Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 39
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào - Ngoại truyện 2 - Vĩ thanh

↓↓

Thực ra đây chỉ là thuê chung nhà thôi mà, Manh Manh bước vào nhà mình, Tiêu Tuyển Dung vẫn chưa về. Trên bàn học có một gói lớn, bên trên là một mẩu giấy nhỏ: " To Manh Manh."

bạn đang xem “Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mở gói lớn kia ra, lớp gói bên ngoài màu đen có hai chữ C đan nhau[1], bên trong là một chiếc túi xách có quai đeo dài, túi màu bạc còn dây đeo màu đeo, chất liệu da thật rất mềm... là chiếc Dream Bag lần trước cô nói với Tiêu Tuyển Dung, lúc đi dạo phố cô đã rẽ vào hàng chuyên doanh xem chiếc túi này, giá của nó là 7000 USD


( [1] ký hiệu của nhãn thời trang Chanel)


Anh lấy tiền đâu ra?


Hà Manh Manh ngồi sụp xuống giường, đầu óc rối loạn, tình huống vừa thấy ở cổng trường liên tục lướt qua đầu cô. Còn Alice, kỳ thực cô không quen biết gì cô ta cả, cũng không thích loại nữ sinh chỉ thích qua lại với đại gia như thế... Nhưng không thể phủ nhận, những con người và những sự việc xung quanh cô là vô cùng chính xác.


Lão Tiêu, anh thật sự... làm việc đó sao?


Không đâu, không đâu... Manh Manh nhớ tới lần mình bị sốt cao mấy hôm trước, quá nửa đêm, anh lái xe đưa cô tới bệnh viện, đang đi trên đường, chiếc xe lại bất ngờ đình công. Tuyết rơi rất lớn, anh liền cõng cô trên lưng, đi dò dẫm từng bước. Lúc đó cô đã bị cơn sốt làm cho mơ hồ nhưng vẫn cảm nhận được bờ vai của người con trai đang cõng mình trên lưng kia khiến mình rất an tâm.


"Này, cậu vẫn ổn đó chứ?" Lúc đó anh rất căng thẳng.


"Không chết được." Còn cô thì yếu đuối vô cùng.


"Phủi phui cái mồm." Anh xốc cô lên, chuyển chủ đề câu chuyện, "Manh Manh, chịu đựng một chút! Nếu lần này cậu sớm khỏi bệnh, tôi sẽ tặng cho cậu một món quà. Cậu muốn gì?"


"Cậu biết chiếc Dream Bag của tôi mà, chính là cái lần trước chúng ta cùng đi dạo nhìn thấy đấy."


"Đắt lắm phải không?"


...


Anh sẽ không ngốc đến nỗi bán thân để mua túi xách cho cô chứ? Manh Manh không an lòng, gọi điện thoại cho Tiêu Tuyển Dung năm lần bảy lượt... nhưng vẫn là tiếng máy bận như trước.


"Nếu cậu thực sự làm vậy, tôi sẽ kiên quyết không thừa nhận quen biết cậu!!!" Hà Manh Manh rống lên một câu với hộp thư thoại, giận dữ lên giường nằm.


Hôm sau, Tiêu Tuyển Dung mất tích bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện. Nhưng anh chàng lại trông thấy Hà Manh Manh khác hẳn thường ngày, không có vẻ hân hoan khi thấy bạn cùng phòng trở về.


"Ơ?" Anh nhìn cặp mắt sắp phun ra lửa của Manh Manh, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải: "Cậu ăn phải thuốc nổ à?"


"Trả lại tiền cho cậu này!" Hà Manh Manh giận đến nỗi ném một tập tiền lên người anh, "Ai bảo cậu mua! Cậu mua nổi à?"


"Gì đây?" Tiêu Tuyển Dung mù mờ không hiểu, "Cậu...cậu không cần túi xách à?"


"Tôi không cần tiền bán thân của cậu! Đồ khố rách áo ôm! Đi đi!" Hà Manh Manh giận dữ đẩy anh, "Cậu đừng ở nhà tôi nữa! Đồ không biết xấu hổ!"


Ý cười trên mặt Tiêu Tuyển Dung biến mất, "Hà Manh Manh, chuyện gì đây? Cái gì mà tiền bán thân?"


