Ring ring
Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 39
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào - Chương 33

↓↓

"Được lắm! Được lắm!" Tiêu Chính Bình ngược lại cười lớn, thuận tay vớ luôn lọ hoa trên bàn, hung dữ ném thẳng xuống đất, "Mày cứ chờ đấy!"

bạn đang xem “Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mảnh vỡ tung tóe khắp nơi, ba người họ không chú ý đến Lạc Lạc đã chạy từ trong phòng ngủ ra ngoài này, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cô bé òa khóc. Tang Tử Quan thấy con gái đi ra liền cuống cuồng chạy tới ôm lấy con bé, dỗ dành: "Sao Lạc Lạc lại ra đây? Chúng ta vào ngủ tiếp nhé!"


"Bác cả, sao bác lại hung dữ như vậy?" Lạc Lạc khóc thút thít, không chịu vào trong phòng, đôi mắt mở to nhìn Tiêu Chính Bình.


Tiêu Chính Bình nhìn cô cháu gái một lát rồi không nói gì nữa, xoay người ra khỏi cửa.


Ôm con gái về phòng, dỗ dành xong, Tang Tử Quan vừa ngoái đầu lại đã trông thấy Tiêu Trí Viễn dáng vẻ bình thản đi tới, anh dùng tốc độ rất nhanh bảo Iris tới nhà mình một chuyến.


"Anh làm gì vậy?" Trong khi Tang Tử Quan vẫn còn kinh ngạc thì anh đã cúi người ôm lấy cô, đặt cô lên giường ngủ.


"Mảnh sành đầy dưới nền nhà, sao em lại đi chân trần như thế?" Anh nhìn vết máu loang lổ dưới nền nhà, nắm tay thật chặt, "Duỗi chân ra anh xem nào!"


Gan bàn chân cô bị mấy mảnh sành ghim vào nhưng mãi đến lúc này Tang Tử Quan mới cảm thấy đau. Anh cầm nhíp rút hết ra rồi dùng cồn khử trùng lau vết thương tới mấy lần, mới nói: "Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."


"Không cần..."


Tiêu Trí Viễn kéo cà vạt xuống, khuôn mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm như thường, "Anh sợ anh ấy làm liều, để Lạc Lạc đến nhà cha ở tạm vài ngày đi."


Tang Tử Quan có chút sợ hãi, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh ta... sẽ làm gì?"


Anh không nói gì nữa chỉ vươn tay ra, xoa nhẹ lên phần gáy bị đập vào ngăn kéo tủ của cô, nửa dặn dò nửa bất đắc dĩ nói: "Sau này khi gặp phải chuyện như vậy, em đừng đi ra, được không?"


Tang Tử Quan cúi đầu, chậm chạp không biết nói gì.


Nhưng anh lại đứng bật dậy, tay nâng cằm cô lên, nói từng chữ thật rõ ràng "Anh nhắc lại lần nữa, có anh ở đây, em không cần đứng trước che chắn cho anh!"


Nhưng cô lại nghiêng đầu sang một bên, không nhìn anh, dùng âm lượng thật nhỏ chỉ mình nghe thấy, nói: "Được thôi."


Lúc Iris và tài xế đến Tiêu Trí Viễn vẫn đang ở ngoài ban công gọi điện thoại cho cha mình, vì đã đóng cửa nên Tang Tử Quan không nghe thấy họ nói gì với nhau, chỉ cảm thấy vẻ mặt Tiêu Trí Viễn vô cùng nghiêm túc. Một lát sau, Tiêu Trí Viễn mở cửa ra, ý bảo Iris có thể đưa Lạc Lạc đi. Lúc con bé bị bế đi, vẻ mặt rất tội nghiệp nhìn mẹ: "Hôm nay là sinh nhật Lăng Mân Huyên, mẹ có thể đi cùng con được không?"


Iris nhìn vẻ mặt con bé, dỗ dành: "Để cô đi cùng cháu, được không?" Lạc Lạc bịt hai tay rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Cháu thích đi cùng mẹ cơ!" Tiêu Trí Viễn nghiêm mặt đi tới, kéo tay con bé ra: "Lạc Lạc, chân mẹ con bị chảy máu không thể đi ra đường được, hơn nữa, con không được hỗn láo với cô như thế!"


