Ring ring
Khế ước quân hôn - Yên Mang

Khế ước quân hôn - Yên Mang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 84
5 sao 5 / 5 ( 143 đánh giá )

Khế ước quân hôn - Yên Mang - Chương 27 - Quân hôn khinh thành (4)

↓↓

Chỉ có Lâm Tuyết và Đỗ Hâm Lôi không qua giúp vui, hai người nhìn nhau cười cười, cũng không hỏi đối phương vì cái gì không qua đó, bởi trong long bọn họ đều hiểu lẫn nhau.

bạn đang xem “Khế ước quân hôn - Yên Mang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lâm Tuyết đã có được Lương Tuấn Đào, cô không thể cảm nhận được sự lưu luyến tiếc nuối khó bỏ của những nữ binh kia; Đỗ Hâm Lôi đã có người yêu nên không dậy nổi hứng thú giúp vui.


Chụp xong ảnh chung, Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết lại cùng mọi người ở uống trà nói chuyện phiếm. Đúng lúc này, từ bệnh viện truyền đến tin vui, nói Lương Đống đã hồi tỉnh lần hai, hơn nữa hiện tượng suy tim dần biến mất, đã không cần đến ống thở.


Đây chính là việc đại hỷ khiến tinh thần tất cả mọi người phấn chấn. Tức thì nhiều người đều thảo luận: "Đây là gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái! Lão thủ trưởng lâm bệnh gặp việc vui, lại có thể khỏe hơn phân nửa!"


Xung hỉ là truyền thuyết lâu đời, sự việc hôm nay khiến bọn họ cảm thấy cách nói này cũng không phải lời lẽ vô căn cứ. Có lẽ nhân tố chính ở đây là phương diện tâm lý, bên người phát sinh việc vui tâm tình sẽ thay đổi tốt hơn, tâm tình tốt mọi thứ sẽ tràn ngập hi vọng, lực miễn dịch của thân thể cũng tăng mạnh, bệnh tình tự nhiên tốt lên nhanh chóng.


Đương nhiên, tình hình trước mắt với Lương Đống mà nói, tính mạng có thể thoát khỏi nguy hiểm, khôi phục thể lực là tin vui lớn nhất. Nếu ông cụ có thể khôi phục sức khỏe đạt mức tiêu chuẩn trước khi phát bệnh, có thể xét tới việc phẫu thuật nối mạch máu tim.


Do không thoát thân được, Lương Tuấn Đào bảo người đem ảnh chụp với Lâm Tuyết, bức ảnh vừa chụp với nhóm nữ binh, cùng với ảnh chụp lại cảnh giăng đèn kết hoa vui vẻ trong nhà và tấm biển 《 Quân hôn khuynh thành 》mà Lãnh Lệnh Huy tự tay viết đến bệnh viện, để lão gia vừa hồi tỉnh xem qua, khiến ông cụ vui vẻ một chút.


Kế tiếp, không khí tăng cao. Biệt Lương Đống thoát khỏi nguy hiểm, mọi người chơi đùa ầm ĩ càng không kiêng nể gì. Bọn họ đều là quân nhân, ở cùng một chỗ đương nhiên có đề tài chung, náo nhiệt đến mức suýt nữa tung cả nóc nhà.


Thời gian thấm thoắt trôi qua, thấy không còn sớm nữa, Lâm Tuyết cũng nên về nhà mẹ đẻ cô rồi, Lương Tuấn Đào liền dẫn mọi người vào phòng khách, tham quan bức tường chính diện treo tấm biển.


"Lãnh lão gia tự tay viết đấy, thế nào hả? Có khí phách không!" Hắn hơi đắc ý khoe khoang.


Không phải vì thân phận ngạo nhân - Phó chủ tịch Quân bộ của Lãnh Lệnh Huy, mà là bởi bản thân ông chính là một nhà thư họa đương đại kiệt xuất,có ảnh hưởng sâu sắc trong giới thi họa, tranh chữ của ông có thể nói là nghìn vàng khó cầu! Hơn nữa vài năm gần đây, do bận bịu quân vụ, ông càng ít thời gian cầm bút nên bút tích càng thêm quý giá.


Lương Thiên Dật từng bái Lãnh Lệnh Huy làm thầy, hai đứa cháu của Lãnh lão gia cũng chia nhau tài năng điêu khắc, hội họa và thư pháp của ông cụ.


Chái trai trưởng Lãnh Trí Thần khắc con dấu là đương đại nhất tuyệt, cháu trai thứ Lãnh Bân thơ họa cũng cực kì có lực ảnh hưởng, ở phương diện tranh phong cảnh sơn thủy càng là cường hạng, những điều này là kết quả của việc từ nhỏ họ đã sống trong môi trường mắt thấy tai nghe. Lúc trước Lãnh Bân cũng là bắt gặp Hà Hiểu Mạn đang vẽ tả thực ở núi Cửu Thanh tại thành phố A, đầu tiên anh ta thấy hứng thú với tranh của cô, khi cảm thấy hứng thú với con người cô mới phát hiện hóa ra hai người bọn họ đã quen biết nhau từ bé.


"Quân hôn khuynh thành! Trời ạ, Lãnh lão gia thật tài tình!"


"Chữ như vậy mới tương xứng với bức ảnh cưới lớn thế này, kết hợp tốt a! Thật là tuyệt diệu!"


"Oa! Chữ đẹp quá! Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhìn thấy bút tích chân thực của Lãnh lão gia chứ không phải tại trên TV hay trên tạp chí!"


