“Vậy ngồi chơi một lát, mẹ đi cắt trái cây. Ăn trái cây có thể hỗ trợ tiêu hóa.” Mẹ Quan cười không khép miệng.
bạn đang xem “Kiều Thê 19 Tuổi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Mẹ...”Quan Quý Minh không biết nên vui hay nên giận nữa. Cứ tưởng họ muốn tác hợp anh và Cận Tiểu Đình, vậy mà họ cứ giữ cô lại. Sao anh lại có ba mẹ bảo bối thế này cơ chứ?!
“Phải rồi, trong tủ lạnh có quả sầu riêng vừa mua hôm qua, lấy ra cho mọi người cùng ăn đi! Loại quả này để lâu không tốt, ăn hết rồi ngày mai ba lại mua nữa.” Ba Quan rất thích ăn sầu riêng.
“Ba...” Quan Quý Minh xoa trán. Có đôi khi anh thật sự không chịu nổi hai vợ chồng đặc biệt này.
“Chỉ đùa một chút thôi mà! Đúng là chẳng có tí hài hước nào cả. Nhất định là con làm quân nhân lâu quá nên sự hài hước của con bị hao mòn rồi.” Ba Quan lắc đầu than thở: “Sớm biết như vậy ba đã không cho con làm quân nhân, để con theo ba học làm thợ mộc còn hơn.”
“Thợ mộc thì có gì hay đâu, leo lên leo xuống rất nguy hiểm. Đáng lẽ nó phải theo em học thẩm mỹ mới đúng.” Mẹ Quan không hề ủng hộ cách nói của chồng một chút nào, “Làm quân nhân chỉ biết phơi nắng đến đen như than, nhìn xấu chết đi được, nhìn mẹ xem!” Mẹ Quan sờ mặt mình, lại duỗi hai tay hai chân ra cho mọi người thưởng thức, “Vừa trắng vừa mềm. Mẹ ra ngoài đi chợ, mọi người đều nói mẹ chỉ mới 30 tuổi thôi đó!”
Quan Quý Minh thở dài trong lòng. Lần đó hẳn là do đôi mắt của người kia có vấn đề. Lời nói của một gã đàn ông cận thị nặng đến sắp mù mà có thể tin được sao?! Chỉ có mẹ mới tin thôi.
“Nhớ lại mấy năm trước, có khi toàn thân con đều là vết thương, đúng là tự chuốc khổ vào mình, hơn nữa...” Ba Quan lại tiếp lời, không ngừng nói.
Quan Quý Minh cau mày, không để ý đến ba mẹ đang kẻ hát người khen hay, kéo tay Cận Tiểu Đình ra ngoài. Ba mẹ anh ở phía sau gọi tới anh cũng mặc kệ.
☆☆☆
Sau khi ngồi lên xe, Cận Tiểu Đình nãy giờ vẫn luôn nhịn cười liền cười ra tiếng. Thấy cô cười tươi như vậy, Quan Quý Minh cũng vui lây. Đây mới đúng là cô.
“Mẹ Quan và bác Quan thật sự không hề thay đổi chút nào, vẫn thú vị như vậy!”
Quan Quý Minh nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, cô luôn quên mất việc này, “Đúng là rất thú vị. Có đôi khi em sẽ bị bọn họ chọc cho tức điên.”
“Thật ư?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không thể tưởng tượng được người luôn cư xử ôn hòa như Quan Quý Minh cũng có lúc tức giận.
Quan Quý Minh nhìn cô bằng ánh mắt ‘không cần phải nghi ngờ’, sau đó nổ máy chạy xe, “Anh vẫn luôn muốn dẫn em đến một chỗ, nhưng lúc trước em vẫn chưa trưởng thành. Bây giờ thì có thể đi rồi.”
“Chỗ nào vậy?”
“Đến nơi em sẽ biết.” Quan Quý Minh lại nhìn cô bằng ánh mắt thần bí.
Sau khi đến nơi, Cận Tiểu Đình xuống xe thì vẻ mặt kinh ngạc. Anh vậy mà lại dẫn cô đến quán bar. Nơi này là nơi ba cô cấm tuyệt đối không cho cô đến, không ngờ anh lại to gan như vậy.
