Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa


Tác giả:
Đăng ngày: 26-07-2016
Số chương: 53
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa - Chương 37

↓↓
Lúc Đường Nhiễm Băng đi qua người Túc Kỳ, gật đầu mỉm cười nhẹ với cô, Túc Kỳ cười chào lại, cùng trong lòng cảm thán, người thật xinh đẹp hơn so với trên hình.

"Em tìm anh?" Diệp Tử Nam từ ghế sofa trong phòng tiếp khách quay trở về ngồi sau bàn công tác.

Hôm nay Đường Nhiễm Băng tìm anh anh cũng không biết trước, anh không nghĩ đến chính Túc Kỳ cũng tới.

Cô rất ít khi không nói một tiếng mà chủ động tới tìm anh.

bạn đang xem “Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Đường Nhiễm Băng tìm anh chỉ là muốn mời anh ăn bữa cơm cám ơn lúc trước tận tâm chiếu cố cô ta, khoảng thời gian trước anh và Đường Nhiễm Băng náo nhiệt có dienn daan l e qui donn chút khủng khiếp, anh vẫn không giải thích không làm rõ, chính là muốn chọc giận Túc Kỳ, thế nhưng khi cô đột nhiên xuất hiện trên mặt có vẻ ngạc nhiên có khiếp sợ có đau lòng, trpng một khắc đó thậm chí anh có chút hoảng sợ, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không nhịn được rồi.

Vốn là chọc giận cô, kết quả lại biến thành anh đau lòng, anh cảm thấy bản thân mình thật sự là không tốt.

Anh nhiều lần thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không tàn nhẫn hạ quyết tâm được.

Anh không nỡ.

Cho nên anh chỉ đề nghị tách ra, mà không phải ly hôn.

Anh không nỡ cứ như vậy mà buông tay, dù rằng cô đã làm tổn thương anh cho bây giờ.

Lúc trước anh lần lượt cho cô cơ hội, cho hai người bọn anh cơ hội, nhưng là cô một lần lại một lần không nhìn thấy. Kiên nhẫn của anh rốt cuộc bị mài mòn, mà cô vẫn như cũ không hề phát hiện ra cứ làm theo ý mình, anh dùng nhiều biện pháp như vậy mà cô vẫn thờ ơ, thật sự anh đã hết hi vọng, vậy thì như thế đi, đến cuối cùng lúc anh đề nghị tách ra vẫn còn hi vọng cô có thể lên tiếng giữ lại.

Nhưng là không có.

Trong thời gian xa nhau này, anh nhìn cô ép cô thoát khỏi cái vỏ kia, mà anh cũng kinh hồn bạt vía như bước trên tầng băng mỏng, sợ không cẩn thận một chút, cô lại rụt trở về. Cô bước từng bước một rất cẩn thận, có do dự có không xác định, tim của anh liền đau đớn như kim đâm, nhưng mà anh chính là muốn ép cô, không ép cô vĩnh viễn cô cũng không thoát ra được, giữa bọn họ vĩnh viễn cũng không có cơ hội.

Người trước mắt nghiêng mình, nhìn hướng Đường Nhiễm Băng rời đi, hơi cau mày, cắn môi dưới, trong ánh mắt sóng gợn lăn tăn, giống như con cún nhỏ bị người ta vứt bỏ, khiến cho anh muốn tiến lên ôm cô vào lòng.

Diệp Tử Nam khụ một tiếng, Túc Kỳ khôi phục bình thường, vẻ mặt lúng túng khi vẫn còn đang suy nghĩ bỗng nhiên bị cắt ngang.

"Tìm anh có chuyện gì?"

Túc Kỳ bỗng nhiên nhớ tới, đến gần vài bước mang đồ vật đặt trước mặt Diệp Tử Nam, "Trường học chúng tôi đưa cho anh."

Chúng tôi, anh.

Mấy chữ này Diệp Tử Nam nghe thấy rất chói tai, "Hiệu trưởng kêu em tới?"

Túc Kỳ thành thật gật đầu, "Ừm."

Hèn gì, chả trách cô tới tìm anh. Nhưng mà cũng không tồi, ít nhất vẫn là có đến đây.

