" Phó Tự Hỉ..."
"Tạm biệt" hai từ này như nghẹn trong yết hầu, như thế nào cũng không thể nói nên lời
"Tôi phải đi."
Tả Phóng đứng lên, lại ngồi xuống. Không biết là vì vết thương trên người hay do trong lòng nhói đau.
bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Hạ Khuynh ngày đó không đánh vào mặt hắn, công kích đều nhằm những chỗ không nhìn thấy được.
Tả Phóng ở bệnh viện nằm hết hai ngày, bác sĩ đề nghị hắn phải tiếp tục nằm viện điều trị, nhưng thật sự hắn chịu không nổi mùi thuốc sát trùng nơi bệnh viện, mới quyết định trở về nhà tịnh dưỡng.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên trắng dã thì có chút lo lắng.
"Tả Phóng, anh bị sao vậy?"
Trong đôi mắt tràn ngập quan tâm lo lắng.
"Tôi không sao."
Tả Phóng nheo mắt, một lại cảm xúc khó tả đang níu kéo hắn. Nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa, nhất định hắn sẽ đoạt lấy cô, giữ cô thật chặt.
Nhất định sẽ như thế!
Hạ Khuynh nói rất đúng, hắn từng có rất nhiều cơ hội, nhưng tự tay hắn để vụt mất.
Ánh mắt Tả Phóng dừng trên bàn ăn, hình ảnh Phó Tự Hỉ năm đó mãi in sâu trong lòng hắn.
Là báu vật mà hắn sẽ chôn giấu ở một góc sâu thẳm trong tim.
Hắn đứng dậy, mặt đối mặt với Phó Tự Hỉ, miễn cưỡng nở một nụ cười ôn hòa.
" Phó Tự Hỉ, em nhất định phải hạnh phúc..."
"Cảm ơn." Phó Tự Hỉ ngại ngùng cũng nở nụ cười.
"Tôi đi nhé..."
Cô gật gật đầu, đáp lại chúc phúc hắn:
"Tả Phóng, anh cũng phải hạnh phúc!"
"Được."
Trong hốc mắt bất chợt trở nên cay cay, đây là chính thức đặt dấu chấm hết cho giấc mơ tuyệt đẹp suốt bao năm qua của hắn.
Cuối cùng hắn lại liếc mắt về phía bàn ăn bên kia, trong lòng thầm thốt ra một câu:
"tạm biệt em, Phó Tự Hỉ!"
Hắn khó khăn lê từng bước chân trở về căn hộ của mình...
Tất cả vết thương trên người hắn cũng không đau bằng vết thương lòng này. Nó gần như lôi kéo tất cả mọi giác quan của hắn hòa cùng nỗi đau.
Hắn từng từ bỏ cô, nhưng không giống như ngày hôm nay. Thật sự miễn cưỡng...
Thời gian ngắn tiếp xúc với cô, tuy rằng cô không giống hệt như trong tưởng tượng của hắn, nhưng vẫn thật đẹp!
Đáng tiếc, hắn luôn đối xử với cô theo cách của một người bình thường, quên mất phải nhìn nhận từ góc độ của chính cô. Thời điểm cô thật sự cần được bảo vệ, vậy mà hắn lại xem nhẹ.
Là hắn không xứng với cô...
Nhưng hắn vẫn không cam lòng.
Không cam lòng thì sao chứ? Vẫn phải buông tha.
Cô vĩnh viễn không thuộc về hắn.
Buổi tối Phó Tự Nhạc trở về, Phó Tự Hỉ mang chuyện Tả Phóng đến chơi nói với em gái, bởi vì không mang chìa khóa nên để cho hắn vào nhà ngồi một tý.
Phó Tự Nhạc nghe xong, thầm thở phào, may mắn gã Tả Phóng này không phải là loại cầm thú bất lương, vì vậy cô dặn dò Phó Tự Hỉ.
"Về sau có ai tới chị đều không cần mở cửa, hiểu không?" Phó Tự Hỉ gật đầu, lúc sau lạ hỏi.
"Vậy Hạ Khuynh thì sao?"
"Vậy chị có muốn mở cửa cho hắn vào không?"
"Có chứ! Chị sẽ mở, nhưng tại sao anh ấy vẫn chưa đến gặp chị?"
Ngày qua ngày trong lòng cô đều nhớ kỹ việc Hạ Khuynh vẫn chưa đến gặp mình, chỉ sợ Hạ Khuynh vẫn còn giận mình!
Phó Tự Nhạc an ủi.
"Nghe dì Quan nói, dạo này hắn rất bận."
Khi Phó Tự Nhạc cùng dì Quan trò chuyện, dì Quan có nhắc đến vài câu về Hạ Khuynh.
Thật ra dì Quan mới biết được chuyện tình của Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ không bao lâu. Bà vì chuyện này mà vui lây cho Phó Tự Hỉ, vì vậy cũng không tán thành quyết định của Phó Tự Nhạc.
Phó Tự Nhạc vẫn là câu nói kia, cô đã có tính toán. Dì Quan cũng chẳng biết nói gì. Bà đau lòng thay Phó Tự Nhạc, tuổi còn trả mà phải gánh vác cả gia đình, việc này chẳng dễ dàng chút nào. Phó Tự Hỉ nở nụ cười. "Chị biết, nếu không bận việc chắc chắn anh ấy sẽ đến gặp chị mà."
Cô biết Hạ Khuynh là vì bận việc nên không đến đây, tâm trí trở nên thoải mái, vì thế bắt đầu hy vọng anh sẽ sớm đến gặp mình.
Bởi vì kì nghỉ tết trùng với khóa học, chương trình học thứ tư tuần sau bị dời sang ngày khác.