“Đi thôi!” Quan Quý Minh dắt tay cô đi, nhưng cô có vẻ sợ hãi đứng yên một chỗ. Anh không khỏi cười khẽ, ngược lại ôm nhẹ vai cô, kéo cô sát vào mình, “Không phải quán bar nào cũng như em nghĩ đâu. Anh sẽ không dẫn em vào những chỗ nguy hiểm.”
Nhưng cô vẫn sợ hãi không dám đi vào. Nếu như ba cô biết, chắc sẽ đánh gãy chân cô mất, “Chỗ này mà không nguy hiểm ư?”
“Đây là quán của bạn anh, có nguy hiểm hay không anh biết rất rõ.” Huống chi anh cũng là một trong những cổ đông ở đây, đánh nhau náo loạn là chuyện anh cấm tuyệt đối.
“Bạn của anh?”
“Ừ, em cũng đã từng gặp cô ấy rồi đấy, vào trong em sẽ biết.” Quan Quý Minh nửa dụ dỗ nửa lừa gạt cô vào quán bar, chọn một góc khuất ngồi xuống, sau đó thành thạo gọi rượu.
Lần đầu đến nơi này, Cận Tiểu Đình có vẻ thấp thỏm không yên , phải ngồi gần sát với Quan Quý Minh cô mới có thể yên tâm. Về phần Quan Quý Minh gọi thứ gì thì cô căn bản không hề hay biết.
Quan Quý Minh nhận ra sự căng thẳng của Cận Tiểu Đình, vươn ngón trỏ ra chạm nhẹ vào gương mặt cô, “Em cứ coi nơi này như quán nước bình thường, chỉ có điều nước uống ở đây cao cấp hơn là được.”
Cận Tiểu Đình đang muốn oán trách anh sao lại dẫn cô đến những nơi như thế này, thì một người phụ nữ trang điểm vô cùng thoải mái nhưng không mất đi sự cuồng dã đã tới trước mặt họ.Cận Tiểu Đình liếc mắt một cái liền nhận ra đó chính là bạn của Quan Quý Minh, tên là Hà Lệ. Đã nhiều năm rồi cô không gặp chị ấy. Chị ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào. Trong trí nhớ của cô, Hà Lệ và Quan Quý Minh thật sự là bạn rất thân. Dựa vào việc này, cô càng không dám ngẩng mặt lên, nét mặt có vẻ chột dạ, bởi vì nhiều năm trước đã từng xảy ra một chuyện.
“Ồ! Khách quý nha, ba ngày nay không thấy đến chỗ tớ, cậu đã đi đâu vậy? Hay là công việc trong quân doanh bận rộn đến mức muộn thế này cậu mới đến chỗ tớ hả.” Hà Lệ đặt chai rượu trên tay và hai chiếc ly lên mặt bàn, nói như oán trách lại như làm nũng nói với Quan Quý Minh.
“Không phải tớ đã đến đây rồi sao.” Quan Quý Minh cười.
“Nhưng cậu còn dẫn theo cô em gái này.” Hà Lệ bĩu môi, hiển nhiên là chị vẫn chưa nhận ra Cận Tiểu Đình, “Cô nhóc này đủ 18 tuổi chưa đấy? Cậu biết rõ quy định ở đây mà.”
Quan Quý Minh cười cười, liếc mắt nhìn Cận Tiểu Đình vẫn luôn cúi đầu một cái. Đưa tay cầm chai rượu, rót một chút vào trong ly, “Cô ấy đủ đã 18, sắp sang tuổi 19 rồi. Cậu dịu dàng một chút, loại khí thế bức người này của cậu này sẽ dọa cô ấy sợ đó.”
Hà Lệ mở to mắt nhìn Cận Tiểu Đình, trong mắt đầy sự hoài nghi, “Cô nhóc này thật sự đủ 18 tuổi? Cậu đừng hòng gạt tớ. Tớ không muốn đến lúc cảnh sát kiểm tra sẽ phát hiện có trẻ vị thành niên trong quán của chúng ta đâu.” Hà Lệ cố ý nhấn mạnh hai chữ chúng ta.
“Tớ thề, cô ấy đã trưởng thành rồi, cậu không cần phải lo.” Quan Quý Minh một mực cam đoan.