Cô không muốn khóc lóc trước mặt anh, đành cắn môi mở trang web cho anh xem.


Tiêu Tuyển Dung lặng lẽ xem xong không thèm quay đầu hỏi một câu: "Cậu tin à?"


"Vốn dĩ tôi không tin nhưng hôm qua tôi đã tận mắt nhìn thấy." Hà Manh Manh hạ giọng, "Người đó lái Maserati đúng không?"


Tiêu Tuyển Dung vẫn im lặng, chẳng hiểu sao nét mặt của chàng trai này... một chàng trai dù không có nhà ở cũng vẫn vui cười, thản nhiên như không... Còn bây giờ, gương mặt anh như thể bầu trời bị rút hết ánh nắng, chỉ còn đầy mây âm u...


"Cậu trả tiền lại cho người ta là được, cậu vẫn có thể ở lại chỗ tôi... Rất nhiều sinh viên đều phải sống như vậy đấy, đến khi tốt nghiệp là chúng ta có thể kiếm tiền rồi..." Cuối cùng cô dừng lại, khẽ hỏi: "Được không lão Tiêu?"


"Không được!"


Mặt cô hơi tròn, không theo mốt cằm nhọn đang thịnh hành bây giờ... có lẽ vì khẩn trương nên trên mặt còn có vệt mồ hôi, đỏ ửng vì giận dữ nhưng đôi mắt vô cùng chân thành, trong suốt như mặt hồ dưới ánh mặt trời, trong veo khiến người ta có thể nhìn thấy đáy... Lúc này, nghe thấy câu phủ định của anh, cô buồn đi trông thấy, cố gắng lắm mới không bật khóc.


"Khóc à? Cậu khóc cái gì chứ?" Tiêu Tuyển Dung ngồi xổm dưới nền đất ngước nhìn cô, "Tôi dùng tiền mồ hôi nước mắt của mình mua quà tặng cậu, có nhầm lẫn gì không?"


"Ai cần tiền mồ hôi nước mắt kiểu này của cậu?" Manh Manh nghẹn ngào nói không ra lời.


"Tôi cực khổ hơn nửa năm mới thỏa thuận được với đối phương, mua một căn nhà rồi lại bán sang tay luôn... tại sao không phải là tiền mồ hôi nước mắt?" Tiêu Tuyển Dung có phần sốt ruột, "Cậu vẫn khóc à?"


"Phí đăng kí của cậu chỉ có 1 đô la HongKong, nào có vốn liếng gì?" Manh Manh hỏi vặn.


"1 đô la đó là phí làm thủ tục! Tiền vốn là tôi thế chấp nhà của chị tôi lấy tiền... tôi sợ cha tôi đuổi giết nên mới trốn đi." Tiêu Tuyển Dung xấu hổ đưa khăn cho cô: "Hôm qua mới xong xuôi phần thủ tục, chẳng lẽ tôi không phải mang giấy tờ đến cho chị tôi hay sao?"


Cái gì? Chị tôi? Manh Manh sịt mũi rồi lại nhìn lên màn hình máy tính.


"Chị ấy là chị gái tôi! Tiêu Tuyển Cẩn!" Tiêu Tuyển Dung cảm thấy bản thân sắp thành hoàng đế gào thét đến nơi rồi, "Cậu vẫn chưa tin à? Thế thì mang tôi đưa cậu đi gặp chị ấy."


"Khoan đã... nhà là của chị cậu?"


"Đúng thế... thời gian trước anh rể tôi đưa chị ấy ra nước ngoài du lịch nên đưa nhà cho tôi ở."


"Chị ấy lái Maserati?"


"Chuẩn luôn."


"Bởi vì anh rể cậu rất giàu có?"


"Hà Manh Manh, tôi cảnh cáo cậu, không được phép chú ý đến anh rể tôi!!!" Chẳng biết lão Tiêu nghĩ đến điều gì, mặt cũng tái mét "Đó là cha mẹ tôi mua cho."


Hà Manh Manh cứng họng, "Vậy cậu..." Nhìn từ trên xuống dưới một lần, áo khoác đen, quần bò xanh đậm, nhìn kiểu gì cũng không giống người giàu có.


