Phó Tự Hỉ kinh ngạc nhìn Hạ Khuynh, "Tại sao vậy?"
Hạ Khuynh không giải thích, tiếp tục nói: "Tóm lại mặc kệ là ‘lão nhị’ của ai chỉ được hỏi tôi"
"Tôi có thể hỏi phu nhân không?"
"Chỉ có tôi"
bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tuy không hiểu nhưng nghe hắn nói cô vẫn gật gật đầu.
"Tôi có gặp qua em trai của anh rồi à?" Có lẽ đã gặp, nhưng chắc cô đã quên, trí nhớ cô không được tốt lắm.
Vừa nghe xong câu này, mặt Hạ Khuynh trở nên cổ quái.
"Không có"
"Vậy hắn lớn hay nhỏ?"
"Không nhỏ"
"Vậy tại sao hắn không trở về nhà?"
"Phó Tự Hỉ, sao em quan tâm đến nó quá vậy, muốn nhìn thấy nó lắm à?" Ánh mắt của Hạ Khuynh nhìn chằm chằm vào cô.
Cô lại cảm thấy hắn trở nên thật đáng sợ, lập tức muốn thu lại hảo cảm với hắn: "Không có"
Cô chỉ sợ em trai hắn sẽ thông đồng cùng hắn bắt nạt cô, thôi không cần gặp cũng được.
Hạ Khuynh nhếch mép khinh thường: "Đồ nhát gan"
Thì ra con thỏ trắng này cũng có chút ý thức được vấn đề.
Phó Tự Hỉ không dám hỏi nhiều nữa, ngoan ngoãn ngồi im.
Đến tiệm cơm, Hạ Khuynh bảo chú Hoắc: "Chú cứ đi về trước. Tôi và cô ấy lát nữa gọi taxi, mang xe lăn về luôn đi"
"Nhưng mà thiếu gia…gọi taxi khi xuống xe cậu phải đi một đoạn rất xa"
"Không có việc gì đâu, xem như đang tập vật lí trị liệu"
Lúc bọn họ đi vào bên trong thang máy thì không có người.
Phó Tự Hỉ nhìn mấy tấm gương bốn phía bên trong thang máy, tự dung nhớ đến lời Khổng Minh Dao nói Hạ Khuynh thích soi gương, cô mới ngẩng đầu lên nhìn hắn ta qua gương.
Hạ Khuynh cúi đầu, lơ đãng bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, "Em nhìn cái gì?"
Cô lại quên mất cái bộ dáng tỏ ra nguy hiểm của hắn lúc trong xe, tò mò hỏi: "Hạ Khuynh, tại sao anh không soi gương?"
"Thần kinh, em nghĩ rằng đầu óc tôi cũng có bệnh như em à"
Tại sao đứa con gái này lại phiền phức như vậy chứ! Cả một ngày toàn vấn đông hỏi tây phiền chết hắn.
Phó Tự Hỉ thu hồi tầm mắt, gương mặt rầu rĩ phân bua: "Tôi không có bệnh thần kinh…"
Hạ Khuynh đã quá quen với tình huống này, mỗi lần có ai chê cô ngu ngốc là nghe cô phản bác ngay "Tôi không có ngốc mà"
Hừ, cả thế giới đều thừa biết là cô ta rất ngốc!
Hắn không thèm để ý đến cô nữa, một mình bước ra thang máy đi vào phòng.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy, yên lặng đi theo.
Hạ Khuynh chọn đồ ăn xong, chẳng thấy Phó Tự Hỉ lên tiếng, trong lòng tự dưng cảm thấy không thoải mái.
Khi nhân viên đóng cửa lại, hắn mới nói: "Phó Tự Hỉ, em cảm thấy mình đáng thương lắm sao? Còn không phải là kẻ ngốc thì là gì"
"Tôi không phải…" Cô một mực kiên trì, vẻ mặt muốn khóc nhưng không dám khóc.
Thực ra cô cũng biết bản chất của mình vốn không giống những đứa trẻ khác. Lúc nhỏ, đứa trẻ nào cũng được cắp sách đến trường, còn cô thì không.
Những lúc nhìn thấy Phó Tự Nhạc đang làm bài tập về nhà, cô đi đến cầm thử một quyển sách toán lên xem mà đầu muốn mơ hồ choáng váng.
Vì vậy cô rất ngưỡng mộ Phó Tự Nhạc: "Tự Nhạc, em thật là lợi hại, quyển sách này chị đọc sao mà chẳng hiểu gì hết á, thật là ngốc!"
Phó Tự Nhạc dừng bút, mỉm cười đưa ra một cái bang quy, xoa xoa má cô: "Chị của em không ngốc, có em ở đây, chị không cần phải đọc sách đâu!"
Không chỉ mình Tự Nhạc mà ba mẹ đều khen cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Cô nhớ rất rõ lúc bé cả nhà cùng sống trong một tiểu khu, ngày nào cũng rất vui vẻ. Đến một ngày, có một thằng nhóc béo mập cũng chuyển đến đây.
Thằng nhóc hùa với những đứa trẻ khác suốt ngày cứ bày trò bắt nạt cô, sợ chết đi được!
Nó còn tỏ ra nghiêm túc nói với cô: "Đầu óc mày có bệnh, cần phải đi bệnh viện! Đừng có đứng ở đây lây bệnh cho tụi tao. Cút đi!"
Bọn chúng mắng, còn nhặt đá ném vào cô nữa.
Cô òa khóc chạy về nhà, cả ngày cứ hỏi mẹ mình có ngốc thật hay không.
