Ring ring
Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa


Tác giả:
Đăng ngày: 26-07-2016
Số chương: 53
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa - Chương 28

↓↓
Dạo quanh một vòng trời xế chiều một đám người đều bước trên đường về, bởi vì ngày hôm qua Trần Tư Giai say rượu đùa giỡn đều mắng mỗi người một lần, sáng nay sau khi tỉnh lại cảm thấy xấu hổ, sáng sớm vào ngồi xe lửa trở về.

Thẩm Ngôn Lỗi đưa mọi người ra nhà ga, Túc Kỳ lên xe sau cùng, trước khi lên xe, cô đưa tay kéo rương hành lý, Thẩm Ngôn Lỗi lại không buông tay, "Tiểu Kỳ, lời anh nói là thật, hi vọng em suy nghĩ một chút, nếu anh dám nói lời này, anh sẽ cố gắng để thực hiện nó."

Túc Kỳ cúi đầu, cái tay nhỏ ra sức kéo cái rương, xoay người đi về phía trước.

Hai ngày nay Túc Kỳ vẫn không nhận được điện thoại của Diệp Tử Nam, về đến nhà thấy bày biện trong nhà giống trước khi cô đi như đúc, cả chén nước trên bàn vẫn còn y nguyên, xem ra, hai ngày nay Diệp Tử Nam cũng không ở đây.

bạn đang xem “Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Đi công tác rồi sao? Không có khả năng, ngày hôm qua anh vẫn còn đang ở nhà họ Diệp mà.

Túc Kỳ ngồi trên ghế sofa gọi điện cho Diệp Tử Nam, điện thoại rất nhanh được kết nối, vẫn là âm thanh không chút để ý như trước.

"A lô."

"Anh đang ở đâu?"

"Ở nhà." Âm thanh miễn cưỡng của anh.

"Hì hì, Diệp Tử Nam, nói dối bị em bắt được rồi nhé! Em đang ở nhà, anh vốn không ở đây!"

Bên kia im lặng một lúc, Túc Kỳ dương dương tự đắc, chờ nghe Diệp Tử Nam bào chữa như thế nào.

"Anh đang ở bên chỗ ba mẹ đây." Trong âm thanh dường như mang theo khinh thường và bất đắc dĩ với năng lực phán đoán của cô.

Túc Kỳ le lưỡi, "Vậy anh không nói rõ ràng. Đúng rồi, hôm qua sao anh không gọi điện thoại lại cho em?"

Diệp Tử Nam trả lời qua loa, giống như rất không muốn trả lời vấn đề này, "Quên mất."

Trong ấn tượng của Túc Kỳ, trí nhớ Diệp Tử Nam vô cùng tốt, quên mất là từ chưa bao giờ sẽ từ trong miệng anh nói ra.

Bên kia bỗng nhiên truyền đến âm thanh mẹ Diệp, "Là tiểu Kỳ hả, kêu con bé qua đây cùng nhau ăn cơm đi!"

Diệp Tử Nam rất nghe lời nhắn lại, "Mẹ gọi em về ăn cơm."

Nói thật Túc Kỳ một chút cũng không đói, toàn thân eo mỏi lưng đau, bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa bằng nước nóng sau đó ôm chăn thoải mái dễ chịu ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau.

"Vậy, anh đừng nói chuyện nhé, chỉ trả lời em là có hoặc ừ."

"Được."

"Mẹ đang bên cạnh anh hả?"

"Ừm."

"Nếu em nói không đi, có phải mẹ sẽ mất hứng?"

Diệp Tử Nam dừng một lúc, "Em nói gì?"

Túc Kỳ quyết định bẻ cong để cứu mình, ném bom với Diệp Tử Nam, "Em thật sự mệt chết đi được, anh nói với mẹ một chút, em sẽ không đi nhé?"

Trái lại lần này Diệp Tử Nam lại nói chuyện rất tốt, "Được."

Sau đó lại nghe được giọng anh nói vọng ra, giống như là cầm di động đưa ra xa, "Mẹ, Túc Kỳ nói cô ấy..."

Túc Kỳ cảm thấy anh sẽ không nói lời gì hay, lập tức la to vào điện thoại, "Diệp Tử Nam, anh ngậm miệng mau!"

Dường như Diệp Tử Nam đang chờ cô mở miệng, nghe được tiếng la của cô lập tức dừng lại, hỏi lại cô, "Làm sao vậy?"

