The Soda Pop
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 62
5 sao 5 / 5 ( 99 đánh giá )

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Chương 48

↓↓
Anh nghĩ cũng nên mở cho cô vợ ngốc của mình một tấm thẻ để sau này cô ấy có thể tự thanh toán chủ động mọi việc. Anh còn đưa cho cô một ít tiền mặt để sử dụng. Phó Tự Hỉ lại được thể nghiệm nhiều thứ mới mẻ dần dần cũng đã học hỏi được nhiều điều, tuy có vẻ hơi chậm nhưng đã thích ứng được với cuộc sống mới.

bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Bà xã nhỏ càng ngày càng tiến bộ, Hạ Khuynh đương nhiên rất vui, bên cạnh đó anh cũng không muốn tạo cho cô quá nhiều áp lực.

Nhưng trên cơ bản, cô đã có thể tự cầm thẻ và tiền mặt đi mua sắm những món hàng đơn giản.

Điều mà Hạ Khuynh không ngờ được chính là Phó Tự Hỉ đã bắt đầu có hứng thú với hoa nghệ (nghệ thuật về hoa, cây cảnh).

Anh còn mua thêm một số quyền sách và tài liệu về hoa nghệ, chẳng mấy chốc mà cô đã đọc hết.

Dịp cuối tuần khi trở về Hạ gia, anh mang chuyện này nói với Lương San, Phó Tự Hỉ có chút hứng thú với các loại hoa cảnh thực vật.

Bản thân Lương San cũng có thú chơi hoa kiểng, vừa khéo lại nghe con dâu nhà mình cũng yêu thích, vì thế mà tâm tình càng trở nên cao hứng, miệng cười đến không khép lại được.

Bà bèn hẹn Phó Tự Hỉ cùng ra vườn ngắm hoa.

Trước kia Phó Tự Hỉ cũng thường xuyên đến khu hoa viên này, nhưng khi đó cô chỉ cảm thấy hoa ở đây nhìn đẹp mắt, đi dạo ở đây rất thư thái dễ chịu, vì thế mà cũng chẳng quan tâm sâu hơn về chúng

cô chỉ đọc qua vài quyển sách, vẫn còn rất nhiều loại hoa cỏ mà cô không biết, Lương San kiên nhẫn giới thiệu từng chủng loại với Phó Tự Hỉ, cô còn cẩn thận ghi chép tất cả vào một quyển vở.

Phó Tự Nhạc rất ngạc nhiên với sự thay đổi theo chiều hướng tích cực của chị gái, vì vậy mà thái độ đối với người anh rể là Hạ Khuynh cũng dần có chút thiện cảm.

Anh đã đưa Phó Tự Hỉ ra khỏi cái thế giới tịch mịch cô đơn trước kia, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

cô nghĩ, chẳng biết chị ấy có thể bình phục trở lại như ngày xưa...

Nếu như chị ấy biết được chân tướng sự việc liệu chị có tha thứ cho cô?

Tính tình vui vẻ hiền thuận của Phó Tự Hỉ cũng phần nào làm nguôi ngoai mặc cảm tội lỗi, sự cắn rứt của cô, vì vậy mà khát vọng được khoan thứ giờ đây của Phó Tự Nhạc cũng ngày càng mãnh liệt...

...

Lương San còn tặng thêm vài chậu hoa nhỏ cho Phó Tự Hỉ, cô rất vui mừng còn luôn miệng hứa rằng sẽ chăm sóc cho chúng thật tốt.

Biểu hiện của Phó Tự Hỉ hiện tại ngày càng phong phú, hoạt bát sôi nổi hẳn ra, không hề giống như một cô bé nhược trí cả ngày chỉ biết ngơ ngẩn.

Tuy rằng vẫn còn chút e sợ người lạ, nhưng cô đã học được cách dần dần tự đi ra cái vòng luẩn quẩn cô độc trói buộc chính mình trước đây.

Đồng thời, cô cũng hiểu được một ngày rồi lại thêm một ngày cô càng học được thêm nhiều thứ, không còn ngốc nghếch như trước kia nữa.

