Phó Tự Hỉ cũng không thấy rõ bộ dạng anh, nghĩ là người giúp việc nào đó, liền tránh đường cho anh bước vào.
bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Vừa nãy anh tưởng phòng khách không bật đèn, vào rồi mới phát hiện, phòng tối đen như mực, "Vì sao không bật đèn?"
"Cái đó, bọn nó không phát sáng."
Hạ Khuynh nghe xong liền hiểu, ném ô sang một bên, đóng cửa, sau đó kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên tỉ mỉ quan sát.
cô gái trước mặt ngoại trừ tóc dài, dường như không có gì thay đổi, vẫn bộ dạng ngu ngốc như cũ.
Anh cũng không biết tại sao lại thế nữa, nhìn thấy cô là muốn ăn hiếp cô, ví như bây giờ.
Trước không thấy cô, anh nghĩ rằng cô sợ sấm sét là do anh nợ cô, cho nên đến xem một chút, nhưng khi thấy bộ dáng đáng thương của cô, sự tà áctrong lòng lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Phó Tự Hỉ trợn mắt, lúc nhìn rõ người trước mắt là ai, cô biết bản thân gặp rắc rối rồi.
"Phó Tự Hỉ, còn nhớ tôi không? Hửm?"
Hơi thở nồng đượm phả lên mặt cô.
cô không lên tiếng, theo bản năng lôi kéo chăn trên người, nghĩ rằng làm vậy sẽ chống lại chút gì đó.
cô không biết Hạ Khuynh sẽ tới đây, cô căn bản không nghĩ tới nhìn thấy hắn ở đấy.
Hạ Khuynh bị nước mưa dính hết nửa người, ẩm ướt, cả người hắnkề sát cô, cô cảm nhận được từng đợt rét buốt.
Bên ngoài là thời tiết cô sợ, trước mặt là người cô sợ.
cô bắt đầu run rẩy.
Thấy cô không trả lời, Hạ Khuynh nới lỏng tay.
Phó Tự Hỉ lui về phía sau vài bước, lưng chạm vào tường.
Anh bước nhanh vây cô trong phương trời của anh, lẳng lặng nhìn cô hốt hoảng.
Sau đó đưa tay luồn vào trong chăn, chạy dọc theo sóng lưng cô.
Cách lớp áo ngủ anh nắm ngực cô, nhận ra bên dưới áo ngủ trống rỗng.
Ngoài trời mưa to gió lớn, Hạ Khuynh từng bước lấn tới, bàn tay sớm lạnh như băng, chạm vào cơ thể ấm áp của cô, anh chờ không nổi kéo cổ áo rộng thùng thình xuống, nắm trọn vẹn bầu ngực sữa trong tay, lập tức muốn chửi tục.
Năm trước Chu Phi Lương đến Hạ gia vô tình nhìn thấy Phó Tự Hỉ, quay đầu chia sẻ với Hạ Khuynh. "Chết tiệt, ngực cô nàng lớn thật."
Hạ Khuynh xem thường nói: "Cậu mà cũng có hứng thú với một con ngốc sao?"
"OMG, cậu gặp phụ nữ điều đầu tiên nghĩ đến là muốn nghiên cứu chỉ số thông minh của cô ta à? Cậu chơi gái hay viết luận văn!"
Lúc đó hắn không thèm phản ứng với Chu Phi Lương cầm thú, về sau trêu đùa Phó Tự Hỉ, tất cả đều cách một lớp quần áo đùa giỡn.
hiện tại xúc cảm nắm trong tay tương đối tốt.
Phó Tự Hỉ bị bàn tay lạnh như băng của Hạ Khuynh làm đông lạnh đến run run.
Anh càng giữ chặt cô, không có ý tốt tiếp cận tai cô. "cô là đại diện hoàn hảo cho câu ngực to nhưng không có não."
Giọng anh không thể ghìm nỗi hưng phấn, rốt cục cô cũng phản ứng, bắt đầu yếu ớt đẩy cơ thể mình đang bị anh đè lên, khóc ô ô.
"Hạ Khuynh..."
Tối nay cô bị dọa sợ, sấm sét cũng chưa đáng sợ bằng người trước mắt.
Tốt lắm, cô còn nhớ rõ anh.
Hạ Khuynh vùi đầu vào cổ cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đầy đặn.
Lúc Phó Tự Hỉ sợ hãi khủng khiếp, sẽ gọi thẳng tên anh, mềm mại yếu ớt.
Anh cực kỳ chán ghét mỗi khi cô lễ phép gọi "Thiếu gia".
Đồ ngốc, ai là thiếu gia của cô, hắn tuyệt đối không muốn dính líu với cô.
hắn cảm thấy Phó Tự Hỉ gọi thẳng tên hắn đặc biệt êm tai, nhưng vẫn còn thiếu chút gì đó.
Vào một ngày nọ, Lương San gọi Phó Tự Hỉ đến nhà chính ăn quà vặt.
hắn buồn chán ở bên cạnh xem tạp chí, văng vẳng bên tai tiếng mẹ anh cùng Phó Tự Hỉ trò chuyện.
Hắnbiết mẹ rất thích Phó Tự Hỉ, cũng không quá ầm ĩ, nhìn cô ăn cũng thấy vui vẻ, trong lòng chế giễu bộ dáng ngu ngốc của cô.
Khi ấy, Phó Tự Hỉ tiếp điện thoại.
Điện thoại vừa vang lên, mặt mày cô liền hớn hở, cầm điện thoại gọi: "Tự Nhạc!"
Giọng nói kia, cực kỳ cực kỳ thân thiết, và đắc ý.
Hạ Khuynh lập tức nổi tâm tư, nếu cô dùng thái độ thân thiết này gọi hắn sẽ có hương vị gì?
Chương sau