"Nhà tôi trọng nữ khinh nam không được à?" Tiêu Tuyển Dung đen mặt, trái tim như có hàng nghìn con ngựa giẫm đạp... năm đó cha theo đuổi mẹ còn ghê gớm hơn, vung tiền không tiếc tay, còn cả một hợp đồng làm ăn trị giá một tỷ, hai tỷ gì đó, tại sao bản thân anh khổ cực làm lụng mua một chiếc túi xách cho con gái mà đã bị hiểu lầm đến mức đi làm trai bao cơ chứ?


Trong phòng yên tĩnh lại, điều hòa ù ù chạy. Mắt Hà Manh Manh sưng lên cô sụt sịt nói: "Xin lỗi..."


"Bỏ đi, bỏ đi!!" Anh xoa mặt cô, đáy lòng mềm hẳn ra, "Là tôi không giải thích rõ với cậu."


"Không đúng! Tiêu Tuyển Dung! Dù có thế chấp nhà thì vẫn ở được mà!" Trí thông minh của Hà Manh Manh lóe sáng, "Cậu... vì sao lại nói không có nhà để về?"


"À, tôi ra phố người Hoa mua cánh gà cho cậu nhé, cậu ăn không?" Lảng sang chuyện khác.


"Cậu đứng lại! Giải thích rõ ràng cho tôi! Tại sao lại đến chỗ tôi ở hai tháng trời! Tôi nói cậu đó Tiêu Tuyển Dung!!!"


"A a a... Cứu tôi với..."


Vĩ thanh.


Vài năm sau.


Văn Thành, buổi họp lớp của những du học sinh.


"Biết không, hôm kia con trai Tiêu Trí Viễn đính hôn đấy."


"Biết rồi! Nghe đâu vợ anh ta là bạn cùng trường đại học, cũng chẳng phải danh môn khuê các gì."


"Không phải Tiêu thiếu gia cũng học trường mình sao? Các cậu từng gặp chưa?"


Hầu như đều lắc đầu.


Nhưng có một nữ sinh bật cười, "Tiêu thiếu gia à? Gọi là 'Đồ nhà nghèo' đi... Có phải 'Đồ nhà nghèo' không?"


"Đúng rồi, Adele, nghe nói hai người học cùng khoa. Cậu biết anh ta không?"


"Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết cậu ta, chỉ là trong trường không ai gọi cậu ta là Tiêu thiếu gia cả... mà gọi là "Lão Ford"...


Phụt... Không ai không biết chiếc Ford cũ thi thoảng lại chết máy cùng chàng thanh niên tuấn tú như ánh nắng kia cả.


Dường như là cùng lúc đó, có mấy người sặc nước, "Là cậu ta à? Là tên trai bao của nữ thần á?"


Có người thốt lên ngạc nhiên, "Thế... vợ cậu ta là Manh Manh sao?"


"Thôi đi, đừng gọi là trai bao của nữ thần nữa. Nữ thần là chị gái cậu ta, người ta xuất thân từ gia đình giàu có lắm đấy, nhìn chiếc Ford đặc biệt kia cũng hiểu nhà cậu ấy là 'nuôi con gái giàu, nuôi con trai nghèo' rồi..." Adele cười nói, "Thực ra thì tớ mới biết từ mấy hôm trước thôi, vì hôm nọ gặp lão Tiêu trong công ty, hình như trong đại hội cổ đông năm nay, cậu ta sẽ chính thức thay thế Tiêu Trí Viễn."


Tin này không khác gì một quả bom nguyên tử, dậy lên bao nhiêu sóng gió trong đám người này.


"Alice, cậu không sao chứ? Có phải say rồi không?"


Hóa ra, người năm đó cô bỏ qua lại là con trai Tiêu Trí Viễn... Trong làn khói thuốc mờ mịt, cô gái có chút hoảng hốt và tiếc nuối, nếu cô nhớ không lầm, trong bữa tiệc nào đó bọn họ suýt nữa đã hẹn riêng nhau rồi.


Trong lúc đang nói chuyện, cửa lớn mở ra, có người khe khẽ nói nhỏ: "Ồ? Là người kia sao?"


Quả nhiên là Tiêu Tuyển Dung.


Mọi người ào tới vây quanh anh.