Vì thế cô cực kì vui sướng! ­­

Đến một ngày, cặp nhẫn cưới đã được mang đến.

Hôm nay, sau khi dùng cơm xong Hạ Khuynh không đưa Phó Tự Hỉ trở về nhà mà dẫn cô đi đến ‘ma thiên luân’ (Trò chơi bánh xe đu quay).

Phó Tự Hỉ vừa nhìn thấy cái bánh xe đu quay kia hai mắt liền sáng ngời, sau lại nhớ đến chuyện gì, quay sang nói với anh:

"Hạ Khuynh anh nhìn xem, đó là nơi mà lần đầu tiên chúng ta thân mật!"

"Em không xấu hổ nữa sao?" Anh thản nhiên véo má cô.

Có lẽ khi ấy anh đã có tình cảm với cô ngốc này rồi, cho nên mới không nhịn được mà muốn âu yếm thân mật với cô, hôn cô.

"Là anh hôn em trước."

"Em im ngay cho anh!" Anh bước xuống xe đi đến cửa bên kia, mở cửa xe, đen mặt nói:

"Hạ phu nhân, mời xuống xe."

cô nhìn sắc mặt Hạ Khuynh, bước xuống xe ngẩng mặt cười trêu anh.

"Hạ Khuynh, không phải là anh đang thẹn thùng đó chứ?"

Anh không hờn giận nói:

"Có em mới thẹn thùng! Này bé cưng, có gan thì tối nay em đừng lấy chăn che kín thân thể..."

cô lập tức chột dạ, không dám phản bác lại anh nữa.

Lúc này có một người đàn ông bước nhanh đến chào đón.

"Hạ tiên sinh, tất cả đều đã được an bày chu đáo."

"Tôi biết rồi." Hạ Khuynh dắt tay Phó Tự Hỉ.

"Chúng ta đi thôi, anh đưa em đi chơi trò bánh xe đu quay."

cô tò mò đi theo anh, ánh đèn bên trong chỉ yếu ớt le lói, tạo ra khung cảnh mập mờ huyền ảo.

Hơn nữa cả một nơi rộng lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ.

Hạ Khuynh đứng phía sau đỡ Phó Tự Hỉ đi lên, sau đó lại nói: "Em tự mình đi xem đi."

"Vậy còn anh?" cô có chút hoảng sợ.

"Anh sẽ ngồi đây chờ em."

Phó Tự Hỉ mím môi, trong lòng thầm nghĩ nhất định anh sẽ không lừa cô, vì thế ngoan ngoãn đi vào.

Hạ Khuynh ở bên ngoài giúp cô thắt đai an toàn, sau đó nhìn chăm chú vào cây cột đèn đối điện.

Bánh xe vừa khởi động, cây cột đèn phía đối diện liền phát sáng.

Ánh sáng ngũ sắc vừa rực rỡ vừa huyền ảo.

cô giật mình hoảng hốt, nhìn về phía sau lại không nhìn rõ Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh đứng nhìn cột ánh sáng kia, ấn phím điện thoại.

Chuông điện thoại vừa reo lần thứ nhất, đã nghe được giọng nói rụt rè của Phó Tự Hỉ

"Hạ Khuynh... em sợ!"

Anh dịu dàng an ủi .

"Đừng sợ, anh vẫn đang ở đây mà!"

cô do dự nắm chặt tay:

"Vâng..."

Vì thế, cô thử dời tầm mắt mình, nhìn về hướng xa xa kia.

Nơi đó là một mảng ánh sáng đa sắc xanh, đỏ, tím, vàng tuyệt đẹp, màu sắc ánh đèn từng chùm đan xen vào nhau chiếu rọi cả một vùng trời đêm yên tĩnh.

cô kinh ngạc ngắm nhìn cảnh sắc về đêm của thành phố này, choáng ngợp đến mức quên cả nỗi sợ vừa rồi.

"Sao rồi, bé cưng của anh còn sợ không?" Hạ Khuynh ở đầu bên kia cười với cô.

"Hạ Khuynh, ở bên ngoài thật là đẹp!"

