XtGem Forum catalog
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 9
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Kiều Thê 19 Tuổi - Chương 04

↓↓
Quan Quý Minh duỗi thẳng chân ngồi ở trên giường của cô, quan sát cách bài trí trong phòng. Ngoài màu sơn trên tường đã chuyển sang màu trắng ngà thì hầu như mọi thứ đều không thay đổi, con gấu nhỏ mà anh tặng cho cô vẫn còn ở đó.

“Sao lại không vào? Đây là phòng của em mà.” Anh nhướng mắt nhìn Cận Tiểu Đình cứ đứng ở ngoài cửa phòng nãy giờ, sau khi tắm rửa xong cô mặc một bộ đồ ngủ vô cùng bảo thủ, ngay cả cổ áo cũng kín mít.

Cận Tiểu Đình đi chân trần, chậm rãi vào phòng. Chưa từng có người đàn ông nào bước chân vào phòng của cô, anh là người đầu tiên.

"Ngồi xuống đây." Anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, Cận Tiểu Đình nghe lời ngồi xuống cạnh anh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhỏ với anh.

bạn đang xem “Kiều Thê 19 Tuổi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tuy rằng đã gần một giờ sáng rồi nhưng anh vẫn muốn nói chuyện với cô một chút, “Kết quả thi đại học sắp có rồi, em có căng thẳng không?”

Tuy rằng chờ kết quả cũng khá căng thẳng, những điều khiến cô căng thẳng hơn chính là hôn lễ vào tháng sau.

“Nguyện vọng đầu tiên của em là vào trường Đại học Đài Loan phải không?” Đại học Đài Loan là trường đại học đạt chuẩn quốc tế duy nhất, nếu cô đậu thì anh cũng vui mừng thay cô.

Quan Quý Minh thấy cô cứ cúi đầu thì dùng chân chạm vào cô. “Em làm sao vậy? Em căng thẳng như thế là vì hôn sự của chúng ta hay là vì kết quả thi đại học?”

Cận Tiểu Đình nhìn anh cứ như một đứa trẻ ngây ngô không biết phải làm sao, “Anh thật sự muốn cưới em sao? Anh sẽ không hối hận chứ?”

“Tại sao anh phải hối hận?” Anh mỉm cười hỏi lại cô, “Vì chúng ta không có nền tảng tình yêu, hơn nữa chúng ta lại là... lại là...” Cô cúi mặt không nói tiếp nữa.

Một lần nữa Quan Quý Minh nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt kiên định của anh, “Anh sẽ không bao giờ hối hận. Cho dù anh không cần phải chịu trách nhiệm với em, anh cũng sẽ không hối hận.”

“Tại sao vậy?” Cô không hiểu.

Anh thở dài: “Vì anh thích em, nhưng em lại quá chậm chạp trong chuyện tình cảm, không biết người nào mới là người thật sự tốt với mình. Lại ngốc nghếch bảo vệ kẻ chỉ biết chọc giận em, làm em đau lòng.”

“Anh sẽ yêu em sao?” Cô lại hỏi.

“Đúng vậy.” Nhìn thấy vẻ mặt lo sợ bất an của cô, anh ôm cô vào trong lòng “Em lo lắng anh sẽ không yêu em ư?”

“Phải.” Cô dùng sức gật đầu.

“Sao em nghĩ anh sẽ không yêu em?”

“... Bởi vì Hà Lệ.” Cô chột dạ nói.

Lại nhắc đến Hà Lệ, điều này khiến cho Quan Quý Minh không thể không giải thích lần nữa.

“Cô ấy không phải là bạn gái của anh, em đừng suy nghĩ lung tung. Nếu như em không yên tâm hôm nào chúng ta sẽ lại đến quán rượu, em có thể gặp mặt trực tiếp hỏi cô ấy.”

“Không cần, không cần đâu.” Cận Tiểu Đình giống như bị cái gì đó làm cho sợ hãi lập tức đẩy anh ra. Lại lắc đầu lia lịa.

“Không được, để em không hiểu lầm anh nữa, anh nghĩ tốt hơn hết vẫn nên 3 mặt một lời đi.” Một lần nữa anh lại bắt cô đến trước mặt anh, anh muốn cô hiểu rằng anh chỉ yêu cô mà thôi.