“Vậy thì được.” Lúc này Hà Lệ mới yên tâm xoay người, khi rời khỏi, không biết lại nghĩ đến chuyện gì, liền xoay người nhìn cô gái đang cúi đầu một hồi lâu, lại dùng một ánh mắt cảnh cáo nhìn Quan Quý Minh, “Quý Minh, cậu dẫn cô ấy đến đây, không phải là có ý đồ làm gì cô ấy đấy chứ?”
“Đơn giản chỉ là uống rượu thôi.” Quan Quý Minh cười nhẹ, trong mắt cất giấu một tâm tư khác.
“Tớ sẽ theo dõi cậu đấy.” Hà Lệ bỏ lại một câu sau đó xoay người rời đi,
“Uống rượu đi!” Đợi Hà Lệ đi rồi, Quan Quý Minh nhét vào tay Cận Tiểu Đình một ly rượu, khuyên cô, “Thỉnh thoảng uống một chút rượu có thể khiến tâm trạng thư giãn, hơn nữa cũng tốt cho sức khỏe.”
“Dạ.” Cô cầm ly rượu, vẫn hơi do dự, cuối cùng thì cô có nên uống hay không?
Lúc cô còn đang do dự thì Quan Quý Minh đã uống hết một ly, lại rót thêm một ly khác, nhưng anh vẫn chưa uống ly thứ hai.
Mà Cận Tiểu Đình, dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của Quan Quý Minh và những giai điệu âm nhạc êm ái, rốt cuộc cũng khiến cô thả lỏng dây thần kinh đang căng thẳng ra. Cô tò mò nhìn những người trong quán bar, bất kể nam hay nữ đều vui vẻ uống rượu tán gẫu.
Lúc này cô bắt gặp một đôi tình nhân hình như đang cãi nhau, người đàn ông thì đứng dậy rời đi sau khi bỏ lại một xấp tiền có giá trị mấy ngàn nhân dân tệ, còn cô gái thì khóc đến đỏ mắt, vội đuổi theo, điều này làm cho cô nhớ đến tình cảnh khi mình và bạn trai bên nhau.
Mỗi lần cãi nhau, mặc kệ đúng hay sai thì đều là cô cúi đầu nhận lỗi trước. Cho dù những cô gái khác đến lấy lòng hắn, cô cũng không ý kiến. Nhưng chỉ cần có một người đàn ông khác có ý với cô, hắn sẽ chất vấn cô, thậm chí hoài nghi cô phản bội hắn. Cô đã mấy lần chịu thương tổn thật sâu, nhưng lại không sao hạ quyết tâm nói lời chia tay được, lần này cũng thế.
Quan Quý Minh từng nói với cô, thứ tình yêu đó không phải là tình yêu, mà là trò chơi của trẻ con. Cho nên cô vẫn thường nghĩ, giữa cô và bạn trai, rốt cuộc là tình yêu hay chỉ là trò chơi của những đứa trẻ.
☆☆☆
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói ôn tồn của Quan Quý Minh làm cho Cận Tiểu Đình lấy lại tinh thần, cô cười gượng, cảm thấy vừa rồi mình hơi thất lễ.
“Có phải em đang nghĩ đến cậu ta không?” Quan Quý Minh nói toạc ra.
“Anh Quan, có phải anh cảm thấy em rất ngốc không?” Cô chưa từng nói chuyện tình cảm của mình cho ai, Quan Quý Minh là người đầu tiên.
“Trên thế giới này người nào cũng ngốc cả.” Bao gồm cả anh.
“Nhưng em là người ngốc nhất đúng không?” Cô cầm chặt ly rượu trong tay, cằm hơi rụt lại, nhắc đến chuyện tình cảm là cô lại không nhịn được mà muốn khóc.
Quan Quý Minh thở dài, ôm cô vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô, “Em nghe lời anh đi, hãy rời khỏi cái kẻ luôn khiến em đau khổ kia.”
“Nhưng mà em không có can đảm...” Nói tới đây, giọng cô nghẹn ngào, “Tại sao em chân thành với anh ấy như vậy, anh ấy lại làm tổn thương em... Có phải anh ấy không cần em không...” Quan Quý Minh khẽ ôm cô, còn Hà Lệ đang đứng một bên giám sát.