Cuối cùng vẫn là Tang Tử Quan không đành lòng làm con gái thất vọng nên đành khập khiễng đi tới trước mặt Lạc Lạc, cười nói: "Lạc Lạc, chiều nay nhất định mẹ sẽ đi cùng con!"


Cô gái nhỏ lúc này mới yên tâm, xoay người bổ nhào về phía Iris, rất ngoan ngoãn nói: "Cô ơi, chúng ta đi thôi!"


Iris trêu nó: "Tại sao nhất định phải là mẹ?"


Lạc Lạc nghiêm trang nói: "Vì Lăng Mân Huyên khen mẹ cháu xinh, trông mẹ giống chị gái cháu."


"À, vì thế nên phải mang mẹ đi khoe hả?" Iris làm vẻ như vừa ngộ ra được chân lý.


"Không phải đi khoe! Không phải đi khoe!" Lạc Lạc nhấn mạnh, "Mà như thế mới vui!"


Câu nói của con bé làm cả nhà đều bật cười, nhưng Tang Tử Quan lại ngoảnh đầu lại: "Hay là anh đi làm đi, để Iris đi cùng em cũng được, em không sao đâu mà."


Hình như anh cũng rất bận nên không nài nỉ thêm nữa, chỉ dặn dò: "Kiểm tra xong gọi cho anh."


Iris lái xe, cười hỏi Tang Tử Quan: "Nghỉ phép chơi vui không?"


Cô nàng chỉ cảm thấy hôm nay Tang Tử Quan khá lạ, vẻ mặt buồn buồn hình như đang có tâm sự gì đó, vậy nên cô nàng nhẹ giọng vỗ về: "Chị yên tâm đi, Tiêu tổng có thể xử lý tốt."


Tang Tử Quan hơi nhắm mắt lại, chẳng biết suy nghĩ gì mà rất lâu sau mới lên tiếng: "Cô Từ, cô đã quen Tiêu Trí Viễn bao lâu rồi?"


Chợt nghe thấy kiểu gọi "Cô Từ" này, Iris kinh ngạc đến mức suýt phải đạp chân phanh. Nhưng cô nàng trấn tĩnh rất nhanh, mỉm cười rất miễn cưỡng, "Ba... Ba năm rồi."


"Hơn ba năm chứ!" Tang Tử Quan bình thản nói, "Hai người không phải bạn học sao?"


Cuối cùng Iris cũng phải đạp phanh, mặt trắng bệnh: "Sao... sao chị biết?"


Tang Tử Quan nhìn thần sắc có phần hoảng loạn của cô ta, trong lòng cô có đôi chút cảm giác hối hận nhưng cô cần phải cứng rắn hơn nữa, "Từ Tuệ, bao nhiêu năm đã qua, đặt hết tình cảm của mình lên một người đàn ông như vậy, có đáng không?"


Từ Tuệ... Từ Tuệ... Lâu lắm rồi cô không nghe thấy cái tên này, đơn giản là vì Tiêu Trí Viễn vẫn thường quen gọi cô ta là Iris nên cô cũng bắt chước theo, dường như đã quên đi tất cả mọi thứ xưa kia.


"Thực ra, trong lòng cô rất hận tôi phải không? Cô cảm thấy tôi không biết quý trọng người đàn ông này, cảm thấy tôi bình thường luôn cố tình gây chuyện, cảm thấy anh ấy quá bao dung, che chở tôi, phải không?" Tang Tử Quan hỏi dồn từng câu, "Cô cảm thấy tôi căn bản là không xứng phải anh ấy, đúng thế không?"


"Không! Không phải thế đâu! Tử Quan, tôi không..."


Rất lâu sau, Iris mới hoàn toàn bình tĩnh lại, "Tôi nghĩ bản thân mình che giấu rất tốt, sao cô lại phát hiện ra được?"