“Đừng, đừng!” Cận Tiểu Đình giống như con cá chạch, liều mạng muốn thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của anh, “Anh cứ coi như em chưa hỏi gì cả, chưa hỏi gì hết!”

Quan Quý Minh là một quân nhân được huấn luyện, nhanh tay kéo cô trở lại, cười cười bên tai cô, “Sao lại coi như chưa hỏi gì? Chuyện em đang lo lắng thật sự chỉ là suy đoán thôi sao?”

Thật ra có một chuyện cô đã giấu trong lòng từ rất lâu rồi. Cô không dám nói ra chuyện năm đó, vừa nhắc đến việc gặp Hà Lệ, cô chột dạ lắc đầu lia lịa, tìm cớ nói qua loa: “Anh ngủ đi, nếu không sáng mai sẽ không dậy nổi.”

Ánh mắt của Quan Quý Minh hiện lên một tia khác thường, xem sự viện cớ của cô như lời mời mọc, “Cũng được, đã không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.” Cận Tiểu Đình đẩy anh ra, mau chui vào chăn giống như chạy nạn, sau đó cầm chặt chăn, đưa lưng về phía anh, giả vờ ngủ.

Một lần nữa Quan Quý Minh lại cười khẽ, cởi áo ra nằm xuống cạnh cô, cô ngủ trong chăn, anh ngủ ngoài chăn, cánh tay tráng kiện quàng qua người cô.

Một hồi lâu sau, Cận Tiểu Đình nghe thấy tiếng hít thở chầm chậm của anh, tưởng là anh đã ngủ, vì thế cô lén lút quay đầu, nhìn thấy cặp mắt sáng kia đang nhìn cô chăm chăm. Sau đó tầm mắt cô dời xuống, nhìn thấy thân thể cường tráng của anh, cô nuốt nước bọt. Tuy hai ngày qua cô đã nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến nhịp tim cô đập dồn dập, bởi vì thân thể của anh thật sự rất bắt mắt.

“Em không ngủ ư?”

“Anh không lạnh ư?” Hai người đồng thời mở miệng.

“Em không quen khi anh ngủ đây sao?”

“Anh chui vào chăn ngủ đi.” Hai người lại đồng thời mở miệng.

Liên tục hai lần đều ăn ý lên tiếng cùng một lúc, sự quan tâm của Cận Tiểu Đình khiến cho ý cười trong mắt Quan Quý Minh trở nên vô cùng mềm mại. Mà Cận Tiểu Đình đỏ mặt, xoay lưng về phía anh nói lớn, “Em buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.” Giọng của anh càng trầm hơn. Đêm nay Quan Quý Minh ngủ rất ngon, còn Cận Tiểu Đình thì thao thức đến hừng đông. Trong tai cô luôn văng vẳng câu ‘Chúc ngủ ngon’, giọng nói của anh trầm ấm như vậy, nghe thật dễ chịu. Cho dù cô có bịt tai lại thì vẫn có thể nghe thấy tiếng anh. Cô tức giận mở mắt, còn đá rơi chăn xuống giường, làm cho anh tỉnh giấc.

Cận Tiểu Đình chột dạ nhắm mắt. Đến khi cái chăn được phủ lên người cô một lần nữa, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy tức giận. Đều là lỗi của anh, hại cô khó ngủ như thế này. Cuối cùng cô khó chịu xoay người dựa vào lòng anh, nghe nhịp tim của anh mới dần dần đi vào giấc ngủ.

Có Quan Quý Minh đi cùng, Cận Tiểu Đình hẹn Lâm Tử Khâm, mà Quan Quý Minh thì ngồi ở bàn ngay phía sau lưng cô, chỉ sợ Lâm Tử Khâm nổi giận sẽ làm gì Cận Tiểu Đình. Có Quan Quý Minh ở cạnh, Cận Tiểu Đình cũng cảm thấy an tâm hơn. Cho dù Lâm Tử Khâm có ra tay với cô nhất định sẽ không đánh lại người cao to như Quan Quý Minh. “Sao hôm đó anh đến tìm em, ba em lại nói em sắp kết hôn? Có thật không?” giọng nói Lâm Tử Khâm có vẻ không vui.