“Anh ấy không muốn em can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của anh ấy. Em đã nghe lời. Anh ấy muốn giao thiệp với những cô gái khác, em cũng không ngăn cản. Nhưng mọi người đều biết anh ấy là bạn trai em, anh ấy còn cố ý làm như vậy. Thật tình em rất đau khổ. Anh ấy không quan tâm đến cảm giác của em một chút nào, không quan tâm đến người khác sẽ nhìn em thế nào, cười nhạo kẻ làm bạn gái như em đây...” Vừa nói đến nỗi đau, nước mắt của cô liền rơi không ngừng.
“Anh Quan, Anh có biết anh ấy nói gì không? Anh ấy nói mọi người cứ gán ghép em với anh ấy, chứ anh ấy không hề thừa nhận em là bạn gái chính thức, ngay cả bạn bè cũng không phải... Chỉ là... Chỉ là bạn học... Là bạn học trong 3 năm cấp 3 thôi...” Quan Quý Minh nghe cô kể khổ, kiên nhẫn chờ cô trút hết nỗi lòng. Suốt ba năm nay, anh đều bên cạnh cô như thế này.
“Anh Quan, em đúng là ngu ngốc. Vì sao lúc trước em không nghe lời anh mà rời khỏi anh ta chứ. Như thế sẽ không đau khổ như ngày hôm nay... Nhưng mà em lại không rời bỏ anh ta được... Thật sự rất khó...”
“Đừng nghĩ chuyện này nữa.” Anh dẫn cô đến quán bar là muốn cô vui vẻ, không phải muốn cô khóc, “Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
“Dạ.” Cho dù không qua đi, nhưng chỉ cần anh an ủi cô, cô cũng sẽ tin là thật.
“Uống ly rượu em đang cầm đi, anh nghĩ là em sẽ thích.” Anh thúc giục cô, trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Cận Tiểu Đình vốn không uống rượu, dưới sự cỗ vũ của Quan Quý Minh liền dũng cảm uống một hớp lớn, không hề có vị nồng đậm như cô nghĩ, chỉ có vị chua ngọt, cho nên cô lại uống thêm một ngụm lớn.
“Ngon không?” Quan Quý Minh lại rót thêm một ly cho cô.
“Ừm.” Cận Tiểu Đình vươn cái lưỡi non mềm ra liếm môi, “Anh Quan, anh rất tốt với em. Thật lòng rất cảm ơn anh.” Anh cười chua xót, không tốt với cô thì tốt với ai bây giờ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào cánh tay anh cọ xát một lát, có lẽ cô nên nghe Quan Quý Minh nói, tạm thời đừng nghĩ về người bạn trai khiến cô không vui kia nữa. Cô nên tự cho mình một không gian, một nơi chỉ thuộc về riêng cô.
Sau khi uống 3 ly, Cận Tiểu Đình ngẩng mặt lên từ cánh tay anh, không còn thấy ánh mắt u oán kia nữa, thay vào đó là đôi mắt trong trẻo chớp chớp, giọng điệu có chút bướng bỉnh, “Không phải mỗi ngày đi làm về anh đều đến đây uống rượu đó chứ?”
Quan Quý Minh nhìn người trong quán bar, “Thỉnh thoảng thôi.”
“Anh là quân nhân đó! Quân nhân không nên đến những chỗ thế này!” sau khi uống rượu Cận Tiểu Đình có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, cách nói chuyện cũng thay đổi.
“Tại sao không nên?” Anh cười cười, hỏi lại cô.
“Cái này...” Cận Tiểu Đình cau mày, bĩu môi, cố gắng nghĩ, “Bởi vì kỷ luật! Trong quân doanh, kỷ luật rất nghiêm, nếu anh để xảy ra chuyện gì ở quán bar thì nhất định sẽ bị phạt nặng!”
“Anh sẽ không gây chuyện.” Anh nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng sau khi uống rượu của cô, ánh mắt nhàn nhạt hơi thay đổi.
Cô thích loại rượu có vị ngọt thanh này muốn chết, lại há miệng uống một hớp lớn, một ly thấy đáy, lại bắt đầu nói chuyện, “Nếu có người nào đó cố ý gây sự thì anh làm sao?”
