Hạ gia gia trừng mắt trân trố mất nửa ngày rồi lầu bầu một câu.
"Phi phi! Đúng là miệng quạ đen..."
Sau đó ông cụ lại đánh giá Phó Tự Hỉ một lần nữa.
cô bé này vừa nhìn thì đã biết ngay là một người đơn thuần, ánh mắt tuyệt nhiên trong veo thế kia.
bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ông cụ khẽ hừ mũi.
"Bộ dáng thì chậm chạp, nói chuyện thì ngớ ngẩn không ngờ lại có thể tóm được thằng cháu nội của ta."
Phó Tự Hỉ ngây người, cuối cùng đã biết được ông lão trước mặt chính là ông nội của Hạ Khuynh. cô nắm chặt góc áo, vẻ mặt có chút khẩn trương:
"Gia gia mạnh khỏe ạ, cháu là Phó Tự Hỉ."
Hạ gia gia trừng mắt với cô.
"Tiểu nha đầu, cháu mấy tuổi? đã đến tuổi trưởng thành chưa?"
cô gật gù đáp:
"Thưa gia gia, cháu hai mươi tư tuổi."
"Kết hôn đã bao lâu rồi?"
Ông cụ nhíu mày. không ngờ thằng ranh con kia lại thích loại con gái có diện mạo trẻ con như thế này.
"Khoảng hơn một tháng ạ."
"Hai đứa quen biết nhau khi nào?"
Phó Tự Hỉ suy nghĩ, hai ngón tay cái quắp chặt vào nhau.
"Khoảng ba năm... Năm tháng..."
"... Coi như cháu cũng không đến nổi quá ngu ngốc, quen biết nhau ở đâu?"
"Dạ, ở hoa viên Hạ gia. Khi ấy cháu đang ngắm hoa thì gặp anh ấy đi đến."
Hạ gia gia lại trừng mắt.
"Cháu ở tại Hạ gia?"
"Vâng ạ."
cô lại nói thêm cụ thể một chút.
"Gia gia, cháu ở khu nhà phía sau, cháu là cháu gái của dì Quan."
"thì ra là cháu gái của chị Quan. Nào, đến đây cùng gia gia đi tản bộ, nói cho gia gia biết cháu cùng thằng ranh nhà ta quen biết như thế nào."
nói xong Hạ gia gia xoay người bước ra ngoài cửa. Phó Tự Hỉ sửng sốt, sau đó cúi đầu đi theo ông cụ.
Trông thấy cô bé cun cút đi theo sau, ông cụ lại được dịp xét nét.
"Ta nói cháu này, như thế nào mà một chút cảnh giác với người lạ cũng không có."
"Bởi vì ông là ông nội mà!"
cô trả lời một cách rất đương nhiên.
"Làm sao mà cháu biết được ta chính là ông nội thật sự? Ngộ nhỡ ta là kẻ chuyên lừa bắt cóc trẻ con mang đi bán thì sao? cô bé ngốc nghếch!"
cô cười khanh khách.
"Cháu thấy ông nội giống hệt Hạ Khuynh."
Hạ gia gia lắc đầu, thở dài.
"Haiz, con bé này thật sự là làm cho người ta không khỏi lo lắng mà. May mắn cho cháu ta đây là một ông lão hiền hậu chất phát đấy nhé. Để ta dẫn con bé nhà quê này đi dạo xung quanh mở mang tầm mắt."
Khi vừa đi ra cửa được vài bước, Phó Tự Hỉ lại sực nhớ bản thân vẫn chưa thông báo một tiếng với Hạ Khuynh, cô bèn xoay người chạy về khu nhà.
"Ông nội, để cháu đi báo với Hạ Khuynh một tiếng nhé, ngộ nhỡ anh ấy lại lo lắng cho cháu..."
Hạ gia gia giữ chặt tay cô, chậm rãi tiếp tục đi về phía trước.
"Vậy chờ đến khi nó lo lắng thì hẵn nói."
Phó Tự Hỉ liếc mắt về phía căn nhà, sau lại cùng ông đi ra ngoài. Hạ gia gia dẫn cô đi lên dọc theo đường triền núi, đi mãi một đoạn ông cụ mở miệng.
"Tiểu nha đầu nói cho gia gia nghe tình huống mà cháu quen biết với Hạ Khuynh là như thế nào?"