“Phải... Em sắp kết hôn.” Cận Tiểu Đình nhỏ giọng, chột dạ không dám nhìn thẳng Lâm Tử Khâm.

“Kết hôn với ai? Khi nào tổ chức?” Lâm Tử Khâm trừng mắt nhìn cô, Cận Tiểu Đình không biết phải giải thích thế nào, không thể nói cô và Quan Quý Minh đi uống rượu xong sau đó tỉnh lại trên giường Quan Quý Minh được. Sau khi tỉnh lại, cô còn bị Quan Quý Minh bắt ép làm thêm một lần, quá trình kịch liệt đó khiến cho cô chỉ vừa nhớ lại thôi cũng đã đỏ mặt, sau đó cha mẹ hai bên xông vào, phát hiện bọn họ trần truồng nằm trên giường... dù thế nào cũng không thể nói.

“Em đã ngủ với hắn ư?” Lâm Tử Khâm trực tiếp hỏi thẳng. Cận Tiểu Đình đỏ mặt, cô không thể ngờ được Lâm Tử Khâm lại có thể hỏi thẳng như vậy, cô càng chột dạ.

“Thật sự đã ngủ với hắn?” mặt Lâm Tử Khâm đen một nửa, mỗi lần anh ta muốn hôn môi cô vẫn luôn bị cô cự tuyệt, chứ đừng nói chi tiến thêm một bước nữa. Bây giờ biết được cô lên giường với thằng đàn ông khác, Lâm Tử Khâm cảm thấy tức điên!

“Phải.” Cận Tiểu Đình gật đầu.

“Tại sao lại lên giường với hắn?” Lâm Tử Khâm siết chặt nắm đấm.

“Em không cố ý, xin lỗi anh.” Cận Tiểu Đình tự biết mình đuối lý, cô cũng không biết tại sao mình lại rơi vào tai họa này, sau khi uống hai ly rượu lại cùng anh trai nhà bên lên giường. “Đã ngủ với nhau rồi còn nói không cố ý ư?” Lâm Tử Khâm kích động đến mức muốn bóp nát cái ly trong tay.

Cận Tiểu Đình hoảng hốt, hơi lui về phía sau. May mắn đã có Quan Quý Minh ở phía sau cô, nếu có gì bất trắc, cô có thể lập tức trốn ngay ra sau lưng anh.

“Chúng ta chia tay đi! Tôi không muốn chia sẻ một người phụ nữ với một thằng đàn ông khác.”

“Ừ.” Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, Cận Tiểu Đình ngây ngô lập tức gật đầu.

“Em!” Lâm Tử Khâm trừng mắt, cô cứ vậy mà đồng ý chia tay ư? Sao anh lại có một người bạn gái ngốc như vậy chứ.

“Anh cũng đã đồng ý chia tay, vậy... vậy...” Cận Tiểu Đình dè dặt cẩn thận nói những lại những gì ba cô đã từng nói với Lâm Tử Khâm, “Anh có thể đến tham dự lễ cưới của tụi em không?”

Lửa giận bốc phừng phừng, Lâm Tử Khâm hung dữ trợn mắt nhìn Cận Tiểu Đình. Khi cô bị trừng mắt né tránh thì anh bắt lấy tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em coi tôi là cái gì hả?”

“Em... Em...” Cận Tiểu Đình bị lửa giận trong mắt anh làm cho hoảng sợ, dùng sức rút tay mình lại, nhưng bị anh gắt gao nắm chặt. Quen nhau ba năm, cô hiểu khá rõ cá tính của Lâm Tử Khâm, anh đang muốn bùng nổ.

“Cận, Tiểu, Đình, tốt nhất đừng để tôi gặp lại em lần nữa! Nếu không...”

“Buông tay ra!” Quan Quý Minh ra mặt, chỉ dùng một tay anh đã có thể khiến cho Lâm Tử Khâm buông tay Cận Tiểu Đình ra. Anh kéo Cận Tiểu Đình ra sau lưng mình, bày ra tư thế bảo vệ, “Cậu không hợp với Tiểu Đình.”

