Khế ước quân hôn - Yên Mang

Khế ước quân hôn - Yên Mang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 84
5 sao 5 / 5 ( 98 đánh giá )

Khế ước quân hôn - Yên Mang - Chương 5 - Huấn luyện

↓↓
Lâm Tuyết mặc quân trang xong tư thế hiên ngang oai hùng, anh khí bừng bừng lộ ra từ cô gái mềm mại thanh lệ, cơ hồ khiến các chiến sĩ nhìn thấy đều choáng váng.


"Này này, đấy không phải vưu vật sao? Còn ai huấn luyện được đây?"


"Không hiểu gì cả, đoàn trưởng tạo ra vưu vật chính là để khảo nghiệm ý chí các cậu! Không được động tâm với sắc đẹp trước mặt, không được để lòng rối loạn!"


"Ai nha, thật khó khăn."

bạn đang xem “Khế ước quân hôn - Yên Mang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lương Tuấn Đào đứng trước quảng trường đại lâu, lỗ tai nghe được tiếng bàn luận nhỏ của các binh sĩ, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, lãnh đạm dò xét nữ tân binh vừa xuất hiện, đang uyển chuyển mềm mại đi về phía hắn.


Lâm Tuyết đi tới trước mặt hắn, thực hiện quân lễ với vị lãnh đạo trước mắt, khẽ mỉm cười nói: "Thủ trưởng, văn thư Lâm Tuyết báo cáo!"


Chiến sĩ bốn phía bàn luận xôn xao càng lớn hơn, dù sao ở binh đoàn toàn nam giới lại dùng văn thư nữ giới thì chỉ có đoàn trưởng Lương Tuấn Đào.


"Cử chỉ lỗ mãng, yếu đuối lơ mơ, cợt nhả, thiếu tố chất, không có phong thái của quân nhân!" Lương Tuấn Đào không chút khách khí phê bình Lâm Tuyết vừa khoác quân trang lên mình.


Cô ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống. Dù sao đối với quân đội cô vẫn hoàn toàn xa lạ, căn bản không biết quy tắc sinh tồn nơi đây, vội vội vàng vàng xông tới, khẳng định không có khả năng thích nghi ngay, càng không thể giống giọt nước mưa tiến ra biến rộng, nhanh chóng hòa nhập được.


Bạc môi đẹp đẽ gắt gao cắn cắn, trầm ngâm hồi lâu, Lương Tuấn Đào quay đầu ra lệnh cho Lương Bắc Thành đứng bên cạnh: " Trước đưa cô ấy tới nữ binh thông gia huấn luyện một vòng, khi nào cô ta hiểu được quân nhân gọi thế nào, bộ đội gọi ra sao thì kêu quay lại gặp tôi!"


*


Sớm đã qua bữa trưa, Lâm Tuyết hoa mắt đầu thì choáng váng, cước bộ lơ mơ. Nàng biết bệnh tụt huyết áp lại tái phát, lại sợ bị hiểu lầm là cô ăn hàng đành phải chịu đựng không hỏi cơm chưa của mình đâu.


*


Đến khu nữ binh, đừng nói là cơm, ngay cả một ngụm nước Lâm Tuyết chưa kịp uống đã bị sắp xếp vào đội cùng luyện tập trạm quân tư(?)


Đầu mùa xuân, gió rất lớn, cây cỏ đất đá bay loạn khắp nơi. Gió to như vậy luyện binh tràng thượng, một bài luyện tập các nữ binh xếp thành một hàng đứng thẳng tại chỗ, mặc cho gió lớn thổi qua, mặt tro mày xám vẫn không cử động.


Lâm Tuyết nhanh chóng đứng hết một canh giờ, bữa cơm cuối cùng là từ tối hôm qua, đến tận giờ cô cũng chưa uống một giọt nước, ù tai hoa mắt mê man, bệnh tụt huyết áp càng trầm trọng.


Sớm biết phải đến đây đã mang theo ít lương khô hoặc điểm tâm bổ sung năng lượng. Cô sợ mình không cẩn thận mà té xỉu sẽ bị nhóm nữ binh này khinh thường.


Không thể ngất, nhất định phải chịu đựng! Mỗi lần cắn răng cô đều tự nói với mình như vậy.


Sau hôm đính hôn, tinh thần cô bị tổn thương nặng nề, ba ngày không ăn uống gì. Sau ba ngày, cô cho rằng mình phải tỉnh lại, bức bách mình phải ăn, bức bách mình phải nhanh chóng hồi phục như trước. Nhưng cô vẫn đánh giá cao bản thân mình, cơ thể mặc bệnh kén ăn, không còn cảm giác đói khát, nếu không cố tình lưu ý cô cũng thường xuyên quên ăn cơm. Mà hậu quả của bệnh kén ăn là tùy lúc bệnh tụt huyết áp có thể phát tác mà ngất xỉu.