"Cô hận tôi, nói thật là tôi chẳng quan tâm đến điều đó." Tang Tử Quan mặt không cảm xúc "Tôi có thể hiểu được cảm giác của một người dù làm gì cũng không có được điều mình muốn, đúng là chẳng dễ chịu gì. Nhưng điều tôi không thể hiểu nổi là, vì sao cô liên tục tiết lộ cho giới truyền thông biết tin tức của tôi và Lạc Lạc?"


Iris đã rất bình tĩnh, cô ta buồn bã nói: "Tiêu Trí Viễn biết không?"


"Anh ấy vẫn chưa biết, nhưng tôi muốn biết là vì sao?"


"Vì sao ư?" Iris cười nhẹ một tiếng, "Vì tôi biết điều kiện hai người thỏa thuận với nhau trước khi kết hôn, nếu ngày nào đó công bố ra ngoài, cô nhất định sẽ không chịu nổi mà phải rời khỏi anh ấy."


Tang Tử Quan vẫn không thấy tức giận gì, nghĩ một lát rồi nói: "Không sai, mục đích của cô đã đạt được rồi?"


"Hôm nay tôi sẽ gửi đơn xin thôi việc." Iris cười buồn, "Thực ra tôi nên tỉnh ngộ sớm hơn..."


"Luôn yên lặng ở bên cạnh anh ta như vậy rồi lại yên lặng mà rời đi sao? Cô cam lòng ư?" Tang Tử Quan ngắt lời cô ta, "Tôi đảm bảo với cô, nếu cô làm vậy, anh ta sẽ tìm một người trợ lý khác, anh ta sẽ quên cô rất nhanh."


Hai tay cô ta siết chặt hơn, cố gắng tiết chế xúc động muốn đem tất cả những gì bản thân đã chuẩn bị từ lâu nói ra hết.


"Từ Tuệ, cô vẫn còn cơ hội... chỉ cần cô đồng ý với tôi một chuyện."


Tang Tử Quan ở bệnh viện kiểm tra hết lượt một lần, tất cả đều không có vấn đề gì nghiêm trọng. Iris làm xong mọi thủ tục rất nhanh, sau đó mới ra khỏi bệnh viện cùng cô. Cô ta vẫn tận tụy nhắc nhở cô như bình thường, "Đừng quên gọi điện thoại cho Tiêu tổng nhé."


Tang Tử Quan "ừm" một tiếng, đương nhiên cô cũng không chú ý lắm đến chuyện này.


"Cô Tang, tôi đã để ý cô ba năm nay, lúc có chuyện xảy ra cô vẫn vụng về như xưa." Đây là lần đầu tiên Iris gọi cô là cô Tang, vẻ mặt cũng khác hẳn với vẻ thân thiết trước kia, bây giờ vô cùng lãnh đạm, "Rốt cuộc anh ấy thích cô ở điểm nào? Vì sao lại một lòng một dạ như vậy nhỉ?"


Tang Tử Quan ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời chói chang giữa hè, ánh sáng tựa như chỉ nằm trong năm đầu ngón tay rồi chiếu lên da thịt cô. Cô thản nhiên mỉm cười với người phụ nữ chẳng biết là địch hay bạn bên cạnh "Có lẽ cô nên hỏi chính mình, cô thích anh ấy ở điểm nào? Vì sao lại một lòng một dạ như vậy?"


Dưới ánh mặt trời đẹp đẽ, nụ cười của Iris bị ánh nắng làm phai bớt, "Nhiều năm đã qua, trước kia vì sao tôi thích anh ấy, tôi cũng đã quên mất... Chỉ biết tôi luôn nhắc bản thân phải kiên trì."


Tang Tử Quan nhìn cô ta chăm chú, nói như nói với một người bạn: "Vậy thì tôi chúc cô sớm hoàn thành tâm nguyện."


Buổi chiều, Tang Tử Quan cũng chuẩn bị một món quà thật tốt rồi với vẻ mặt đầy phấn khởi cùng Lạc Lạc tới nhà họ Lăng.