Diệp Tử Nam cũng không nhìn xem cô mang qua thứ gì, tiện tay cầm một phần văn kiện, cúi đầu nhìn, "Chờ anh vài phút là có thể đi được rồi."

Túc Kỳ không rõ, "Đi? Đi đâu?"

Diệp Tử Nam hất cằm ý bảo, "Trường học bọn em nhỏ mọn như vậy sao, anh đầu tư vào nhiều tiền như vậy, mà lại đưa anh chỉ có mấy món đồ nhỏ nhoi tồi tàn thế này, ngay cả bữa cơm cũng không mời anh ăn được?"

Túc Kỳ nghẹn lời, đồ nhỏ nhoi tồi tàn, cô nhớ tới vẻ mặt cao hứng phấn chấn của hiệu trưởng, ông ấy mà nghe lời nhận xét này thì sẽ rất đau lòng.

Ăn cơm xong Diệp Tử Nam đưa Túc Kỳ về đến dưới nhà, cùng xuống xe với cô, cùng đóng cửa xe.

Túc Kỳ nghi ngờ nhìn anh, "Anh làm gì?"

Vẻ mặt Diệp Tử Nam ôn hòa, "Đồ của anh bị rớt xuống ở chỗ em, muốn lên lấy."

Rơi đồ?

Túc Kỳ cố gắng nhớ lại, trả lời rất quả quyết, "Không có mà."

Buổi sáng hôm nay cô dọn dẹp một chút rồi mới ra cửa, cũng không thấy có gì mà.

Diệp Tử Nam liếc cô một cái, sắc mặt mất tự nhiên, "Anh nói có là có! Em không phát hiện ra mà thôi!"

Vào cầu thang Diệp Tử Nam nhìn thang máy, giọng điệu trào phúng hỏi, "Thang máy này mà em còn dám đi? Không phải em là người một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng sao?"

Túc Kỳ biết anh lại lấy chuyện cô và Thẩm Ngôn Lỗi để nói chuyện này, có phần phát bực, "Anh nhìn cho rõ, đây là thang máy mới đổi! Đã thử rồi, không thành vấn đề!"

Sau khi rống xong đột nhiên ý thức được điều gì, nhìn anh chăm chú, "Sẽ không phải là anh chứ?"

Tổ thang máy ở đây đã từng nghe hộ gia đình phản ánh về chất lượng thang máy, nhưng tổ đó luôn luôn mượn cớ thoái thác, từ hôm qua sau khi xảy ra chuyện, đến sáng sớm ngày hôm nay thì thang máy được tu sửa, nghe nói là sửa gấp cả đêm.

Trình độ chuyên nghiệp của mọi người ở đây khiến cô không thể không nghi ngờ một người hoàn toàn khác, mà nghi ngờ lớn nhất chính là người đàn ông trước mắt này.

Diệp Tử Nam nghe xong liếc cô một cái, "Vì sao anh phải làm như thế? Anh cũng không ở đây. Hay là nói em nghĩ rằng anh làm thế là vì em?"

Nói xong mấy câu đó đi tới trước mặt Túc Kỳ, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hơi thở ấm áp phun bên tai cô, cô cảm thấy cả khuôn mặt nóng lên nhanh chóng.

Túc Kỳ né tránh tầm mắt anh, lúng túng trả lời, "Em chỉ tùy tiện hỏi, không phải thì thôi."

Trong lòng cô đúng là nghĩ như thế, cô tưởng rằng do Diệp Tử Nam làm, mà anh làm như vậy là vì cô.

Nhưng mà nhìn thái độ của anh, có thể là cô tự mình đa tình rồi.

Ra khỏi thang máy, Túc Kỳ cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, thì Diệp Tử Nam vượt lên trước một bước, vươn tay, "Anh mở cho."

Túc Kỳ cảm thấy trong tối nay Diệp Tử Nam rất kỳ quái, mặc dù thắc mắc nhưng vẫn đưa chìa khóa cho anh.

Diệp Tử Nam nhận lấy chìa khóa, nhưng không mở cửa ngay lập tức.

Anh để tay lên nắm cửa ra sức lung lay vài cái, cúi đầu nhìn chằm chằm khóa cửa hồi lâu, rồi mới sử dụng chìa khóa để mở cửa.

