhìn không được vẻ mặt của anh, từ đầu đến cuối anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Nhiễm Băng ngồi cách chỗ anh không gần không xa.
"Gọi điện cho con suốt, nhưng gọi mãi không được, con có thể tới thì tốt rồi. Ông ngoại đã lớn tuổi, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Mẹ Diệp nhẹ giọng giải thích cho cô, Túc Kỳ vừa gật đầu vừa rơi lệ.
Rốt cuộc đèn báo hiệu phòng phẩu thuật tắt, mọi người lập tức vây quanh, bác sĩ từ trong đi ra, tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt mệt mỏi lắc đầu với mọi người.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, nước mắt Túc Kỳ không khống chế nổi tuôn ra ngoài, cô chú ý hai tay Diệp Tử Nam đặt bên người gắt gao nắm thành quyền, một đôi tay trắng nõn mềm mại của phụ nữ che phủ phía trên.
Bác sĩ mở miệng tiếp, "Người bệnh muốn gặp cháu ngoại và cháu dâu, là hai vị đúng không, mau vào đi."
Bác sĩ chỉ Diệp Tử Nam và Đường Nhiễm Băng nói.
Bọn họ nhìn qua rất giống vợ chồng.
Diệp Tử Nam không mở miệng giải thích, không thừa nhận cũng không phản đối, yên lặng đi vào phòng mổ.
Túc Kỳ không có phản ứng gì tiếp tục đỡ mẹ Diệp, nhưng trong lòng lại dời sông lấp bể.
Lúc Đường Nhiễm Băng sắp di chuyển Cha Diệp chậm rãi mở miệng, "Tiểu Kỳ, con mau vào đi, ông ngoại chờ con và Tử Nam đó."
Giọng nói tuy nhẹ nhưng lại rất có sức uy hiếp.
Mẹ Diệp vỗ vỗ tay Túc Kỳ, "Đứa nhỏ, đi thôi."
Cho tới bây giờ Túc Kỳ chưa từng trải qua cảnh sinh ly từ biệt. Ông bà bên nhà cô qua đời từ rất sớm, khi đó cô còn rất nhỏ tuổi, hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Ông cụ tinh thần quắc thước trong ấn tượng của cô lúc này nằm trên giường bệnh, hấp hối.
Cô và Diệp Tử Nam đứng trước giường, Diệp Tử Nam nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Ông ngoại."
Ông cụ cố sức mở to mắt, ánh mắt rời rạc, nhưng vẫn còn nhận thức, "Tử Nam, tiểu Kỳ."
Ông từ từ vươn hai tay ra, nắm lấy tay Diệp Tử Nam và Túc Kỳ đưa tới, sau đó đặt chung một chỗ, "Về sau ông ngoại đi rồi, hai người các con phải thật tốt, đáng tiếc quá, ông không có phúc nhìn chắt ngoại rồi..."
Túc Kỳ cảm giác tay Diệp Tử Nam lạnh buốt.
"Ông ngoại...."giọng nói Diệp Tử Nam run rẩy kêu lên một tiếng, rồi nghẹn ngào.
"Tử Nam, nhớ kỹ lời ông nói, ông ngoại rất yên tâm về con, biết con không thể ngã xuống như vậy, hãy làm cho tốt nhé, ông ngoại sẽ ở trên trời chứng kiến. Đi thôi, ông có mấy câu muốn nói riêng với tiểu Kỳ."
Diệp Tử Nam từ từ buông tay, xoay người đi ra ngoài.
"Tiểu Kỳ à, thật ra, chuyện của con và Diệp Tử Nam ông vẫn thấy rất rõ, các con cứ nghĩ là ông đã già rồi, nên giấu ông, thực ra ông hiểu rõ hơn so với người khác. Đều nói, con cháu có phúc của con cháu, vốn ông không muốn quản, nhưng mà, ông sợ ông mà không quản thì không còn cơ hội nữa rồi. Khụ khụ khụ...."
Túc Kỳ vuốt cho ông cụ hô hấp, nước mắt rơi như mưa, "Ông ngoại người nói từ từ, nói từ từ, con nghe, cái gì con cũng nghe theo ông."
"Không phải con vẫn luôn thắc mắc tại sao ông lại thu nhận con sao? Năm đó ông và bà ngoại Tử Nam đã từng giao hẹn, đời này không thu nhận học sinh nữ, mặc dù bà ấy đã qua đời nhiều năm, ông cũng chưa từng phá lệ. Nhưng mà Diệp Tử Nam lại chạy đến tìm ông, nói con rất tốt, hi vọng ông có thể thu nhận con làm học trò. Trong lúc con còn chưa biết nó, nó đã bắt đầu thích con rồi. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với con sao? Các con đều là đứa nhỏ ngoan, nhưng vẫn không chịu nói với đối phương suy nghĩ trong lòng mình, luôn luôn làm cho đối phương phải đoán. Các con cũng không phải con giun trong bụng đối phương, làm sao có thể đoán trúng hả? Mặc dù Tử Nam không nói, nhưng tuyệt đối trong lòng nó có con. Các con về sau phải cho tốt, đừng giận dỗi nữa, d d l q d đời người vội vàng cũng mấy chục năm, phải biết quý trọng..."
Ông cụ chống đỡ nói một mạch, Túc Kỳ nghe xong trong lòng như là thiếu một khối, không có tư vị gì, thì ra có nhiều chuyện mà cô không biết như vậy.
"Được rồi, ông mệt quá, con gọi ba mẹ chồng con vào đi."
Chương trước | Chương sau