Đúng là biệt thự của một ngôi sao đang hot, bảo vệ rất nghiêm ngặt, so với Tiêu gia còn nghiêm ngặt hơn. Ở cửa chờ rất lâu, cuối cùng phải đích thân trợ lý của Lăng Yến tới xác nhận, mẹ con cô mới được ra khỏi phòng bảo vệ, Lạc Lạc khẽ cảm thán: "Woa, xa quá nhỉ!"


Trợ lý ngồi ghế trước liền quay đầu lại, mỉm cười nói: "Tiêu phu nhân, còn có chuyện này phải nói với cô, mong cô bỏ quá cho... Công ty chúng tôi vì muốn bảo vệc cuộc sống riêng tư của Lăng tiểu thư, cho nên yêu cầu khách khứa vào nhà phải giao điện thoại di động ra." Tang Tử Quan không có ý kiến gì, chỉ là dưới đáy lòng không khỏi thương xót cho những người nổi tiếng thế này. Trước mặt mọi người thì vinh quang tỏa sáng, vinh hoa phú quý nhưng phía sau cũng có những nỗi buồn mà người thường khó mà hiểu được.


Lăng Mân Huyên nhìn thấy Lạc Lạc đương nhiên rất vui, hai cô bé nắm tay nhau chạy ra phía khu vườn đã được trang trí thật đẹp đằng sau chơi đùa. Lăng Yến mặc quần áo ở nhà khá thoải mái, áo T-shirt, quần jean, tóc buộc đuôi ngựa, so với những bức ảnh trên báo, trông cô ta lúc này hiền dịu hơn nhiều, hỏi chuyện Tang Tử Quan: "Tiêu phu nhân, để lũ trẻ đi chơi với nhau. Tôi đã chuẩn bị tiệc trà rồi."


Tang Tử Quan nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên là sinh nhật trẻ con, bóng bay buộc ruy băng treo đầy nhà nhưng vì sao có cảm giác lạnh lẽo như vậy?


"Bữa tiệc ba giờ mới bắt đầu, tôi hẹn cô sớm hơn mọi người một tiếng."


Tang Tử Quan lòng đầy nghi hoặc, theo Lăng Yến đi vào phòng khách của Lăng gia. Người giúp việc của nhà họ bưng lên hai tách hồng trà rồi lặng lẽ lui xuống. Cô trông thấy trên bàn trà còn có vài quyển tạp chí rất lộn xộn, tờ trên cùng có bài viết phỏng đoán về cha của đứa con riêng hiện nay của Lăng Yên vẫn rùm beng từ hồi ấy đến giờ.


Tang Tử Quan lịch sự rời mắt đi, giả vờ không trông thấy. Nhưng không ngờ Lăng Yến lại giơ tay cầm nó lên, mỉm cười nói: "Thực ra, công ty cũng rất cố gắng bảo vệ tôi, thường sẽ không cho tôi thấy những bài báo kiểu này."


Tang Tử Quan đã thấy sự điên cuồng của cánh nhà báo, đã thấy dáng vẻ sợ hãi đến mức chỉ biết nép sát vào lòng mẹ của Huyên Huyên, đều là những người mẹ, cô cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của Lăng Yến liền giơ tay đặt cuốn tạp chí đó vào đúng vị trí cũ của nó: "Đúng vậy, Huyên Huyên trông thấy cũng không hay."


"Cho nên tôi rất biết ơn anh Tiêu. Khi Huyên Huyên nhập học anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, sau đó còn vì nó mà đặc biệt mở riêng một con đường đến trường, khoảng thời gian đó tuy rối loạn nhưng Huyên Huyên vẫn có thể đến trường đúng giờ."


"Là như vậy sao?" Tang Tử Quan nghĩ ngợi, "Anh ấy chưa kể với tôi lần nào!"


"Anh Tiêu mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, có lẽ những việc này nhỏ nhặt quá nên anh ấy cũng không để trong lòng." Lăng Yến cười nhạt rồi lại lấy tờ tạp chí đó ra, nhìn tấm ảnh trên mặt báo, "Sinh được một đứa con rồi cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh... Chớp mắt một cái mà đã qua bao lâu như vậy rồi. Chẳng biết giới báo chí đào đâu ra được bức ảnh này nữa."