“Anh Quan...” Cô giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, trốn sau lưng Quan Quý Minh. Lâm Tử Khâm liếc anh một cái, sau đó khinh khỉnh trở lại chỗ ngồi, “Anh là người sẽ kết hôn với Tiểu Đình ư?’’

“Hoan nghênh cậu đến tham dự hôn lễ của chúng tôi.”

“Đừng hòng!” Đột nhiên Lâm Tử Khâm đứng lên, đá cái ghế một cái, kinh động đến người trong cửa tiệm, “Cô gái ngốc hết chỗ nói này này, nếu anh muốn thì tôi đưa cho anh, tôi đây không thèm!”

Cận Tiểu Đình nghe anh nói những lời vô tình như vậy thì lòng nhói lên một chút, thì ra 3 năm tình cảm lại vô nghĩa như vậy.

Quan Quý Minh nhàn nhạt nhìn Lâm Tử Khâm, thái độ thiếu chín chắn của hắn làm cho anh muốn dạy dỗ cậu ta một phen, nhưng anh đã hứa với ba Cận, phải là một người đàn ông chững chạc, cũng muốn khiến cho Cận Tiểu Đình cảm thấy an toàn khi ở bên anh, cho nên anh nhẫn nhịn.

“Anh Quan?” Cận Tiểu Đình kéo góc áo của Quan Quý Minh, cô thật sự rất sợ hai người họ đánh nhau. Quan Quý Minh vỗ vỗ tay cô, nhìn cô trấn an, sau đó nói với Lâm Tử Khâm: “Cậu quen Tiểu Đình 3 năm, có biết vì sao cậu vẫn không thể chiếm được cảm tình của ba cô ấy không?”

Nghe câu nói của anh, mặt Lâm Tử Khâm hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng cậu ta vẫn không chịu thừa nhận,“Ai nói......”

“Bởi vì cậu không đủ chín chắn.” Quan Quý Minh không có Lâm Tử Khâm phản bác, ngắt ngang nói tiếp, “Cậu khiến cho Tiểu Đình đau khổ nhiều bao nhiêu, trong lòng cậu rõ nhất, cô ấy lãng phí 3 năm trời quen một người như cậu như vậy đã đủ rồi. Tôi sẽ không để cô ấy tiếp tục lãng phí thời giờ của mình với cậu nữa, huống chi cậu cũng chưa bao giờ thừa nhận Tiểu Đình là bạn gái của cậu, không phải sao?”

Nói xong Quan Quý Minh nắm tay Cận Tiểu Đình rời đi, để lại một mình Lâm Tử Khâm hối hận không thôi.



Hôm nay là ngày kết hôn của cô. Cô không mặc váy cưới trắng tinh mà mặc sườn xám truyền thống. Quan Quý Minh cũng không mặc âu phục thắt cà vạt, mà mặc quân phục.

Cô dâu nào cũng thích mặc soa-rê trắng. Nhưng anh và cô đã thống nhất ý kiến, không mặc váy cưới, bởi vì trên người của cô chỗ nào cũng có dấu ấn của anh, dù có trang điểm lên cũng không thể che dấu. Thực ra Quan Quý Minh cũng không muốn chia sẻ với người khác da thịt non mịn của cô, nên sườn xám là lựa chọn tốt nhất.

Lúc trước đã nói chỉ làm đơn giản mà long trọng. Bây giờ Cận Tiểu Đình nhìn lại, quả thật đơn giản. Không có người chủ trì buổi tiệc làm nóng không khí, cũng không có những ca sĩ ăn mặc mát mẻ đứng hát trên sân khấu. Còn về phần long trọng, quả thật cũng có phần long trọng, bởi vì ba cô mời hết tất cả những bạn bè trong quân đội đến dự, hơn nữa còn có bạn của Quan Quý Minh. Khắp phòng tiệc có đến hai phần ba số người mặc quân phục, đến nỗi khiến những người đi ngang qua tò mò ngoái lại nhìn.

“Vẫn còn căng thẳng ư?” Quan Quý Minh ôm vai cô, hai mắt sáng ngời, cuối cùng anh cũng có được cô.

“Ba em thật khoa trương.” Cô bĩu môi lầm bầm.