Từng dãy đèn xanh xanh xanh đỏ giao nhau rực rỡ đập vào trong mắt cô.

Hạ Khuynh lẳng lặng nhìn cô đã lên đến điểm cao nhất, mới mở miệng tiếp lời.

"Bé cưng, có phải em thích nghiên cứu hoa cỏ?"

Phó Tự Hỉ phục hồi tinh thần.

"Em rất thích!"

"Tốt lắm, vậy thì về sau anh sẽ mở cho em một tiệm hoa, để em ngày ngày có thể được ngắm nhìn chúng, chăm sóc chúng, được không?"

Phó Tự Hỉ ngây ngẩn cả người.

"Sao rồi, em không muốn đi làm sao?"

"không phải." cô lắc đầu, một cảm xúc kì diệu khó diễn tả ập đến khiến không cô bình tĩnh được.

"Em rất muốn làm việc, chỉ là... em rất vui!"

Khóe môi anh khẽ cong lên.

"Anh rất muốn em cứ ỷ lại vào anh, nhưng khi em ra ngoài làm việc thì có những lúc anh sẽ không thể ở bên cạnh em được. Em phải học cách khi đối diện một mình không được sợ hãi nữa, hiểu chưa?"

cô lại gật đầu, vội vàng cam đoan:

"Hạ Khuynh, em hiểu rồi, em sẽ không sợ hãi!"

"Như vậy mới ngoan." Anh ôn nhu nhìn về phía cột đèn đang phát sáng kia rồi cúi đầu nói:

"Phó Tự Hỉ, cho dù em không nhìn thấy anh thì anh vẫn mãi mãi ở đây, chờ em."

"Ừ! " âm thanh cô nghẹn ngào.

"Em biết. Hạ Khuynh, hôm nay một mình em sẽ tự ngồi xem một vòng. Về sau em muốn cả hai chúng ta sẽ cùng nhau ngồi xem."

"Vớ vẩn, em là bà xã của anh, là Hạ phu nhân, chỉ cần học được một chút cách thức tự lập là đủ rồi, còn lại đương nhiên phải dựa vào anh."

Phó Tự Hỉ nghe vậy không nhịn được nhoẻn miệng cười.

một lúc sau Hạ Khuynh cũng bước lên vòng quay, một nhân viên đi đến giúp anh cài đai an toàn, sau đó lui ra ngoài.

Phó Tự Hỉ vỡ òa nhào vào lòng Hạ Khuynh.

cô cảm thấy khi được ở cùng anh vẫn là hạnh phúc nhất!

Hạ Khuynh lấy ra một cái hộp rồi mở ra, đưa đến trước mặt cô.

"Bé cưng mũm mỉm, có biết đây là cái gì không?"

"Là chiếc nhẫn! Em biết rồi, em không hề quê mùa đâu nhé!" cô lại nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, cười khanh khách.

"Hạ Khuynh, đây có phải là chiếc nhẫn mà em đã chọn? Oa~ thật là đẹp!"

"Nhìn xem bộ dạng đắc ý của em kìa!" A

nh lại véo má cô một chút, sau đó gương mặt trở nên nghiêm túc nhìn cô chăm chú:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Vì em là les

Vì em là les

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Gửi con gái yêu

Gửi con gái yêu

Con gái yêu quý của Mẹ, Mẹ xin lỗi. Mẹ vô tâm và thiếu trách nhiệm với con lắm

24-06-2016
Tháng Giêng diệu kì

Tháng Giêng diệu kì

- Chỉ có thằng hâm mới bỏ em. - Vì sao, em có điểm gì tốt chứ. - Em rất chân

28-06-2016
Ở trọ

Ở trọ

- Em đúng là đồ ngốc! Một con nhóc khờ khạo! Anh quay lưng bước. Những bước chân

26-06-2016
White

White

(khotruyenhay.gq) Nghe kể rằng... phòng 101... dãy C... khu quân sự tôi đang học... từng có

01-07-2016
Tình thương

Tình thương

Ông và nó đã sống với nhau bảy năm trong căn nhà gỗ nhỏ chưa đầy tám mét

23-06-2016