Tang Tử Quan nương theo động tác của cô ta, không khỏi liếc mắt nhìn tờ tạp chí đó.


Là ảnh chụp của hai cô nữ sinh.


Một người là Lăng Yến, người kia... chính là Hạ Tử Mạn.


Giọng nói của Tang Tử Quan có đôi phần run rẩy, "Cô Lăng, bức ảnh này là..."


Lăng Yến vẫn luôn theo dõi vẻ mặt của cô cho nên tới bây giờ cô ta mới khe khẽ thở dài, "Tử Quan... cô rất giống Tử Mạn..."


Tang Tử Quan nhìn người phụ nữ đối diện với ánh mắt không thể tin được, nghi ngờ đầy cõi lòng nhưng không biết nên nói gì.


Ngón tay thon dài trắng trẻo của Lăng Yến khẽ gõ nhạc trên mặt bàn, lông mi dài như cánh bướm, giây phút này cô ta dường như đang chìm vào một tâm trạng khác, nói chầm chậm: "Lạc Lạc... là con gái của Tử Mạn phải không?"


Tang Tử Quan đứng vụt dậy, đôi mắt trừng lớn "Cô là gì của chị gái tôi?"


"Chị cô là bạn thân nhất của tôi." Lăng Yến trầm mặc một lát, "Sau khi xảy ra tai nạn hồi đó, tôi vẫn luôn đi tìm con gái của chị cô. Nhưng thật kỳ lạ, sau sự cố ấy, đứa trẻ đó cũng như biến mất khỏi thế giới chẳng thể tìm được. Sau đó tôi mới biết, thì ra là Tiêu Trí Viễn phong tỏa mọi tin tức liên quan. Cũng khó trách... anh ta thật sự có bản lĩnh làm việc này."


Có lẽ nhìn ra vẻ mặt cảnh giác của Tang Tử Quan nên Lăng Yến vội vàng xua tay, cười cười nói: "Tử Quan, cô đừng hiểu lầm, trong lúc vô tình tôi mới nhận ra cô, liên hệ với chuyện của Tử Mạn năm đó... mới đoán được thân thế của Lạc Lạc. Tôi không có ý gì khác đâu, thật đấy. Đúng rồi, năm đó chị cô còn để ở chỗ tôi một số thứ, mấy hôm nữa tôi sẽ soạn ra rồi đưa đến cho cô."


Tang Tử Quan lại ngồi xuống, nhấc tách trà nóng lên uống một hớp, hai bàn tay run rẩy cũng dần bình tĩnh lại.


"Tử Quan, nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi... tại sao cô lại cưới Tiêu Trí Viễn?" Dường như Lăng Yến kìm nén rất lâu mới hỏi điều này.


"Nói ra thì dài lắm." Tang Tử Quan cúi đầu, tiếp tục uống trà để che giấu biểu cảm của mình.


"Tôi và chị cô là bạn rất thân, Tử Quan, xin hãy tin tưởng tôi, tôi coi cô như em gái thật mà." Cô ta cân nhắc từng chữ, "Tôi chỉ nghĩ là... Tử Quan, cô nên thoát ra khỏi cái bóng của chị cô, sống cuộc sống của riêng mình. Cô không nên sống hộ chị cô thế này..."


Lăng Yến còn chưa dứt lời thì cô gái vốn luôn dịu dàng, hiền lành trước mắt đột nhiên sa sầm mặt mày, đặt cái chén rỗng xuống bàn thật mạnh, lãnh đạm nói: "Lăng tiểu thư, cô và chị tôi là bạn thân nhưng cô không phải là chị gái tôi. Cuộc sống của tôi thế nào không cần người lạ nhúng tay vào."


