XtGem Forum catalog
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 62
5 sao 5 / 5 ( 86 đánh giá )

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Chương 42

↓↓
Lương San cảm thấy Hạ Khuynh đã nghiêm trọng hóa vấn đề, bà vội khuyên can:

"Tự Hỉ nó chẳng nghĩ nhiều như vậy đâu... chắc chắn nó chỉ suy nghĩ rằng sau khi chuyển đi con vẫn có thể đến thăm nó mỗi ngày thôi."

Hạ Khuynh nhếch khóe miệng, không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Phó Tự Hỉ.

Bởi vì tuần trước thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, nên cô mặc thêm quần áo dày thành ra trông như một cái bánh chưng bằng bông. Nếu như không phải xảy ra chuyện như vậy, anh thật muốn ôm cô vào lòng hôn hít chán chê.

bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, nói thờ ơ không quan tâm là giả vờ. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh cũng đã phần nào đoán được mục đích của Phó Tự Nhạc.

Phó Tự Hỉ đối với chuyện tình cảm trai gái đương nhiên nhiên vẫn còn chưa tường tận, cô ấy cũng chỉ từng thân thiết với mỗi mình anh, vì vậy lâu ngày sinh ra cảm tình là lẽ đương nhiên.

Nhưng mà, loại tình cảm này rốt cuộc có phải là tình yêu hay không, Phó Tự Hỉ hoàn toàn vẫn không hiểu được.

Cũng giống như một đứa trẻ nhỏ ưa thích một món đồ chơi, chợt đến một ngày không còn nhìn thấy, thì đương nhiên sẽ khóc, sẽ vì nó mà đau lòng, nhưng từ từ sẽ có vật mới thay thế.

Hạ Khuynh trong lòng cười lạnh.

Phó Tự Nhạc không hổ là Phó Tự Nhạc, cố chấp đến mức cực đoan. cô ta muốn thời gian, anh sẽ cho cô ta thời gian.

Bởi vì anh đối Phó Tự Hỉ có một sự tin tưởng vô hình.

Hoặc là có thể nói, anh đối với tình yêu của chính mình vẫn luôn tin tưởng.

….

Phó Tự Hỉ cho đến khi lên xe cũng không nhìn thấy Hạ Khuynh.

Ngồi trên xe, chốc chốc cô lại quay đầu nhìn, nhìn toà nhà Hạ gia càng ngày càng xa khuất, rấm rứt khóc.

"Tự Nhạc... Hạ Khuynh... sẽ đến nhà gặp chị ư?"

Phó Tự Nhạc ôm choàng Phó Tự Hỉ, nhè nhẹ xoa lưng chị.

"Chúng ta mặc kệ hắn nha, hôm nay chị muốn ăn cái gì? Hay là chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, được không?"

Trong lòng Phó Tự Hỉ giờ đây chỉ nhớ bóng hình Hạ Khuynh, khóc nức nở lại hỏi.

"Tự Nhạc, vậy chúng ta có thể về thăm dì Quan không?"

"Được chứ."

Phó Tự Hỉ gật đầu. Nếu đến thăm dì Quan vậy thì có thể gặp được Hạ Khuynh rồi!

Sau khi về nhà, Phó Tự Nhạc mang di ảnh của ba mẹ đặt lên bàn thờ, sau đó thay sim điện thoại cho Phó Tự Hỉ, xóa số liên lạc của Hạ Khuynh.

Phó Tự Hỉ nhìn di ảnh của ba mẹ, nhịn không được bước đến chạm nhẹ vào chúng.

Ba mẹ, chúng con đã trở lại...

đã ba năm rồi cô vẫn chưa có dịp trở về đây, đi vào căn phòng ngủ trước kia của mình, ngồi trên chiếc giường cũ, nhớ lại những chuyện xưa, mỗi khi ba tan ca, việc đầu tiên khi trở về là chạy vào phòng nhìn cô và Tự Nhạc.