Sau khi vào nhà còn đi đi lại lại từ phòng bếp đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi kiểm tra một lượt cửa sổ và khóa cửa, sau đó mới trở lại phòng khách ngồi trên ghế sofa.

Túc Kỳ đi theo sau lưng anh dạo quanh một vòng, nhìn anh không hề giống bộ dạng đang tìm đồ, "Anh đang tìm cái gì?"

Lúc này vẻ mặt Diệp Tử Nam rất thoải mái, "Không tìm gì, tùy ý đi tham quan một chút."

Túc Kỳ càng mơ hồ, "Không phải lúc nãy anh nói, rơi đồ ở chỗ em sao?"

Túc Kỳ vốn tưởng rằng đã nắm được đuôi của Diệp Tử Nam, ai ngờ vậy mà anh mặt không đỏ tim không đập mạnh lật lại lời nói ban nãy, "À..., đúng, là rơi đồ ở chỗ này của em."

Túc Kỳ cảm thấy Diệp Tử Nam vốn xem cô như con khỉ giở trò đùa giỡn, hai tay chống nạnh, hung dữ hỏi, "Đùa giỡn em như vậy hay lắm sao?"

Diệp Tử Nam nhìn bộ dáng hung thần ác sát của cô, chẳng những không buồn bực ngược lại còn cực kỳ vui vẻ nở nụ cười, anh nâng cánh tay phải lên ý bảo, "Khuy tay áo."

Túc Kỳ nhìn cổ tay áo sơ mi trống trơn, lại nhìn cổ tay áo bên trái, cuối cùng tin anh thật sự tới tìm đồ.

Chỉ có điều, đối với khuy áo kia....

Bên viền làm bằng kim loại màu bạc, ở giữa khảm kim cương màu hồng phấn, kết hợp giữa hình dáng và chất liệu, dung hợp cùng một chỗ, lại rất độc đáo.

Là cô tặng.

Là tặng lúc nào?

Hình như là không lâu sau khi cô và Diệp Tử Nam chính thức ở cùng một chỗ. Cô đi Hồng Kông tham dự hội nghị, hội nghị kết thúc trước thời gian, mà chuyến bay của cô thì vào hai ngày sau đó, chán muốn chết nên tùy tiện ra ngoài đi dạo.

Thật ra thì lúc đầu cô liếc mắt một cái không chỉ nhìn trúng một đôi này. Cả hai đôi đều rất đẹp, cô khó mà lựa chọn. Mà cô bán hàng thấy cô không thể chọn lựa nên bắt đầu khuyên nhủ cô mua cả hai đôi.

Mà cô lại luôn có chứng hoảng hốt khi lựa chọn, đang lúc khó xử, giọng nói đàn ông mát lạnh vang lên sau người, "Là mua cho anh sao?"

Túc Kỳ vừa quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt quen thuộc mang ý cười, không tự giác xuất hiện một nụ cười, rất ngạc nhiên mừng rỡ, "Sao anh lại tới đây?"

Diệp Tử Nam đi từng bước tới gần, "Không phải tối qua lúc em nói chuyện điện thoại với anh kêu nhàm chán sao, anh đến đây với em."

Đúng là Túc Kỳ thật sự kinh hỉ, thật sự cao hứng. Hôm qua trời xế chiều sau khi hội nghị kết thúc, cô nghĩ đến vẫn còn phải ở lại chỗ xa lạ này hai ngày thì hết hứng thú, buổi tối trước khi ngủ lúc nói chuyện điện thoại với Diệp Tử Nam có chút bày tỏ ý nghĩ này.

Đầu dây bên kia Diệp Tử Nam khẽ cười một tiếng, thử thăm dò hỏi câu, "Vậy anh qua cùng em?"

Túc Kỳ biết anh công việc rất bận rộn, chỉ xem là anh nói đùa, liền nói bậy theo anh, "Được được, anh qua đi."

Cô không nghĩ tới anh thật sự đến, chắc là đáp chuyến bay sớm nhất ngày hôm nay rồi.

Cô giơ hai đôi khuy tay áo hỏi anh, "Cái nào đẹp?"

Diệp Tử Nam lặp lại một lần nữa, "Là mua cho anh sao?"

