Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 39
5 sao 5 / 5 ( 73 đánh giá )

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào - Chương 35

↓↓

"Cô ấy nói phải về nhà... trông con gái." Phương Tự lạnh lùng nhìn Tiêu Trí Viễn, "Thế nào? Anh vẫn còn muốn về đây ư?"

bạn đang xem “Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiêu Trí Viễn không nói gì còn Tang Tử Quan thì say khướt, hai chân mềm oặt, suýt nữa thì ngã sấp trên mặt đất. Tiêu Trí Viễn không nói với Phương Tự nữa mà ôm chặt lấy cả người Tang Tử Quan, đi thẳng vào trong.


"Này, anh..." Phương tự vẫn chưa muốn đi, giận dỗi nói: "Ngày mai tôi sẽ bảo Tử Quan đến chỗ tôi ở."


Tiêu Trí Viễn quay đầu lại liếc cô nàng một cái, không hề có ý cười "Chí ít là đến lúc này, cô ấy vẫn là vợ tôi."


Đã tới phòng khách của căn nhà số 9, anh bảo vệ đang ngái ngủ nhìn thấy hai người vội vàng ấn thang máy giúp: "À, Tiêu tiên sinh, hôm nay trung tâm thương mại gửi rất nhiều đồ đến đây, nói là đồ do Tiêu phu nhân mua, lát nữa tôi đưa lên nhà giúp nhé."


Tiêu Trí Viễn ôm Tang Tử Quan bước vào thang máy, hơi gật đầu: "Phiền anh."


Cửa nhà được mở ra, Tiêu Trí Viễn ôm thẳng Tang Tử Quan vào phòng ngủ, vừa bước vào anh đã không nhịn được mà phải nhíu mày.


Dù đã lắp đặt loại điều hòa không khí tân tiến nhất nhưng dường như mấy ngày nay không hề có ai động tới. Trong không khí tràn ngập một loại mùi vị mốc meo, mục nát rất khó ngửi, trên tủ đầu giường, trên bàn bày đầy những đồ ăn sẵn được mua ở ngoài, có những cái chưa được mở túi, có những cái đã ăn hết một nửa, nhưng kể cả như vậy cũng không để dì giúp việc dọn đi... Mới có vài ngày chưa về nhà mà căn nhà này đã bị bày biện lung tung lộn xộn và lấp đầy bởi bụi bặm.


Anh đi tới cửa sổ ở phòng khách, mở ra rồi đun nước nóng, chợt nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, liền quay đầu trở lại, anh trông thấy Tang Tử Quan đang níu chặt lấy đầu giường, nôn đầy xuống đất.


Thực sự là chưa bao giờ phải trải qua cảnh này nên Tiêu Trí Viễn sửng sốt mất vài giây rồi mới cuộn lấy những thứ bẩn thỉu trên mặt đất, lấy khăn mặt cho cô.


Tang Tử Quan không biết gì, trở mình một cái rồi ngủ say giấc.


Mùi chua chua bẩn bẩn trong nhà càng nặng nề hơn, anh cứ đứng nhìn cô như vậy, khuôn mặt đỏ đến khác thường, mái tóc lộn xà lộn xộn, lớp trang điểm đã sớm nhòe nhoẹt.... Liệu đây có phải Tang Tử Quan nhếch nhác nhất mà anh từng thấy không?


Chẳng biết bao lâu sau Tiêu Trí Viễn mới thở dài một cái, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ dịu dàng như trước: "Làm sao đây? Tang Tử Quan, em rời khỏi anh trong trạng thái thế này, anh thực sự... không yên tâm."


Ấm nước trong phòng bếp sôi ùng ục, Tiêu Trí Viễn pha một ấm trà, chờ bớt nóng liền bưng vào phòng ngủ, giơ tay đỡ Tang Tử Quan dậy, cô dựa vào lòng anh, nhưng làm sao cũng không chịu há miệng. Anh bóp chặt cằm cô, bắt cô há miệng, đổ hết chén nước vào miệng cô rồi mới chịu buông ra.


Lúc uống chén nước cuối cùng Tang Tử Quan bị sặc, hai tay chống lên giường, trong màn sương lờ mờ của cơn say vẫn nhìn thấy rất rõ người ngồi bên cạnh mình, đột nhiên cô như phát điên hoảng loạn cầm lấy gối đầu mình hung dữ ném về phía người đó. Tiêu Trí Viễn không hề trốn tránh, vẫn chỉ ngồi im ở đó, hơi nheo đôi mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.