Túc Kỳ nghiến răng nghiến lợi, "Em đi! Em lập tức đi ra khỏi cửa!"

Âm thanh mẹ Diệp cũng truyền tới, "Tiểu Kỳ nói nó bị làm sao vậy?"

Diệp Tử Nam trả lời một câu, "Cô ấy nói sẽ lập tức tới đây."

Túc Kỳ phanh một tiếng cúp điện thoại, rửa mặt thay quần áo sửa sang mình ổn thỏa sau đó vội vội vàng vàng chạy tới hướng nhà họ Diệp.

Đến nhà họ Diệp, đồ ăn đã dọn lên bàn, chỉ chờ cô thôi. Cha Diệp không có ở nhà, mẹ Diệp hỏi cô vài câu rồi bắt đầu ăn cơm.

Toàn bộ quá trình Diệp Tử Nam vẫn hạ mí mắt nhìn bát đũa trước mặt, cả liếc mắt cũng chưa cho cô một cái, Túc Kỳ không biết anh lại khó chịu chuyện gì.

Mẹ Diệp gắp một miếng thịt cá cho Túc Kỳ, "Mẹ thấy con cũng gầy, đi công tác mệt chết đi được có phải không?"

Diệp Tử Nam như có như không từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, âm thanh kia muốn khinh thường bao nhiêu thì có khinh thường bấy nhiêu, muốn châm biếm bao nhiêu thì có châm biếm bấy nhiêu.

Túc Kỳ nhét miếng thịt cá vào trong miệng, hung hăng nhai vài cái liền nuốt xuống, trong lòng tức giận bất bình.

Cái cớ đi công tác này là do anh tìm ra, bây giờ như thế này là thái độ gì chứ!

Cô mới vừa điều chỉnh tốt vẻ mặt muốn đáp cám ơn với mẹ Diệp, liền cảm thấy trong cổ họng nhoi nhói một lúc, nói không ra lời.

Mẹ Diệp thấy vẻ mặt cô đau đớn, vội hỏi, "Có phải bị mắc xương cá rồi không?"

Túc Kỳ gật gật đầu, hai tay đặt lên cổ, trên mặt vo thành một nắm.

"Ôi, con đứa nhỏ này sao lại bất cẩn như thế, lớn vậy rồi còn để bị mắc xương cá."

Diệp Tử Nam bên cạnh vẫn thờ ơ, nhìn thấy cô càng lúc càng đau đớn mới đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lúc trở về trên tay bưng một chén dấm chua, "Uống vào đi, uống hết là tốt rồi."

Bình thường Túc Kỳ ghét nhất uống dấm, ngửi cũng không được, chứ đừng nói là bây giờ phải uống hết một chén này, cô ra sức lắc đầu.

Mẹ Diệp cầm chén nhét vào tay cô, "Nghe lời, uống đi nào."

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Cổ họng Túc Kỳ càng lúc càng đau, nhìn vẻ mặt ân cần của mẹ Diệp chỉ có thể nhận lấy, hạ quyết tâm, uống vào.

Cảm giác nhoi nhói từ từ biến mất, cái xương dường như cũng theo dấm chua trôi xuống. Túc Kỳ để chén xuống, nói với mẹ Diệp, "Mẹ, không có việc gì, hết đau rồi."

Mẹ Diệp nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì là tốt rồi, lúc ăn cá phải nhai kỹ nuốt chậm mới không bị mắc xương, về sau cẩn thận một chút nhé."

"Dạ biết, mẹ."

Diệp Tử Nam liếc cô một cái, tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong lúc dọn dẹp bàn, mẹ Diệp kéo cô hỏi, "Con và Diệp Tử Nam có phải cãi nhau rồi hả?"

Túc Kỳ nghĩ nghĩ, cô và Diệp Tử Nam giống như cũng không cãi nhau, chỉ có chiến tranh lạnh.

"Không có, mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung."

"Mẹ xem nó giống như ...."

"Mẹ cũng biết gần đây anh ấy rất mệt mỏi, lúc mệt anh ấy liền như vậy, không thích quan tâm người khác, mẹ cũng biết mà."

"Điều này cũng đúng."

Vất vả lắm mới qua được cửa ải lừa bịp này, Túc Kỳ lại cùng mẹ Diệp xem ti vi.