Thời điểm khi vừa từ bệnh viện trở về nhà, hàng ngày mẹ đều ôm cô, dỗ cô ngủ, mẹ còn hát ru cô nữa, giọng mẹ rất hay!

Căn hộ này chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm tuyệt đẹp về gia đình bọn họ...

...

Khi Phó Tự Nhạc lên lớp, Phó Tự Hỉ bắt đầu khôi phục lại sinh hoạt, ngày ngày đều quanh quẩn trong nhà.

Nhưng chương trình học của đại học không căng thẳng như thời trung học, thời gian hai chị em ở cùng nhau vẫn rộng rãi hơn so với lúc ba mẹ vừa mất.

Buổi sáng Phó Tự Nhạc sẽ chuẩn bị cơm trưa, sau đó để sẵn vào lồng hâm, đến trưa Phó Tự Hỉ sẽ tự mình hâm nóng thức ăn.

Ngày trước khi chưa chuyển đến Hạ gia, Phó Tự Hỉ cũng ngày ngày sinh hoạt như thế.

Nhưng thời điểm hiện tại, cô luôn nghĩ về một ai đó, Hạ Khuynh vì sao vẫn chưa đến gặp cô?

... Có phải anh vẫn còn giận mình?

Lúc ấy Hạ Khuynh đã nói với cô "Em cút cho tôi!", thật sự khiến cô rất buồn!

Sau này từ từ nghĩ lại, cảm thấy thái độ của anh như vậy dường như do cô đã làm tổn thương anh.

Bởi vì mình từng hứa với anh hai người sẽ cùng ở bên nhau, cuối cùng lại bỏ rơi anh.

không biết hiện tại anh ra sao, nhưng… em nhớ anh lắm!

Khi Phó Tự Hỉ luyện chữ, đột nhiên lại nghĩ đến cái tên ‘Hạ Khuynh’, vì thế cẩn thận viết xuống hai chữ tinh tế.

‘Hạ Khuynh’

Nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, khí ức lại miên man ùa về, mở cuốn từ điển về thành ngữ rồi lẩm bẩm: "Hạ Khuynh... Là Khuynh của khuynh quốc khuynh thành..."



Đêm Giáng Sinh, hai chị em sau khi dùng xong cơm tối thì đi ra ngoài dạo chơi, trên đường tràn ngập không khí lễ hội, phi thường náo nhiệt.

Phó Tự Hỉ đang chạm vào một ngôi sao nhỏ treo trên cây thông Noel, vô tình lại nhìn thấy một đôi tình nhân cách đó không xa đang hôn nhau.

cô chợt dừng lại mọi hành động.

không biết thời điểm Hạ Khuynh ôm mình, cảnh tượng ấy có phải cũng tuyệt đẹp như thế này...

Phó Tự Nhạc trông thấy Phó Tự Hỉ đang ngây người, bèn lấy tay giúp chị sửa sang lại khăn quàng cổ, sau đó nắm tay cô.

"Chị, hay là chúng ta đi ăn đồ ngọt đi, chị thích nhất là món Dương chi cam lộ* mà!"

*Dương chi cam lộ: chè bưởi xoài bột báng, một món điểm tâm ngọt của người Hoa.

Phó Tự Hỉ phục hồi tinh thần, thụ động đi theo Phó Tự Nhạc. đi được vài bước, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn đôi tình nhân kia, nhưng đã không thấy họ nữa rồi.

cô lại nhìn xung quanh, chợt giật mình phát hiện, thì ra có rất nhiều cặp đôi đang đi trên con đường này.

Có ôm, có nắm tay, có cả thân mật...

Phó Tự Hỉ không khỏi nhớ lại hương vị cái ôm của Hạ Khuynh, sau đó nở nụ cười nói với em gái.

"Tự Nhạc, bọn họ thật giống như chị và Hạ Khuynh..."

Phó Tự Nhạc trông theo tầm mắt Phó Tự Hỉ, mỉm cười.

"Lúc chị ở cùng Hạ Khuynh thì có cảm giác như thế nào?"