Lão Tiêu của năm đó bây giờ rất được chào đón, kính rượu, trêu đùa, chúc mừng liên miên không ngớt, thật lâu sau, Alice mới tìm được cơ hội ngồi cạnh anh.


Hình như anh đã uống mấy chén, đôi mắt sáng người bức người, nhìn cô gái bên cạnh đang dựa sát vào mình, lặng lẽ tránh sang một bên: "Cô là..."


"Không nhớ tôi à?" Alice cười, chiếc túi xách Chanel mới mua màu đỏ son cực đẹp dưới ánh đèn. "Chúng ta đã từng gặp nhau."


"Hả? Là cô..." Tiêu Tuyển Dung nghĩ ngợi một hồi, "Alice?"


Alice mừng rỡ hẳn lên, anh vẫn còn nhớ cô...Cô vừa định mở miệng thì có người cầm ly rượu bước tới: "Sư huynh, lần này rất cảm ơn anh, giao vụ phỏng vấn đó cho tòa soạn chúng em."


"Không có gì, cô là bạn học của Manh Manh, chuyện nên làm thôi mà." Tiêu Tuyển Dung cười, trên gương mặt có mấy phần hờ hững.


"Tạp chí đã được xuất bản rồi. Có điều em rất tò mò. Có một câu hỏi lúc đó anh không trả lời..."


Tiêu Tuyển Dung nhớ ra: "Cô hỏi tôi vì sao lại yêu Manh Manh?"


"Vâng ạ." Cô gái có phần hiếu kỳ.


"Ừm... Cô ấy là người duy nhất... Vào lúc tôi 'nghèo túng tuyệt vọng' nhất đã đồng ý nhặt tôi về nhà..." Khóe môi Tiêu Tuyển Dung hiện lên vẻ dịu dàng.


Câu trả lời này khiến mọi người giật mình, khó phân biệt là thật hay giả.


Điện thoại di động đổ chuông, Tiêu Tuyển Dung bắt máy ngay lập tức.


"Em lên máy bay rồi. Chút nữa tới đón em nhé! Đừng đến muộn đấy!"


"Tuân lệnh." Anh nói nhỏ.


Đợi đến khi đối phương cúp máy anh mới đứng lên, "Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Manh Manh đã đi công tác về, tôi phải ra sân bay đón cô ấy."


Anh không phải là loại người ai gặp cũng thấy tin tưởng, nhưng tự tin tưởng mình là được rồi, hơn nữa trên đời này còn có một Hà Manh Manh ngốc nghếch... đồng ý nhặt anh về nhà lúc anh "chạy trốn", khích lệ anh phải mạnh mẽ làm lại lần nữa khi anh bị mọi người gọi là "trai bao"...


Anh ngồi trên xe, tài xế mở nhạc là giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc Mine Mine.


Lão Tiêu nhoẻn cười, tới tận bây giờ vẫn cãi nhau, không có những lời thề non hẹn biển oanh liệt nhưng càng ngày anh càng khẳng định chắc chắn hơn rằng... Hà Manh Manh này là của anh, và mãi sau này cũng vẫn là của anh.


Lời tác giả:


Tiêu Tuyển Dung là ai mọi người biết chứ?


Có phải siêu cấp HE không? Haha...

Chương trước

↑↑
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Những điều chưa nói

Những điều chưa nói

 Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ.

24-06-2016
Ông lão bán tăm bông

Ông lão bán tăm bông

Không ai biết họ đang sắp làm gì... *** Đèn đỏ, xe dừng ở ngã tư, ngay góc công

27-06-2016
Đơn xin phép hẹn hò

Đơn xin phép hẹn hò

Sau khi tụi mình học chung với nhau gần hết năm, tớ nhận ra cậu thật sự rất là dễ

30-06-2016
Cây bồ kết nở hoa

Cây bồ kết nở hoa

Con quyết định nói rõ cho ba mẹ hay hoàn cảnh của con hiện tại. Những ngày ở nhà

27-06-2016
Hai chiếc đồng hồ

Hai chiếc đồng hồ

Một câu chuyện ngụ ngôn đáng suy ngẫm. *** Chiếc đồng hồ đeo tay một hôm đi dạo

28-06-2016

80s toys - Atari. I still have