Những vật có thể ném đi trong tay cô đã bị ném hết, cô đành quát anh: "Tiêu Trí Viễn, anh không được phép về đây nữa! Anh cút đi!"


Mãi đến khi mắng anh khàn giọng, cuối cùng anh chỉ cười lạnh một tiếng, cố gắng lôi cô từ trên giường xuống, cũng chẳng để tâm đến những bãi nôn của cô trên mặt đất mà kéo cô thẳng vào trong phòng tắm.


Trên đường đi từ phòng ngủ vào phòng tắm Tang Tử Quan vẫn liều mạng giãy dụa, nhưng tay anh như vòng sắt, có chết cũng không chịu buông. Đến khi kéo cô đứng trước tấm gương lớn trong nhà tắm, bắt cô ngẩng đầu, ngữ khí của anh rất lạnh: "Tang Tử Quan, nhìn bộ dạng giống quỷ hiện tại của cô đi! Tôi không được phép quay về căn nhà này, cô được phép sao?"


Tang Tử Quan ngơ ngác nhìn chính mình, làn da xám xịt, mái tóc như tổ quạ, trên quần áo là những vết bẩn đáng sợ... Đây là cô ư? Cô mở to mắt nhìn, nhìn đi nhìn lại thật kỹ... Là chính cô sao?


"Bộ dạng này của cô có xứng đáng nuôi Lạc Lạc không?" Anh không chút ngần ngại, nâng mặt cô lên thật cao, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình, "Tang Tử Quan, cô không còn là trẻ con nữa. Cứ coi như thế giới này đã cướp đi thứ gì đó của cô đi nữa thì bằng cái bộ dạng này, đừng nói cướp lại, cô còn không xứng đáng với cả chính mình nữa!"


Hình như tác dụng của cồn đang dần biến mất, cô đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, đau đến độ muốn nổ tung ra. Trong tầm mắt không được coi là rõ ràng của cô, căn phòng này vốn luôn an tĩnh, sạch sẽ, ngăn nắp bây giờ lại được phủ một tầng bụi thật dày cộng với mùi bẩn thỉu khó ngửi... Nếu, nếu Lạc Lạc trở về thật, nó có còn thích ở trong căn phòng như thế này nữa không?


Tiêu Trí Viễn dường như không bao giờ còn muốn trông thấy Tang Tử Quan như thế này nữa, nên anh chỉ ném cho một chiếc khăn tắm và bộ quần áo sạch rồi nhàn nhạt nói: "Tắm trước đi."


Anh thuận tay đóng luôn cửa phòng tắm lại, nhìn cả căn nhà bừa bộn mà thấy chán nản, anh đành phải đi lấy đồ đạc quét dọn một lần trước đã.


Xắn cao tay áo, đầu tiên là dọn sạch bãi nôn mửa, thu dọn những đồ ăn mua ở ngoài đã mấy ngày nay, ném tất cả vào thùng rác, nhét những bộ quần áo lung tung khắp nhà của Tang Tử Quan vào máy giặt, sau đó bắt đầu lau nhà, lau từ phòng trẻ em ra đến phòng khách, lau thật cẩn thận.


Căn nhà này không hề nhỏ, lúc dọn đến phòng khách thì nước cũng đã chảy đầy ba thùng. Mặt trời ló dạng, anh mới dừng tay, nhìn bốn xung quanh căn nhà mình đã ở bốn năm nay.


Anh còn nhớ rõ, có lần anh về nhà, Tang Tử Quan đang xem TV, quay đầu trông thấy anh liền lạnh mặt trở về phòng.


TV vẫn đang bật, trong đó đang chiếu một bộ phim: người chồng thì cặm cụi làm hết việc nhà, trong khi đó bà vợ và đứa con trai thì vui vẻ ngủ trưa. Anh ngượng ngập đứng ở cửa, nhìn người đàn ông bận tối mặt tối mũi trong TV, trong đáy lòng lại xuất hiện một chút hâm mộ. Trong một gia đình, tuy là kinh tế có phần túng thiếu nhưng so với anh vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều.


Lúc này, anh đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không khác gì so với lúc anh mới dọn đến đây, tiếc là... anh cười chua xót, sau này, có lẽ sẽ không còn cơ hội tới đây nữa.