"Cảm giác rất vui vẻ, Hạ Khuynh rất thơm, ôm cũng rất thoải mái!"

Phó Tự Nhạc đối với Hạ Khuynh không có ấn tượng tốt, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười.

Sau khi về nhà, Phó Tự Nhạc quyết định nói cho chị gái biết một số phương diện về tình cảm nam nữ. Sau khi nói xong cô uống hết cả một cốc nước lớn.

Phó Tự Hỉ ngơ ngác nhìn em gái thật lâu.

cô cũng không nôn nóng, kiên nhẫn chờ chị.

Phó Tự Hỉ thật vất vả mới đem được lời nói của Phó Tự Nhạc tiêu hóa hết, cũng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.

Con nòng nọc nhỏ của Hạ Khuynh không biết có đi vào trong bụng cô hay không...

Nhớ lại buổi tối hôm ấy, cô đều mơ mơ màng màng, cũng chẳng nhớ rõ mọi thứ. Suy nghĩ hết nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, vì thế lại hỏi tiếp:

"Tự Nhạc, trong bụng chị đang có cục cưng sao?"

Phó Tự Nhạc nhếch nhếch khóe miệng.

"không có." cô không hề nghĩ đến câu đầu tiên Phó Tự Hỉ lại hỏi cái này...

"Vì sao vậy?"

Phó Tự Hỉ rất ngạc nhiên, anh và cô đã thật sự hòa nhập với nhau...

"..."

Phó Tự Nhạc rất muốn đáp trả một câu thế này "Có lẽ con nòng nọc nhỏ của hắn không có sức sống", nhưng mà ngẫm lại, nói như vậy rất không có phúc hậu, chỉ nói:

"không phải tuần trước chị vừa hết tháng sao?"

Phó Tự Hỉ đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lại tỏ ra có chút thất vọng.

"Hạ Khuynh cũng không đến gặp chị nữa, thế thì làm sao mà chị có được cục cưng đây chứ?"

Phó Tự Nhạc trầm mặc một hồi, sau đó khôi phục bình tĩnh nói:

"Chị rất thích cục cưng sao?"

"Ừ, thích lắm." Phó Tự Hỉ cười đến vui vẻ.

"Chị cũng muốn được làm mẹ giống như mẹ vậy."

"không phải, ý của em là, chị muốn ai làm baba của cục cưng?"

"Hạ Khuynh!"

Phó Tự Hỉ không cần nghĩ ngợi nói ngay: "Anh ấy là baba, chị sẽ là mẹ. Cục cưng sẽ giống ba mẹ. một đứa giống anh ấy, một đứa giống chị..."

Sau đó, cô còn vui vẻ đến mức cười khanh khách.

Phó Tự Nhạc tiếp tục hỏi:

"Vậy nếu Hạ Khuynh không phải là ba ba thì sao?"

"... Vì sao?"

"Có thể đổi thành người khác."

Phó Tự Hỉ ngây ngốc.

"Chị không muốn cởi sạch trước mặt người khác đâu..."

"Vậy nếu Hạ Khuynh làm ba ba của cục cưng khác thì sao?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Nàng không yêu hoa tím

Nàng không yêu hoa tím

Nỗi buồn con gái không có ai dạy nàng gọi tên, niềm vui con gái không có ai bên nàng san

26-06-2016
Mùi ký ức

Mùi ký ức

Đây có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời hắn ăn tàu hũ.                    

25-06-2016
Trò đùa trẻ con

Trò đùa trẻ con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Ông nội

Ông nội

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Mẹ bảo:

27-06-2016
Gặp gỡ và chia ly

Gặp gỡ và chia ly

Điều tệ hại nhất cuộc đời này không phải là không có ai để yêu. Mà là đã tìm

23-06-2016
Nhiều khi em muốn...

Nhiều khi em muốn...

Nhiều khi em muốn nói với anh rằng em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm, nhưng lòng anh vẫn

30-06-2016
Chờ để yêu

Chờ để yêu

Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất

23-06-2016