Sau bữa cơm chiều Diệp Tử Nam lường biếng ngồi trên ghế sofa, nhanh đã qua chín giờ, anh không có chút xíu ý định đi về. Túc Kỳ thừa dịp mẹ Diệp đi vào nhà vệ sinh, mặt dò xét nhỏ giọng hỏi, "Khi nào thì chúng ta đi?"

Ánh mắt Diệp Tử Nam dính trên màn hình ti vi, không chú ý mở miệng, "Đi đâu?"

Túc Kỳ nhớ rõ Diệp Tử Nam người này không có nhiệt tình gì với ti vi, cô nhìn nhìn màn hình, hơn nữa là loại phim truyền hình nội dung thối nát này.

"Về nhà!"

"Hôm nay anh muốn ở đây."

"Vì sao?"

"Mấy ngày này anh vẫn ở đây!"

"Anh không phải đi làm hả?"

Diệp Tử Nam nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh như băng, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên lạnh, "Anh nghỉ ngơi."

Nghỉ ngơi? Túc Kỳ rốt cuộc cũng hiểu ra, hèn gì hôm nay thời gian này lại xuất hiện ở đây.

"Vậy em làm sao bây giờ?"

"Em muốn làm thế nào thì làm thế ấy."

"Diệp Tử Nam!"

"Nói."

"Anh..."

Lúc mẹ Diệp trở lại liền thấy Túc Kỳ vẻ mặt thất vọng, Diệp Tử Nam mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú quảng cáo trong tivi, hai người đều không có ý định đổi kênh.

Đêm đó Túc Kỳ ngủ lại nhà họ Diệp, ngày hôm sau lúc thức dậy vội vội vàng vàng đi làm, nhìn Diệp Tử Nam đang ngủ say bên cạnh, trng lòng rất không công bằng đá anh một cái.

Diệp Tử Nam mở to mắt nhìn cô một cái, tiếp tục ngủ.

Đến chỗ làm, Trần Tư Giai cầm bữa sáng đứng ở cửa nghênh đón cô, vẻ mặt nịnh nọt.

Túc Kỳ nhìn thoáng qua liền hiểu rõ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhấc cao chân đi qua cô, nhìn cũng không thèm nhìn cô ấy một cái.

Trần Tư Giai lẽo đẽo theo kịp, mang bữa sáng đặt lên bàn cô, "Chắc chưa ăn sáng chứ? Tớ cố tình mua cho cậu, vẫn còn nóng hổi, ăn nhanh đi!"

Túc Kỳ đẩy đồ ăn sáng ra xa, "Không làm không hưởng lộc, tớ vẫn là ăn không ngon."

Trần Tư Giai vẻ mặt cầu xin lại đẩy điểm tâm qua, "Chị gái, em sai rồi, em uống nhiều nói chuyện không có suy nghĩ, chị tha cho em một mạng đi!"

Túc Kỳ nhìn cô, "Cậu đã có thành ý như vậy, tớ liền ăn thôi, cũng đúng lúc tớ đói bọng."

Trần Tư Giai vẻ mặt vui vẻ cười hỏi Túc Kỳ đang ăn như hổ đói, "Ăn ngon không?"

Túc Kỳ gật đầu, miệng đầy đồ ăn, thật sự không rảnh trả lời cô ấy.

"Vậy cậu liền tha lỗi cho tớ rồi hả?"

Sau khi Túc Kỳ hớp một ngụm sữa đậu nành, vẻ mặt cường điệu biểu lộ, "Tha lỗi? Cậu có biết cảm nhận nhiều người cùng nhìn cậu với vẻ mặt thông cảm là như thế nào không? Trần Tư Giai, cậu làm tổn thương tớ sâu sắc, một bữa sáng như thế này có thể bù đắp sao?"

Túc Kỳ than thở khóc lóc nói, trong lòng Trần Tư Giai càng thêm áy náy, "Vậy tớ giúp cậu một tuần tiết học thí nghiệm?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Ếch ngồi đáy giếng

Ếch ngồi đáy giếng

Có một con ếch sống lâu ngày trong một giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài con nhái,

24-06-2016
Mong manh và bền chặt

Mong manh và bền chặt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ" "-

28-06-2016
Nếu tôi là con trai

Nếu tôi là con trai

Khi tôi là con trai, tôi sẽ thương con gái nhiều hơn mỗi khi thấy con gái bặm môi dắt xe

30-06-2016
Người cha xao lãng

Người cha xao lãng

Hãy nghe bố nói đây con trai: Bố đang nói điều này với con trong lúc con đang ngủ, một

24-06-2016