“Dĩ nhiên sẽ có người đến giải quyết việc này.” Thời gian anh ở quán bar là chuyện cô không thể biết được, anh căn bản không thèm lo lắng mấy vấn đề như việc cố ý gây sự này.
“À...” Cô nửa hiểu nửa không kéo dài giọng.
“Em thích chỗ này ư?”
“Dạ.” Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, nhắm mắt lại, mỉm cười ngọt ngào.
“Nếu em thích, chúng ta có thể đến đây thường xuyên hơn.”
Đột nhiên Cận Tiểu Đình mở mắt, giương đôi mắt tiến sát mặt anh, nhỏ giọng nói như đang thì thầm: “Chuyện này... Đừng để ba em biết nha.”
“Được.” Anh biết cô đã ngà ngà say.
☆☆☆
“Uống thêm ly nữa không?” Anh chỉ vào ly rượu không của cô.
“Không.” Cô từ chối, “Rượu này tuy ngon, nhưng em nghĩ nhất định nó rất đắt. Mà lát nữa về nhà, nếu ba mẹ biết em đến quán bar, còn uống rượu, nhất định sẽ chém chết em.”
Anh lại rót cho cô một ly, “Để anh gọi điện thoại cho ba mẹ em, nói em đi với anh. Nếu như quá trễ sẽ ngủ lại nhà anh, như vậy bọn họ sẽ không phát hiện ra em uống rượu.”
“Như vậy có được không?” Cô bĩu môi, cảm thấy không công bằng chút nào.
“Sao lại không?” Anh kéo cô lại gần anh hơn, bàn tay vốn ở trên vai cô đã dời xuống eo.
“Tại sao lại khác biệt nhiều như vậy chứ?” Cô u oán nhìn anh, “Mỗi lần em đi chơi với bạn trai thì cha mẹ em đều không vui. Còn quy định giờ nào phải về nhà, nếu không sẽ không cho phép em đi chơi nữa. Còn anh chỉ cần gọi một cú điện thoại, ba mẹ em cũng chẳng hỏi gì hết, cho dù anh có bán em đi thì họ cũng vẫn yên tâm.”
Quan Quý Minh cười khẽ, ngửi mùi hương trên tóc cô, “Bởi vì anh xuất hiện trên đời này sớm hơn em.”
“Là vậy sao?” Hai tay cô cầm ly rượu, nương theo tư thế của hai người, dời đầu tựa vào trong lòng anh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn tiếp tục phàn nàn, “Nhưng chúng ta cũng chỉ hơn kém nhau 7 tuổi, chỉ có 7 tuổi thôi!”
“7 tuổi chính là 7 năm, dĩ nhiên kinh nghiệm sống vẫn nhiều hơn em.” Anh dùng tay kia vuốt tóc cô, khiến cô giống như một con mèo nhỏ đáng yêu nằm trong lòng anh.
“Không công bằng!” cô lại nâng ly uống cạn một lần nữa, cô gái đang ngà ngà say, cách nói chuyện nghe cũng rất dễ thương, “Em đã lớn rồi, sao không thể giống anh, ngay cả ra ngoài chơi cũng vẫn bị quản thúc!”
“Sang nhà anh sẽ không bị quản thúc.” Anh biết nơi duy nhất cô có thể qua đêm chính là nhà anh. Đối với những thanh niên khác ba mẹ cô đều lo lắng, chỉ có mình anh lại đặc biệt yên tâm, cho rằng quân nhân sẽ không làm ra những chuyện thương thiên hại lý.
“Anh Quan...” giọng nói mềm mại mang theo sự ấm ức vang lên trong lòng anh, thậm chí nghe như đang nức nở. Không muốn nghĩ đến bạn trai mình, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ nghĩ đến, khiến lòng lại đau.
“Hử?” Anh biết không thể để cô tiếp tục uống được nữa, bằng không sau đây còn một mình anh chủ động, vì thế anh lấy ly rượu ra khỏi tay cô, đặt sang chỗ mà cô không thể với tới.
“Có phải anh thấy em quen bạn trai ở tuổi này là quá sớm không?” Cô ngửa đầu, đôi mắt to ngấn nước nhìn anh.
“Đúng là hơi sớm.”
Chương sau