Mẹ dịu dàng lau đi vết máu trên tay, ôm cô vào lòng: "Tự Hỉ của mẹ ngoan nhất, là bạn đó không hiểu chuyện. Tự Hỉ đừng khóc nhé, phải tin tưởng mẹ chứ, con không có ngốc chút nào hết"
Buổi tối ba về nhà, biết chuyện xoa đầu an ủi khen cô rất ngoan.
Cô rất tin tưởng vào ba mẹ và Tự Nhạc, mình thật sự không phải là đồ ngốc.
Trước kia Hạ Khuynh cũng thường xuyên cười nhạo cô, nên cô cứ trốn tránh hắn.
Trải qua đêm mưa hôm đó, hắn đã đối xử với cô ôn hòa hơn nhiều rồi.
Bởi vậy cô nghĩ rằng hắn không còn xem cô như một đứa ngốc nữa, vì thế cô mới nguyện ý thân thiết với hắn hơn.
Hạ Khuynh thấy cô muốn khóc, mới đứng dậy đi đến chỗ bên cạnh cô ngồi xuống.
"Được rồi, đừng khóc nữa. Hở tí là khóc"
Bị hắn nói thế, nước mắt của cô không kiềm được tuôn ào ra.
Đứa con gái này quả thực không thể khuyên.
"Em mà khóc nữa là tôi sẽ khi dễ em" hắn lấy tay chạm lên ngực cô.
Cô sợ đến mức không dám khóc nữa, cố giãy giụa trốn khỏi đôi bàn tay đang làm càn của hắn.
"Đừng khóc, đừng khóc nữa…"
Hạ Khuynh thấy cô cự tuyệt không cho hắn chạm vào càng tức tối hơn.
Càng khó chịu càng muốn khi dễ cô.
Tay hắn đang dính trên bộ ngực của cô luyến tiếc không muốn rời đi, nắn bóp rồi xoa xoa.
Cô giãy giụa thế nào cũng không tránh được, sợ hãi quá van xin "Hạ Khuynh… Đừng như vậy"
"Đừng trốn, cho tôi chạm vào nó một chút thôi"
Phó Tự Hỉ muốn khóc lại không dám khóc, cách một lớp áo nên không bị làm đau như lúc buổi sáng, nhưng bị đối xử như vậy cũng không thoải mái, không ngừng la lên: "Tôi không khóc, tôi không có khóc…"
Hạ Khuynh kề sát vào mặt cô, nhớ lại hình ảnh buổi chiều cô tươi cười với mình mới nói một câu: "Phó Tự Hỉ…em cười với tôi một cái"
Cô bất lực nhìn hắn.
Hạ Khuynh rốt cuộc cũng không hiểu mình đang nói cái quái gì, sờ mó thêm vài cái rồi rút tay ra, ngồi trở lại vị trí lúc đầu.
Phó Tự Hỉ vội vàng đem quần áo kéo lên, hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lúc này đồ ăn được đưa lên, cô cảm thấy thật là đói bụng nhưng nhìn thấy Hạ Khuynh vẫn không nhúc nhích, rất ngượng ngùng.
Hạ Khuynh gọi người phục vụ mang lên hai chén cơm rồi đưa cho cô một chén.
"Ăn đi" Vẻ mặt hắn vẫn bình thản. "Em thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu"
Phó Tự Hỉ này, nói dễ nghe một chút là có sở thích ăn uống, còn nói khó nghe thật sự là một đứa tham ăn.
Phó Tự Hỉ nhận chén cơm, vụng trộm nhìn hắn một cái mới cầm muỗng xúc cơm lên ăn.
Tướng ăn của cô quả thật rất xấu, bất quá Hạ Khuynh nhìn đã quen rồi nên cũng không để ý quá.
Cô lúc này mới cảm thấy mình thật sự được ăn no nê.
Cô thích cái gì, Hạ Khuynh cũng tự tay gắp cho, chăm sóc kĩ càng.
Rốt cuộc vẫn không hiểu hắn đối xử với cô tốt hay xấu nữa.
Sau khi cơn nước xong, họ gọi taxi về nhà. Đi trên đường Hạ Khuynh đột nhiên nhìn thấy cái gì, kêu lái xe ngừng bên đường một chút.
"Phó Tự Hỉ, lại đây xem"
Phó Tự Hỉ từ bên trong nhìn ra ngoài.
Ở chỗ xa xa có một cái ma thiên luân (trò chơi bánh xe vòng quay)
"Có muốn chơi không?" Hắn quay đầu hỏi cô.
Cô chỉ nhìn hắn không trả lời, nhưng trong đôi mắt muốn bao nhiêu khát khao thì có bấy nhiêu.
"Em thích tôi sẽ dẫn em đi chơi"
Mắt cô long lanh hẳn lên gật gật đầu. "Thích lắm"
Bánh xe quay khổng lồ này vốn dĩ được xây dựng để phục vụ một sự kiện lớn trong thành phố, sau khi sự kiện kết thúc mới mở cửa cho người dân vào tham quan.
Vì cấu trúc xây dựng quy mô hoàng tráng lại tọa lạc tại một vị trí khá đẹp bởi vậy giá vé vào tham quan không hề rẻ.
Phần lớn chỉ có khách du lịch hoặc những đôi tình nhân mới thích đến nơi này.
Hạ Khuynh cũng chưa từng đến đây.
Hắn vốn không thích lấy lòng bạn gái, hơn nữa đây đều là tình yêu của những người trưởng thành, làm chuyện gì cũng vào thẳng vấn đề, vì vậy không cần thể loại lãng mạn như vậy.
Chẳng qua chỉ là đi trên đường vô tình trông thấy, nghĩ rằng con thỏ trắng này chắc cũng sẽ rất thích đến những nơi giống như vậy.
Chương trước | Chương sau