Phó Tự Nhạc nhìn vào chương trình học ngày mai, cơ bản đều là ôn tập, nên quyết định nghỉ ở nhà một ngày. Phó Tự Hỉ biết Phó Tự Nhạc bận ôn bài, cũng không dám quấy rầy em gái, tự chơi một mình.
Đến thứ bảy, Phó Tự Nhạc đã ôn tập ổn thỏa, vì thế liền lôi kéo chị gái cùng nói chuyện phiếm.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, Phó Tự Hỉ trở nên kích động.
"Tự Nhạc, có phải là Hạ Khuynh đã đến?"
"Để em đi mở cửa."
Phó Tự Nhạc kinh ngạc, người đang đứng ngoài cửa là lớp trưởng của cô, cô và anh ta thường ngày cũng chẳng tiếp xúc nhiều, cũng không biết tại sao anh ta lại tìm đến đây.
Người bạn học đó nói rằng Phó Tự Nhạc lấy nhầm laptop của anh ta mang về nhà, Phó Tự Nhạc nghe vậy nhíu mày, nhưng vẫn cho anh ta vào nhà.
Phó Tự Hỉ vừa nhìn thấy người lạ, có chút ngạc nhiên, rụt rè nói. "Xin chào" rồi trốn vào trong phòng, sau đó lại lẩm bẩm lầu bầu một mình.
"Đại Hùng Bảo Bảo, vừa rồi có một người đàn ông đến đây!" Phó Tự Hỉ còn lắc lắc đầu. "Không biết là ai nhỉ?"
"A... Em nói thử xem, có phải người đó và Tự Nhạc giống như chị và Hạ Khuynh, yêu nhau?"
Cô đã biết cái gì gọi là 'tình yêu', là một người con trai và một người con gái thân mật với nhau.
"Đại Hùng Bảo Bảo, quên mất chị vẫn chưa nói cho em biết 'tình yêu' là cái gì a!"
“Mọi người đều có tình yêu, giống như ba mẹ chị yêu nhau, sau đó sinh ra hai cục cưng…”
“Nếu Tự Nhạc cũng có tình yêu, ắt sẽ rất hạnh phúc.” Cô cười ôm lấy Đại Hùng lăn lộn trên giương.
“Chúng ta sẽ rất hạnh phúc!”
Sau khi ra khỏi cửa Phó Tự Nhạc lục tung túi xách.
Cũng không biết khi nào laptop của cậu ta bị bỏ vào túi của mình.
Chiêu trò cũ rích. Nếu không phải ngày thường anh ta cũng hay giúp đỡ thì cô đã mặc kệ.
Phó Tự Hỉ vừa nghe anh ta đi khỏi, liền ôm Đại hùng chạy đến hỏi.
“Tự Nhạc, đó là bạn trai em à?”
“Không phải.” Phó Tự Nhạc chỉ cảm thấy buồn cười “Anh ta chỉ là bạn học của em.”
“Vậy thì bạn trai của Tự Nhạc đâu?”
“Không có.”
“Vậy a…” Phó Tự Hỉ có chút thất vọng.
Cô thật hy vọng em gái mình cũng được vui vẻ hạnh phúc, tìm được một người bạn trai tốt giống như Hạ Khuynh vậy, đối xử với mình thật tốt!
Buổi sáng đầu năm hôm đó, Phó Tự Nhạc chuẩn bị gói bánh chẻo. Bèn hỏi Phó Tự Hỉ có muốn ăn thêm gì không.
Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ rồi nói:
“Trước kia mẹ làm dưa chua ăn chung với bánh chẻo ăn ngon lắm.”
“Được, vậy em sẽ làm cho chị một ít dưa chua.”
Phó Tự Nhạc mỉm cười sau đó đi xuống lầu mua chút nguyên liệu nấu ăn.
Lúc ra khỏi cửa, nghĩ đến lần trước Phó Tự Hỉ tùy tiện mở cửa, Phó Tự Nhạc bèn khóa trái cửa lại, dù sao cô cũng sẽ trở về ngay lập tức.
Phó Tự Hỉ ở nhà luyện chữ, viết xuống vở dòng chữ “Dưa chua bánh chẻo” sau đó cười khanh khách, viết thêm hai chữ……… “Ăn ngon”.
Chuông cửa lại vang lên, cô lại kích động, có phải là Hạ Khuynh hay không? Chạy đến mở cửa, tâm tình mang theo vạn phần chờ mong.
Sau đó……..
Cuối cùng cũng đã gặp được người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Hạ Khuynh ngồi trên xe lăn, ý cười nhợt nhạt. Khi Phó Tự Hỉ rời đi, Hạ Khuynh cũng ngày đêm mong nhớ cô.
Ngày xưa có thể tùy tiện nhìn thấy gương mặt đáng yêu của cô bất cứ lúc nào, đột nhiên rời đi như vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy mất mát.
Chẳng biết cô bé này có nhớ anh không?
Xem xem cô bé ngốc này, nếu không có anh bên cạnh, chắc hẳn cũng chẳng sống tốt!
Anh có thể cho cô thời gian, nhưng cũng có giới hạn.
Vì muốn gạt đi nổi nhớ nhung này, anh bắt đầu thường xuyên tụ tập cùng đám bạn.
Vương Thần mang câu chuyện của Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ anh anh em em ngọt ngào đi dạo biển còn thêm mắm dặm muối thuật lại cho Chu Phi Lương nghe, thậm chí còn cái gì mà cầu vòng chân trời, bầu trời đầy sao lấp lánh lãng mạn… vẽ loạn tùm lum.
Chương trước | Chương sau