Không thể ngất, Lâm Tuyết, ngươi có thể làm được mà! Trước kia chịu qua rất nhiều khổ tao quá tội so với hiện giờ, ngươi cũng chưa bao giờ khuất phục, ngươi có thể chịu đựng được!


"Nghiêm! Nghỉ! Hôm nay quân tư dừng ở đây, giải tán, tự do hoạt động, mười phút sau tập trung tập bắn bia!"


Trong tai Lâm Tuyết, giọng nói của Đội trưởng Đỗ Hâm Lôi không thua gì âm thanh tự nhiên, cô nhẹ nhàng thở ra, cơ thể tựa hồ được giải thoát. Lâm Tuyết chậm rãi hoạt động cước bộ, đi đến bên một tảng đá ngồi xuống, hơi hơi thở dốc.


"Cô sao vậy?" Đỗ Hâm Lôi đi tới, thấy mặt Lâm Tuyết tái nhợt lo lắng hỏi thăm "Bị bệnh sao?"


Lâm Tuyết lắc đầu, cô không còn khí lực để trả lời cô ấy, vẫn giả bộ không có việc gì nói: "Tôi không sao."


"Sắc mặt cô khó coi quá. Có bệnh thì đừng gượng chống đỡ, để tôi gọi quân y tới khám cho cô." Đỗ Hâm Lôi sợ cô có vấn đề gì mình sẽ không làm tốt việc Lưu Bắc Thành giao cho, huống chi Lâm Tuyết vẫn là văn thư của Lương Tuấn Đào, càng không thể làm sai.


"Tôi ... Hai ngày nay đến kì sinh lý, cho nên ..." May mắn đại đội trưởng là nữ nên lời nói dối này cô cũng có thể nói ra. Nếu là nam đại đội trưởng cô thật không biết tìm cớ thế nào.


"Ngô." Đỗ Hâm Lôi giật mình gật đầu "Hóa ra là vậy. Cô rất đau bụng sao? Ở đây cũng có mấy nữ binh cũng đau bụng nghiêm trọng, nên mỗi lần đến kì cũng không tham gia huấn luyện."


"Đúng!" Lâm Tuyết nhắm mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng vượt qua từng trận cảm giác mê man đang úp xuống mình.


"Để tôi đưa cô tới kí túc xá." Đỗ Hâm Lôi nâng cô dậy, đi về phía kí túc xá còn nói : "Buổi chiều tập bắn bia cô cũng không cần tham gia, Đợi thân thể tốt lên rồi nói sau."


*


Vừa tới cửa kí túc xá nữ đã thấy Tiểu Cao, cảnh vệ bên cạnh Lương Tuấn Đào đứng đó chờ các cô.


Lâm Tuyết vội đẩy Đỗ Hâm Lôi ra, cô sợ bộ dạng yếu đuối vừa rồi đã lọt vào mắt Tiểu Cao, vạn nhất anh ta trở về báo cáo với Lương Tuấn Đào, hắn sẽ cho rằng cô là tiểu thư không chịu nổi khổ, đưa cô trở về thì làm sao đây?


Được chứng kiến thủ đoạn của Mạc Sở Hàn, cô hiểu rõ ngay cả Lương gia cũng không phải nơi an toàn.


Đỗ Hâm Lôi kính chào Tiểu Cao theo quân lễ nói: "Một giờ huấn luyện quân tư chấm dứt, binh nhì Lâm Tuyết biểu hiện đủ tư cách!" Cô cho rằng Lương Tuấn Đào phái Tiểu Cao tới kiểm tra kết quả huấn luyện của Lâm Tuyết liền giúp Lâm Tuyết nói lời hay.


Tiểu Cao cũng đáp lễ chào theo nghi thức quân đội, không nói thêm gì cũng không hỏi vì sao giữa chừng các cô trở về kí túc xá nữ. Anh đưa cho Lâm Tuyết một túi căng phồng nói: "Lương đoàn trưởng nói cô chưa ăn cơm trưa, ngài ấy cũng không. Quân đội không thiên vị ai, bỏ lỡ thời điểm ăn cơm thì phải nhịn. Ngài ấy bảo tối mang cái này đến, cô trước ăn lót dạ đi."


Lâm Tuyết nhận lấy cái bao, vừa mở ra đã thấy vài bao quân dụng đựng bánh quy.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Thu không anh

Thu không anh

"Chào em nhé, anh sắp bay rồi, em ở lại học giỏi, mạnh khỏe và phải luôn hạnh phúc

01-07-2016
Đàn ông tồi…

Đàn ông tồi…

Tôi tìm cách gọi cho em giữa đêm, một phần vì nhớ, một phần vì muốn thỏa mãn dục

26-06-2016
Cỏ may mắn

Cỏ may mắn

Tôi chậm chạp rời khỏi nhà và lê dài từng bước tiến về nơi hẹn. Đôi chân nặng

24-06-2016
Một người anh

Một người anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Sau khi có

27-06-2016

Polly po-cket