Quan Quý Minh cười nhẹ, “Bởi vì em là con gái bảo bối duy nhất của ba, sau này nếu chúng ta có con gái, anh cũng sẽ làm như vậy.

“Anh Quan!” Cận Tiểu Đình hờn dỗi kêu lên. Quan Quý Minh nhéo nhẹ cái mũi hơi nhăn nhăn của cô. Anh không để ý đến chuyện thân mật với Cận Tiểu Đình trước mắt người ngoài, “Nếu như em không thích có nhiều người, vậy thì chúng ta bỏ chạy đi được không?”

“Anh đừng đùa.” Cô biết Quan Quý Minh chỉ nói đùa thôi, chứ nếu bỏ chạy thật, ba mẹ hai bên không nổi giận đùng đùng mới lạ.

Lúc này, Quan Quý Minh thấy Hà Lệ đang dùng sức vẫy tay với anh. Anh quyết định ôm lấy Cận Tiểu Đình cùng đến đó nhưng cô không chịu. Anh hiểu lầm cô đang ghen, không khỏi cười khẽ, “Cô ấy thật sự không phải là bạn gái của anh, em xem, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông khác, đó là chồng cô ấy, Hà Lệ đã kết hôn rồi.”

Cận Tiểu Đình nghe nói Hà Lệ đã kết hôn, lại càng chột dạ cúi đầu, “Em không qua đó đâu.”

Thấy vậy Quan Quý Minh cũng không miễn cưỡng, “Được rồi! Anh đi chút rồi về ngay.”

“Dạ.”

“Không cho phép em nghĩ ngợi lung tung.” Anh bất ngờ hôn nhẹ lên môi cô, chọc cho cô hờn dỗi rồi mới đi đến chỗ của Hà Lệ.

Chưa đủ 19 tuổi đã làm cô dâu cũng không có gì lạ. Bạn của cô có người vừa 18 tuổi đã đi lấy chồng. Cô cũng đã làm phù dâu mấy lần. Nhưng đến phiên cô kết hôn, nói không căng thẳng thì quả thật là gạt người. Nhất là sau khi Quan Quý Minh rời khỏi cô, cô lại càng khẩn trương hơn, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Vì thế cô hít sâu, tự mình thả lỏng. Cô tự nhủ sau 10 phút nữa cô đã có thể rời khỏi hiện trường rồi, kiên nhẫn thêm chút thôi.

Khi cô nghĩ như vậy, cơ thể cũng thả lỏng một chút, nhưng nụ cười vẫn rất ngượng ngạo. Cô chợt chú ý có người đi về phía cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì suýt chút nữa làm rơi ly rượu trong tay. Người đi về phía cô chính là Lâm Tử Khâm. Cô căng thẳng, ánh mắt hướng về phía Quan Quý Minh như cầu cứu, nhưng mà anh không nhận thấy, còn một chút nữa thôi là cô sẽ cất bước chạy về hướng của Quan Quý Minh, nhưng Lâm Tử Khâm bỗng dừng lại ở chỗ cách cô khoảng chừng 10 bước, khiến cô nhẹ nhàng thở ra. Sau đó là một tiếng hét lên làm trái tim Cận Tiểu Đình như muốn ngừng đập.

“Cận Tiểu Đình! Cậu kết hôn ư? Cậu thật sự khiến cho người khác phải kinh hỉ!” Lâm Tiểu Lâu giống như dùng tốc độ 100km/h chạy đến trước mặt Cận Tiểu Đình, sau đó dang rộng tay ôm cô, hét lên: “Trời ơi trời! Đây là cái thế giới gì vậy!”

“Tiểu… Tiểu Lâu!” Cận Tiểu Đình trừng to mắt. Vẻ mặt như không thể tin được. “Cậu về đây khi nào?”

“Mới vừa đáp máy bay hôm nay.” Lâm Tiểu Lâu buông cô ra, vén vén mái tóc ngắn hoạt bát, “Nếu tớ không coi mail, không nhận được mail cậu gửi cho tớ, tớ còn không biết là cậu sắp kết hôn!”

“Cảm ơn cậu đã về gấp như vậy.” Lâm Tiểu Lâu buồn cười trợn mắt nhìn Cận Tiểu Đình một cái, “Cái gì mà cảm ơn, chúng ta là bạn thân mà!”