Túc Kỳ khó hiểu nhìn anh , "Đương nhiên rồi."

Diệp Tử Nam bỗng nhiên nở nụ cười, "Em thích đôi nào?"

Đôi nào cũng không quan trọng, chỉ cần cô tặng là được.

Túc Kỳ cúi đầu nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt khó xử, "Em liếc mắt là vừa ý đôi bên tay phải này, nhưng về sau nhìn thấy đôi bên tay trái, lại cảm thấy đôi này cũng rất được..."

Ngược lại Diệp Tử Nam rất đơn giản giải quyết vấn đề khó khăn này, "Vậy thì chọn đôi bên tay trái này đi."

Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, "Vì sao? Anh thích đôi này hơn?"

Diệp Tử Nam cười lắc đầu, "Nếu em thật sự thích đôi đầu tiên, sao lại vừa ý đôi thứ hai chứ?"

Trong lòng Túc Kỳ đột nhiên mây tan sương tán, cô cảm thấy Diệp Tử Nam nói rất có đạo lý.

Đến cuối cùng cô nghe lời Diệp Tử Nam nói mua đôi thứ hai, chính là đôi bây giờ trên áo sơ mi kia của Diệp Tử Nam.

Sự thật chứng minh, là anh đúng.

Bây giờ cô ngoại trừ nhớ được đôi trên tay phải lúc đầu là bên ngoài có màu đen, còn nửa một chút ấn tượng cũng không có, ngược lại liếc mắt một cái là có thể nhận ra đôi trên tay trái này.

Bây giờ nghĩ lại, Diệp Tử Nam vô tình hữu ý dạy cô rất nhiều thứ.

Nếu em thật sự thích đôi đầu tiên, sao lại vừa ý đôi thứ hai chứ?

Nếu cô thật sự đối với Thẩm Ngôn Lỗi nhớ mãi không quên, thì làm sao có thể yêu Diệp Tử Nam?

Nhưng đáng tiếc là cô vẫn không hiểu.

Không tự giác thở dài.

Diệp Tử Nam không biết trong đầu cô lại suy nghĩ cái gì, cho rằng cô là vì chuyện khuy tay áo, mở miệng, "Tìm không thấy thì thôi."

Túc Kỳ nhìn anh, "Tìm đi, có thể tìm thấy."

Cô cũng không thể xác định rốt cuộc có tìm thấy không, chỉ là cảm thấy nếu thật sự đánh mất, rất đáng tiếc.

Cô nhìn chằm chằm phía dưới Diệp Tử Nam, những chỗ tối qua Diệp Tử Nam đã dừng lại sofa, giường, cũng đều lật hết một lần rồi, kết quả chẳng tìm được gì cả.

Cô nhìn chằm chằm cổ tay trái Diệp Tử Nam, lại thở dài.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Thằng đĩ

Thằng đĩ

- Ta nói mi nghe: một khi tình yêu có nguy cơ tan vỡ, thì tìm cớ chuồn đi, đừng để bị

24-06-2016
Lời nguyện cầu

Lời nguyện cầu

Một con tàu đang lênh đênh trên biển thì gặp bão to và bị đắm. Chỉ có hai trong số

01-07-2016
Một nghìn viên bi

Một nghìn viên bi

"Không thể tin được một người trẻ tuổi như anh lại cứ quần quật làm việc mỗi

30-06-2016
Mưa đêm

Mưa đêm

Góc phố nhỏ ướt át, cơn mưa lấp lánh những giọt vàng. Phố đêm vẫn ồn, vẫn tráng

24-06-2016
Vợ xấu

Vợ xấu

Vậy là Sanh lấy vợ. Không ngờ anh lại có vợ sớm như thế, mới hai hai tuổi đầu

29-06-2016
Tại sao lại là ba?

Tại sao lại là ba?

Audio - Nghề của Tèo là bán báo dạo, nó thích nhất là bán báo "Công An " vì tờ báo đó

01-07-2016
Nỗi buồn sau hàng mi

Nỗi buồn sau hàng mi

Nó khéo léo giấu nỗi buồn và niềm trống trải bên dưới hàng mi dài và đẹp, nó

30-06-2016

Duck hunt