Phó Tự Hỉ nghe ông cụ tra hỏi như vậy thì có chút bối rối.
"Gia gia, cho cháu từ từ suy nghĩ một chút."
"Nghĩ nhanh lên, làm cái gì cũng chậm chạp!"
Hạ gia gia thúc giục.
...
Quả thật là năm đó cô thường đi dạo khu hoa viên Hạ gia .
cô biết Hạ gia có một vị thiếu gia, nhưng cô vẫn chưa từng gặp qua anh ta. Ngày đó, cô đang nằm nghỉ ngơi trên ghế tựa trong hoa viên, ngửa đầu ngắm nhìn trời xanh đến ngẩn người.
Đột nhiên phía sau xuất hiện một người.
"cô ở đây làm gì?"
Thế là cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
"Tôi đang ngắm hoa."
Hạ Khuynh liếc mắt đánh giá cô một chút, nhếch khóe miệng.
"cô từ đâu đến?"
Phó Tự Hỉ nhảy xuống ghế tựa, chỉ chỉ về hướng khu nhà sau.
"Ở đấy đấy."
"cô vừa chuyển đến à?"
"Đúng vậy, tôi đã đến đây được một tháng."
Sau đó lại tò mò hỏi anh.
"Anh trai à, vậy anh cũng ở đây sao?"
"không."
"Vậy thì anh ở đâu thế?"
"Tôi ở đâu liên quan gì đến cô."
"À..."
"Tôi đi đây, chơi vui vẻ."
nói xong anh liền bước đi.
...
"Chỉ như vậy thôi à?"
Hạ gia gia đối với câu chuyện về hoàn cảnh quen biết của đôi trẻ vô cùng mất hứng. Con bé ngốc này mất cả nửa ngày để suy nghĩ mà chỉ kể được vài ba câu cụt ngủn như vậy!
Phó Tự Hỉ gật đầu.
"Chúng cháu đã quen biết như vậy đấy ạ."
"Vậy sau đó thì thế nào?"
cô lại tiếp tục vắt óc nhớ lại, mãi đến khi ông cụ mất kiên nhẫn thúc giục, cô mới mở miệng.
"Lần thứ hai gặp mặt, mẹ chồng cháu bảo cháu đến nhà lớn để ăn cơm thì anh ấy cũng đến. Mãi đến lúc đấy cháu mới biết được anh ấy chính là Hạ thiếu gia. Nhưng mà Hạ Khuynh không thích cháu gọi anh ấy là thiếu gia, cháu mà gọi như thế anh ấy sẽ giận dữ ngay. Anh ấy mà tức giận lên sẽ rất hung dữ, mắng cháu là đồ ngốc, còn bắt nạt cháu nữa..."
cô dừng một chút rồi nói tiếp.
"Sau đó cứ hễ nhìn thấy cháu là anh ấy lại giận dữ, cháu sợ lắm, chẳng dám nhìn anh ấy. Nhưng mà đến khi cháu làm vậy anh ấy lại càng giận dữ hơn..."
"Hừ!"
Hạ gia gia cũng trở nên tức giận huơ tay múa chân lung tung loạn cả lên.
"Thằng ranh con! Nó có tư cách gì mà tức giận với cháu!"
"thì thế đấy ạ!"
cô gật đầu phụ họa.
"Chẳng hiểu vì sao mà anh ấy lại tức giận nữa!"
"Vậy thì nó đã bắt nạt cháu như thế nào?"
"Có một lần cháu đến hoa viên chơi, anh ấy liền đứng phía sau hù cháu.” Ừm... À...
Còn nữa, một ngày nọ anh ấy còn cầm một con rắn dọa cháu, cháu sợ đến mức òa khóc thật lớn, thế là anh ấy liền vứt con rắn chạy đến ôm cháu, còn nói cái gì mà nó chỉ là rắn đồ chơi thôi.
Chờ đến khi cháu khóc đã đời rồi, có chút tức giận đẩy anh ấy ra rồi bỏ chạy mất..."
"... ... ... Làm sao mà cháu chỉ biết khóc rồi bỏ chạy? Con bé ngốc này! Tức chết lão mà!!"
Hạ gia gia giận đến đỏ bừng cả mặt, tay vỗ đùi đen đét.
"Ách..."
Chương trước | Chương sau