“Phải.”

“Tớ khát quá, cho tớ uống miếng nước!” Lâm Tiểu Lâu chộp lấy ly rượu trong tay Cận Tiểu Đình, uống một ngụm, “Lạnh quá!” Cận Tiểu Đình không kịp ngăn cản, “Tiểu Lâu...”

“Yên tâm đi! Tớ là ngàn ly không say mà” Lâm Tiểu Lâu dí dỏm nhìn Cận Tiểu Đình chớp chớp mắt, đồng thời liếc nhìn Lâm Tử Khâm vừa muốn đến gần Cận Tiểu Đình nhưng vì sự xuất hiện của cô mà dừng chân, cô hỏi nhỏ Cận Tiểu Đình, “Sao rồi? Cậu đã nghĩ thông suốt quyết định quăng cái tên Lâm Tử Khâm thúi kia đi rồi sao?”

“Này… Được rồi.” Cận Tiểu Đình ghé sát tai Lâm Tiểu Lâu. Nói đơn giản ngắn gọn lại mọi chuyện, bao gồm cả việc say rượu loạn tính, nghe xong Lâm Tiểu Lâu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Sớm phải như vậy mới đúng!” Lâm Tiểu Lâu không hề trách Cận Tiểu Đình không cảnh giác, tùy tiện lên giường với người đàn ông khác, ngược lại còn khen cô, “Trước kia tớ luôn nghĩ mắc cậu chắc là mù rồi mới chọn cái tên đáng ghét Lâm Tử Khâm kia. Có điều bây giờ tớ thấy cậu đã tiến bộ hơn nhiều, ít ra thì anh chàng này cũng hơn Lâm Tử Khâm gấp trăm lần.” Lâm Tiểu Lâu mập mờ chỉ chỉ vào Quan Quý Minh đang tiếp chuyện với người khác, “Chậc chậc, cậu nhìn đi. Dáng dấp như vậy nhất định sẽ khiến cậu hạnh phúc mỹ mãn.”

“Tiểu Lâu!” Cận Tiểu Đình bắt tay ngón tay đang chỉ trỏ lung tung kia lại, gương mặt đỏ bừng, chỉ sợ bị Quan Quý Minh nhìn thấy.

“Tớ chỉ nói sự thật thôi mà!” Lâm Tiểu Lâu rút ngón tay bị chụp lại, lại chỉ về phía Quan Quý Minh, giống như muốn anh nhìn thấy vậy, “Cậu không tin ư? Với khả năng nhìn xuyên thấu của tớ, tớ cam đoan dưới bộ y phục kia nhất định là một cơ thể cường tráng dũng mãnh, khẳng định ở trên giường vô cùng mãnh liệt.” Lâm Tiểu Lâu nhất mạnh hai chữ mãnh liệt.

“Tiểu Lâu, đừng nói nữa!” Cận Tiểu Đình thật chỉ muốn khóa miệng Lâm Tiểu Lâu lại, hành vi khoa trương của cô ấy đã khiến mọi người chú ý. Lâm Tiểu Lâu nhìn mặt của Cận Tiểu Đình đỏ lên như tôm hấp, cô cười to, “Không phải chứ! Tớ đoán trúng rồi sao!”

“Tiểu Lâu!!” Lúc này bên ngoài đã nhao nhao, Lâm Tiểu Lâu thu hồi gương mặt tươi tắn, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Cafe không dấu vết

Cafe không dấu vết

Ngón tay cái lên tiếng lúc đầu ngày, vỏn vẹn hai chữ "Cafe ?!". Ngón tay cái nào đó

24-06-2016
Phải chăng tình đầu...

Phải chăng tình đầu...

Chim non ơi, mày có mỏi cánh không? Hay mày đang tự do, vui vẻ mà quên mất cả việc mệt

25-06-2016
Hành trình yêu thương

Hành trình yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Đáng sợ nhất!

Đáng sợ nhất!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Ma quỷ, phải

27-06-2016
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Thằng ăn trộm

Thằng ăn trộm

Đó là ông Bảy Chánh, Việt kiều mới về làng tôi. Nghe nói ông về được nửa năm đã

24-06-2016