Phó Tự Hỉ mím môi, bắt đầu sắp không nhịn được:
bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Có chuyện gì mời cô đi ra ngoài rồi nói."
"Tôi không đi ra thì sao?"
Phó Tự Hỉ bắt đầu hoảng sợ, chẳng hiểu vì sao một cô gái không biết lại lịch lại đột nhiên đến đây gây sự.
"Nhưng đây là cửa hàng của tôi."
Phong Nghênh Diễm quét mắt một vòng về phía những chậu hoa, tỏ ý khinh thường.
"Cái chổ rách nát này thì buôn bán cái gì chứ!"
"cô không được động đến hoa của tôi." Phó Tự Hỉ vừa sợ vừa tức, cô biết cô gái này đến đây hoàn toàn không có mục đích gì tốt đẹp, lại không biết là cách nào để đuổi cô ta ra khỏi đây.
Phong Nghênh Diễm thổi thổi vào bộ móng tay được sơn vẽ tinh xảo.
"Này, cô có tin là tôi sẽ gọi người đến kéo sập cái cửa tiệm rách nát này không?"
"cô không được quyền làm như thế, đây là cửa tiệm của tôi!" Phó Tự Hỉ hoảng sợ tột độ, không ngờ đến đối phương lại ác ý khiêu khích như vậy!
Phong Nghênh Diễm cười đến ma mị.
"Tôi nói được thì sẽ làm được, thế cô có biết tôi là ai không?"
Phó Tự Hỉ cắn môi, ủy khuất lắc đầu.
"Tôi là bạn gái cũ của Hạ Khuynh."
Phó Tự Hỉ trừng mắt.
"A... tôi đã quên cô là người ngu đần, cô có biết ‘bạn gái’ là như thế nào không?" Phong Nghênh Diễm vẫn cười, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Tôi đã từng có thai với anh ấy. cô có biết đứa bé được tạo ra như thế nào không? Anh ấy rất mạnh mẽ, có phải tối nào cũng giày vò cô đến chết đi sống lại hay không…?"
Phó Tự Hỉ kinh ngạc nói không nên lời.
cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Hạ Khuynh sẽ làm ‘chuyện ấy’ cùng với người con gái khác. cô cảm thấy rất không thoải mái, vừa tức giận vừa uất ức. Đó là Hạ Khuynh của cô, đó là chồng của cô thế thì tại sao lại cùng với người phụ nữ khác cùng sinh cục cưng chứ?
Phong Nghênh Diễm nhìn vẻ bi thương hiện rõ trên mặt Phó Tự Hỉ, cảm thấy thống khoái không thôi, tiếp tục khiêu khích:
"Anh ấy cũng từng ôm ấp tôi, từng nói rằng sẽ yêu tôi cả đời. Đáng tiếc, vì tôi không muốn sinh con nên anh ấy cũng không ở bên cạnh tôi nữa!"
Phó Tự Hỉ lại chấn động.
Phong Nghênh Diễm quan sát thần sắc của Phó Tự Hỉ, đột nhiên thay đổi thái độ thân thiết.
"cô không có đứa nhỏ với anh ấy sao?"
Dừng một chút, cô ta lại nói: "Vậy cô còn không mau cuốn gói xéo đi."
cô ta cười đến quyến rũ.
"Có biết vì sao anh ấy mạnh mẽ như vậy mà cô vẫn không mang thai không?"
Phó Tự Hỉ không lên tiếng.
Hạ Khuynh trước đây đã từng nói chờ đến khi cô có công việc ổn định sẽ cùng sinh cục cưng, sau này anh lại bảo rằng đợi đến sau khi cử hành hôn lễ, bởi vì anh muốn nhìn thấy cô mặc váy cưới thật xinh đẹp, nếu như mang thai khi mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa.
Tất cả cô đều nghe theo anh.
Anh đối xử với cô tốt như vậy, nhất định sẽ không bao giờ lừa dối cô.
Phong Nghênh Diễm đứng lên, kề sát tai Phó Tự Hỉ nhỏ giọng nói.
"Bởi vì cô là đứa ngu đần cho nên anh ta mới không cần cô sinh cho anh ta đứa nhỏ."
"... Tôi không phải."
Phó Tự Hỉ mím môi.
"Tôi không phải là kẻ ngu ngốc."
Phong Nghênh Diễm mở túi xách lấy ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt Phó Tự Hỉ.
"Tự cô nhìn xem, đầu óc có bệnh kẻo lại lây bệnh cho người khác. Hạ Khuynh cũng không muốn con của anh ấy cũng là một đứa ngu ngốc, vì vậy mới không cho cô mang thai con của anh ta."
cô ta thuận miệng tuông ra những lời đả kích ác độc, không muốn Phó Tự Hỉ có được một ngày yên ổn tốt đẹp.
một con nhỏ nhược trí thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học thì có tư cách gì đòi gả vào hào môn? Phó Tự Hỉ bị nói trúng nhuợc điểm trí mạng sợ đến run rẩy, sau đó lùi lại mấy bước, nhìn vào tập tài liệu mà sắc mặt trắng bệch.
"Tôi không có bệnh !"
"Có bệnh hay không cũng chẳng phải do cô định đoạt, vào bệnh viện mà kiểm tra thử xem, ngu ngốc!"
Phó Tự Hỉ run rẩy liên tục lập lại lời nói:
"Tôi không có bệnh ! Bệnh của tôi đã được chửa trị khỏi rồi!"
"Chữa trị được? đầu óc chẳng bằng một đứa học sinh tiểu học. nếu sinh ra đứa nhỏ thế nào cũng ngu xuẩn giống hệt mẹ nó, Hạ Khuynh chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với cô thôi!"
"Anh ấy sẽ không như vậy ! Tôi là Hạ phu nhân!"
Phong Nghênh Diễm lạnh lùng cười.
"không phải cô đang nghĩ là kết hôn rồi thì nó sẽ trở thành vĩnh viễn chứ hả? chờ qua thêm vài năm nữa nhan sắc cô trở nên héo tàn anh ta sẽ bỏ rơi cô thôi."
Con thỏ giận dữ cũng biết cắn người, Phó Tự Hỉ đã tức giận đến cực độ.
"Tôi không quen biết cô, tôi không thích nghe những lời cô nói, nếu Hạ Khuynh không cần tôi thì anh ấy sẽ nói cho tôi biết!"
Đây là lần đầu tiên Phó Tự Hỉ nói chuyện lớn tiếng như vậy, sau khi nói xong cô còn có chút run rẩy khẩn trương.
"Anh ta chỉ đang lừa gạt cô thôi, ngu ngốc!"
"Tôi không ngu ngốc, tôi không có bệnh!"
Phó Tự Hỉ âm thầm hít sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
"Tôi tin tưởng ba mẹ, Tự Nhạc ân... Còn có Hạ Khuynh nữa, bọn họ đều nói tôi không có bệnh ."
Phong Nghênh Diễm khẽ híp hờ mi mắt.
"Chậc chậc, xem cô ngây thơ như vậy kìa! Bọn họ hò hét thế nào thì cô cũng nghĩ rằng mình là một người bình thường ư?"
Phó Tự Hỉ không muốn cùng Phong Nghênh Diễm dây dưa nữa, cô nắm chặt tay thành nắm đấm.
Không được sợ, cô không sợ, cô vẫn còn Hạ Khuynh!
Cố lấy dũng khí, Phó Tự Hỉ nghiêm mặt nói:
"Đây là cửa hàng của tôi! Còn cô, cút ra ngoài ngay!"
Chương trước | Chương sau