“Có lạnh không? Em đi nấu trà đường uống cho ấm nhé!”
bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Không, chị vốn rất ấm áp mà.” Cô bèn nắm đôi bàn tay Phó Tự Nhạc thổi phù phù.
“Chị còn có thể là lò sưởi cho cả hai!” Phó Tự Nhạc cười vỗ vỗ tay Phó Tự Hỉ, sau đó xoay người đi vào bếp.
Phó Tự Hỉ bước đến bên cạnh Hạ Khuynh ngồi xuống.
“Hạ Khuynh, anh đã cùng Tự Nhạc nói chuyện rồi chứ? Bọn em sẽ trở về hạ gia sao?”
“Hôm nay trở về đi, buổi tối thời tiết lại có thể hạ xuống vài độ, bên này có vẻ lạnh.”
Cô gật gật đầu, nhìn về hướng bếp.
“Chỗ Tự Nhạc ngủ rất lạnh, mỗi ngày em đều ở trong chăn ủ ấm cho em ấy. Em ấy ngủ một mình, khi đến sáng lại trở nên lạnh cóng. Nhà anh rất ấm áp, khi trở về Hạ gia nhất định Tự Nhạc sẽ không còn bị lạnh nữa!”
Anh bắt lấy hai ta ycoo rồi hôn lên nó.
“Còn được trang bị điều hòa, sẽ không còn lạnh nữa.”
“Hạ Khuynh, cảm ơn.”
“Cô bé ngốc này, cảm ơn cái gì? Khờ quá!”
“Em không ngốc!”
Cô cười khanh khách.
Phó Tự Nhạc đưa cho Phó Tự Hỉ một bát trà đường.
Phó Tự Hỉ thích thú uống cạn, cô cảm thấy rằng hiện tại mình thật sự hạnh phúc!
Trong đầu cô vẽ nên nhiều viễn cảnh tương lai tốt đẹp, ánh mắt cong cong lên như vầng trăng non.
Hạ Khuynh và Tự Nhạc không cãi nhau nữa. Cô có thể đi làm việc, còn cùng với Hạ Khuynh sinh ra cục cưng.
À… sẽ sinh hai đứa!
Thật là tốt! Thật là vui vẻ!
Sau khi uống xong trà đường cô liền giúp đỡ Phó Tự Nhạc thu dọn chút quần áo, chuẩn bị trở về Hạ gia.
Mang di ảnh của cha mẹ cất vào hành lý, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, cô liền nói:
“Tự Nhạc, về sau em cũng phải tìm một người bạn trai đối xử thật tốt với em, Chúng ta sẽ cùng nhau hạnh phúc.”
Phó Tự Nhạc chợt dừng động tác, sau đó mỉm cười.
“Được.”
“Hạ Khuynh nói rằng căn nhà này không cho thuê nữa. Chúng ta muốn trở về là có thể trở về thăm nó rồi!”
Phó Tự Hỉ đột nhiên bước lại ôm lấy Phó Tự Nhạc.
“Tự Nhạc… Hạ Khuynh nói sẽ nuôi chị cả đời. Về sau chị đi kiếm tiền, chị sẽ nuôi em. Em sẽ không phải vất vả như vậy nữa!”
“… Được.”
…
Thời điểm trở về là chú Hoắc đến đón bọn họ.
Chú Hoắc nhìn thấy hai chị em, xưa nay vẻ mặt nghiêm túc cũng hiện lên ý cười.
Phó Tự Hỉ và Phó Tự Nhạc vẫn ở tại gian phòng phía nhà sau.
Dì Quan nghe tin cả hai chị em cô trở về, bà rất vui mừng.
Lương San thì lại thật sự kích động, vội vàng muốn đến gặp con dâu tương lai.
Hạ Khuynh cảm thấy có chút khó hiểu, ngăn cản bà:
“Mẹ gấp cái gì, trước đây cũng chẳng phải chưa từng gặp qua cô ấy.”
Bà chợt nhớ đến việc mình sắp lên chứ mẹ chồng, cười toe toét.
“Nhưng lúc này thân phận đã khác!”
Hạ Khuynh hắt cho bà một chậu nước lạnh.
“Con và cô ấy vẫn chưa chính thức kết hôn đâu, mẹ đừng đi dọa cho cô ấy hoảng sợ.”
Nhác đến mới nhớ, bà vui vẻ hỏi:
“Con trai, con định khi nào thì tổ chứ hôn lễ a? Tự Hỉ có phải ở nhà chúng ta xuất giá không?”
“Làm sao có thể. Chắc chán cô ấy sẽ trở lại Phó gia xuất giá về nhà chồng. Chuyện hôn lễ không nên vội.”
“Nhưng mẹ vội!” Bà nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của con trai, chỉ hận không thể giậm châm.
“Chuyện này ngày nào vẫn chưa bà xong thì ngày ấy mẹ vẫn sốt ruột!”
Hạ Khuynh tùy ý trả lời:
“Trước ngày ấy hai hôm chúng con sẽ đi đăng ký kết hôn. Thế có được chưa?”
Lương San cười đến hai mắt sáng rỡ, tiếp tục truy vấn:
“Thật sao? Con đã cầu hôn chưa” Mua nhẫn rồi sao?”
“Không biết.”
Anh nhìn mẹ một cái, không chút để ý nói tiếp:
“Con và cô ấy anh tình em nguyện là đủ rồi, những thứ còn lại chỉ là hình thức, không quan trọng.”
“…”
Bà nghẹn họng nhìn anh trân trối, thằng nhãi này đúng là đầu gỗ!
“Phải cầu hôn chứ… Đây là ước mơ của tất cả các thiếu nữ!”
Anh nhếch khóe miệng.
“Phải phải, của các thiếu nữ, nhưng trừ Phó Tự Hỉ.”
“Con làm cho mẹ cảm thấy thất vọng quá!” Lương San buồn bã.
“Mẹ vẫn cho rằng, con trai mình là một người đàn ông cực kì xuất sắc, con phải đứng trước đám đông thể hiện tình yêu thâm tình, khiến cho tất cả cá thiếu nữ khác phải hâm mộ lẫn ghen tị đến chết với Tự Hỉ!”
“Mẹ đã nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn còn ảo tưởng như thế này à?”
Bà liên tục thở dài.
“Đứa con dâu đáng thương của ta… không được cầu hôn… thật là đáng tiếc quá đi mất!”
“…”
Lương San vỗ vao Hạ Khuynh tận tình khuyên nhủ.
“Con trai, mẹ ban cho con diện mạo đẹp trai như vậy, không phải muốn con kém cỏi như vậy đâu!”
“Mẹ… đừng ngây thơ như vậy chứ!”
Chương trước | Chương sau