Đứng ngâm mình dưới vòi hoa sen thật lâu, mãi đến khi khẳng định là không còn mùi rượu trên người, Tang Tử Quan mới ra khỏi phòng tắm. Vốn tưởng là Tiêu Trí Viễn đã đi rồi, không ngờ, anh vẫn còn ở trong nhà.


Cô mím môi không hề cảm thấy khổ sở, cô đứng như trời trồng nhìn dáng vẻ khom khom cúi cúi của anh, vô cùng chăm chú. Thực ra trên người anh vẫn là bộ đồ tây, áo sơmi, quần âu, trông có vẻ như vừa mới từ công ty về, nhưng khi anh dùng bộ dạng này làm việc nhà lại không có bất cứ điểm không phù hợp nào... có lẽ là vì sự chuyên tâm khi làm việc của anh.


Căn nhà này... lại giống như một căn nhà rồi. Không gian mát mẻ, sàn nhà sạch sẽ, những thứ bừa bộn cũng đã được dọn dẹp gọn gàng.


Anh không hề ngoái đầu lại nhưng phảng phất như vẫn nhận ra sự xuất hiện của cô, anh bình thản nói: "Những bộ quần áo cô mua hôm nay tôi đã treo vào tủ rồi." Anh dừng lại một lát, "Sau khi tôi chuyển ra ngoài, không gian riêng của cô sẽ rộng hơn."


"Cảm ơn." Tang Tử Quan trả lời trong vô thức, một lát sau mới phát giác... hình trong trong lời nói của anh còn bao hàm một tầng ý nghĩa khác, "Gì cơ?"


Nhưng anh không nói gì thêm nữa, vắt cây lau nhà, lau lại một lần nữa rồi cất những thứ đồ đạc như chổi, xẻng... về đúng chỗ của nó rồi mới quay lại phòng khách.


Tang Tử Quan vẫn đứng ở đó, sau khi đã rửa hết chất cồn, ánh mắt cô lạnh lùng bức người, nổi bật dưới ánh đèn là làn da trắng trẻo không tì vết, còn có một tầng màu hồng phấn.


Câu kia vốn dĩ đã định nói ra nhưng cuối cùng anh lại do dự, liền sải bước đến đứng trước mặt cô, dùng tốc độ rất nhanh cúi xuống hôn lên môi cô.


Dường như trong một giây đó, Tang Tử Quan rất muốn đá anh ra. Nhưng sức lực của anh quá đáng sợ, vững chắc ôm lấy thắt lưng cô, bắt cơ thể cô hùa theo động tác của anh. Anh ngang ngạnh bắt cô mở đôi môi đang khép chặt của mình, bắt cô đón nhận nụ hôn mang theo hương rượu trong trẻo ấy... bắt cô đón lấy, bắt cô đáp lại, bắt cô khắc ghi.


Trời đất mênh mông chỉ là trong khoảnh khắc này mà thôi.


Tiêu Trí Viễn đẩy hơi thở của mình vào trong miệng Tang Tử Quan, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng hơi khép lại, mang theo độ ấm cuối cùng, rốt cuộc anh cũng buông cô ra, lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng câu nói cuối cùng lại mang theo sự quyết tuyệt, kiên định: "Tang Tử Quan, chúng ta ly hôn thôi."


Ánh mắt cô rung lên một nhịp, nhìn anh với vẻ kinh hãi, phảng phất như nghe không hiểu lời anh.


Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, mỉm cười: "Sau khi ly hôn rồi đừng nên như thế này nữa, sống cho thật tốt, đừng khiến anh lo lắng."


Chương trước | Chương sau

↑↑
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Anh đây...

Anh đây...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại") Ngoài kia

27-06-2016
Chấm đỏ

Chấm đỏ

Mọi thứ thay đổi, chầm chậm... *** 1. Không ai lưu tâm ở khúc quanh mọc một cái cây

27-06-2016
Con heo gàn dở

Con heo gàn dở

Thế là mọi sự bắt đầu từ chuyện con heo mà vợ tôi mua cách đây sáu

27-06-2016
Miền kí ức

Miền kí ức

"Đừng nghĩ tuổi thơ có thể được mua bằng tiền, không có tuổi thơ thì tâm hồn đã

26-06-2016
Bộ quần áo may đo

Bộ quần áo may đo

Tôi định đi may đo một bộ quần áo mới cho thật vừa vặn. Tôi đến cửa hàng may

24-06-2016

Old school Swatch Watches