Cuộc sống trên màn ảnh của Lăng Yến rất phong phú, cô ta cũng đã thủ vai vào rất nhiều loại người, điều này khiến cô ta cũng thông minh hơn người trong việc đối nhân xử thế. Trong giây phút ấy, cô ta thực sự cảm thấy mình đã sai lầm... bởi vì nếu là một người rụt rè, nhút nhát, một cô gái chỉ biết làm thế thân cho người khác sẽ không có khả năng trong giây lát mà có thể bạo phát thành cơn giận kinh người như thế.


Cô ta cố gắng nghĩ khác đi, phủ nhận hoàn toàn khả năng kia. Tiêu Trí Viễn yêu thích Hạ Tử Mạn ưu tú xuất sắc là đạo lý hiển nhiên, cô em gái trước mặt này tuy là mặt mũi khá giống chị nhưng tính tình hai người khác nhau rất nhiều. Cô ta mỉm cười ái ngại, đang định kéo chủ đề sang hướng khác thì người giúp việc hớt hải chạy vào, vẻ thất kinh, "Bạn của cô chủ ngã cầu thang, khắp người toàn là máu."


Tang Tử Quan mặt mũi trắng bệch, không nói năng gì, chạy nhanh về khu vườn phía sau.


Lạc Lạc ngồi dưới đất, nước mắt và máu hòa quyện trên mặt con bé, khóc nức nở đến mức không thở nổi.


Trong mắt Tang Tử Quan không còn ai khác, cô chạy tới bên cạnh Lạc Lạc, giọng nói run rẩy: "Bảo bối, đụng vào đâu?"


Lạc Lạc hu hu khóc, nói không lên lời, Tang Tử Quan muốn ôm lấy con bé nhưng lại sợ nhỡ con bị gãy xương, trật khớp gì đó nên chỉ có thể dịu dàng hỏi: "Lạc Lạc đừng sợ, nói cho mẹ, con đau ở đâu?"


Lạc Lạc khóc đến mức không thể nói được, chỉ chỉ lên đầu mình, mếu máo: "Đau lắm..."


Lăng Yến rất bình tĩnh, quay người hỏi người giúp việc: "Rốt cuộc là chuyện gì?"


"Vốn... Vốn là đang chơi trò trượt cầu thang, bỗng nhiên nó ngã từ chỗ đó xuống dưới..." Người giúp việc gấp đến độ sắp khóc, "Tôi... tôi không đỡ kịp."


"Bà chủ, bà chủ, bác sĩ tới rồi."


Trong hỗn loạn, bác sĩ riêng của Lăng Yến đã chạy tới, đầu tiên là kiểm tra tay chân Lạc Lạc rồi nói với Tang Tử Quan: "Xương cốt không vấn đề gì." Ông ta thử dỗ dành để con bé bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng kiểm tra trên đầu, thở dài nói: "Có lẽ không có vấn đề gì lớn quá đâu. Cô xem, ở đây bị rách da."


Tang Tử Quan vừa trong thấy vết thương kia liền hít một hơi thật sâu... dài khoảng mười phân, chảy rất nhiều máu nên ngay cả tóc cũng bị bết dính lại. Bác sĩ sát trùng đơn giản cho Lạc Lạc, con bé co rụt vào lòng Tử Quan, đau đến run rẩy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Tình thương

Tình thương

Ông và nó đã sống với nhau bảy năm trong căn nhà gỗ nhỏ chưa đầy tám mét

23-06-2016
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Chiếc hộp tình yêu

Chiếc hộp tình yêu

Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý

29-06-2016
Trở về bên mẹ

Trở về bên mẹ

Mùa đông năm đó, Mẹ được tin con trai đã anh dũng hy sinh tại chiến trường để bảo

25-06-2016
Điều ước cuối đông

Điều ước cuối đông

(khotruyenhay.gq) Có lẽ nó cũng cần trở về tổ ấm thực sự của mình, cái tổ ấm mà

28-06-2016
Tìm thánh tăng

Tìm thánh tăng

Tại một ngôi chùa Trung Quốc ngày xưa, có một vị sư nổi tiếng về hạnh ở

30-06-2016
Học sinh khó ưa

Học sinh khó ưa

Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi.

30-06-2016