Các nữ binh đều hưng phấn không hiểu,họ đứng dưới nhìn lên bức hoành, nhỏ giọng bàn luận sôi nổi. Nhất là khi nhìn đến tấm ảnh với tư thế quân lữ oai hùng bừng bừng, ánh mắt họ đều mông lung. . . Nếu người dựa vào chiến thần là một trong số họ thì hạnh phúc cỡ nào!


Đương nhiên tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, chuyện này cũng không gây ảnh hưởng tới việc họ nhiệt tình chúc phúc cho Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, không khí sôi động lại trào dâng đến đỉnh điểm.


Nhưng bấy giờ, Nhâm Thiến đột nhiên bày tỏ sự nghi ngờ: "Thời gian gấp như vậy, hai người chỉ chụp một bức ảnh cưới này sao?"


Hồi lâu, Lương Tuấn Đào cùng Lâm Tuyết không đáp lại, bởi Nhâm Thiến đã đoán đúng, bọn họ thực sự chỉ chụp một bức này thôi.


Chủ yếu là thời gian quá gấp gáp, chỉ có thể chụp bức ảnh có tính chất đại diện. Về phần khác, ví dụ trong phòng tân hôn cũng treo bức ảnh như vậy, chỉ khác tư thế mà thôi!


"A! Thế này không thể được!" Nhâm Thiến nghiêng đầu với Lương Tuấn Đào, nói: "Này, thủ trưởng đại nhân, anh không thể vì thời gian cấp bách mà khiến Lâm Tuyết của chúng tôi tủi thân nha! Nói cho anh biết, mỗi người đàn bà đều hy vọng có thể trở thành tân nương xinh đẹp! Chẳng những phải có áo cưới xinh đẹp, hôn lễ long trọng, quan trọng nhất là còn có rất nhiều ảnh cưới thật đẹp! Nào là ảnh lớn ảnh nhỏ ảnh gần ảnh xa, nào là album photo thủy tinh còn cả áp-phích. . . Nhiều không đếm xuể, tốt nhất mỗi loại đều làm 1 cái đi! Sau này, khi lật xem những bức ảnh này mới có thể cảm thấy gả cho anh không thiệt thòi!"


Lâm Tuyết bị Nhâm Thiến nói cho ngẩn người, cô không thực sự thấy hứng thú với mấy thứ kia. Có lẽ cô không phải cô gái lãng mạn, hoàn cảnh sinh tồn lạnh nhạt từ bé khiến Lâm Tuyết thiếu mất cuộc sống thú vị, không có những bong bóng xà phòng mơ mộng đủ màu sắc như các cô gái khác.


Lương nhị thiếu cực kì coi trọng lời nói của Nhâm Thiến, vấn đề liên quan đến bà xã hắn đều cần phải coi trọng. "Thật không? Thứ này quan trọng vậy à?"


"Đương nhiên rồi!" Nhâm Thiến gật đầu thật mạnh để khẳng định quan điểm của mình, đồng thời chỉ vào những chiến hữu khác mà nói với thủ trưởng đại nhân: "Không tin thủ trưởng có thể hỏi bọn họ, ai kết hôn mà không muốn có nhiều ảnh đẹp hả?"


Những lời này chiếm được tuyệt đại đa số sự hưởng ứng, tất cả nói rằng khi bọn họ kết hôn đều hy vọng chụp càng nhiều ảnh cưới càng tốt, tùy theo thể lực và tài lực cho phép, không có hạn mức cao nhất!


"Được!" Lương Tuấn Đào được khuyến khích, lúc này bày tỏ với Lâm Tuyết: "Bà xã, trước tạm thời oan ức cho em! Đợi xong tuần trăng mật, anh cam đoan nghỉ 3 ngày, chuyện nhỏ gì cũng không làm, đặc biệt đi chụp ảnh cưới cùng em! Nào là lớn nhỏ, ngoại cảnh cận cảnh. . . chụp hết!"


"Oa! Không ngờ thủ trưởng đại nhân quyết đoán vậy!" Nhâm Thiến giờ ngón tay cái lên, tâm trạng của đám con gái háo sắc nâng lên, trong suy nghĩ không chỗ nào không phóng loạn trái tim hồng.


Quá đẹp trai! Quá đẹp trai! Người đàn ông này đẹp đến mức không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài, còn cả khí độ lẫn phong độ, thậm chí là cách nói năng mỉm cười cũng thập phần mê người, tràn ngập hương vị đàn ông khêu gợi!


"Trời ạ!" Một cô gái nhịn không được kêu lên, khổ sở mà nói: "Đời này tôi chỉ sợ không thể yêu lần nữa, gặp Lương thủ trưởng rồi, người đàn ông nào còn có thể lọt vào mắt tôi đây!"


Lời cô nói là tiếng lòng của đại đa số con gái có mặt lúc này, bởi so với Lương Tuấn Đào, bất cứ người đàn ông nào cũng không bằng hắn!


Đỗ Hâm Lôi mỉm cười đẩy Lâm Tuyết vẫn đang ngẩn người, cô nhắc nhở: "Cô phải nhớ kỹ đấy, sau tuần trăng mật bảo Lương thủ trưởng thực hiện lời hứa của mình!" Cuối cùng cô cúi xuống gần tai Lâm Tuyết, nhẹ nhàng nói một câu mà mọi người đều có thể nghe thấy, "Bình thường trí nhớ của đàn ông cũng không quá tốt đâu!"


Buổi chiều bận rộn mà ngắn ngủi đặc biệt vui vẻ, thấm thoát đã tới năm giờ. Các nữ binh hào hứng dâng cao, không ai muốn đi ( đại bộ phận là vì lưu luyến Lương Tuấn Đào ), Lâm Tuyết cũng không muốn rời đi, cứ như vậy cho tới khi Lương Bội Văn qua đây, nhắc cô nên về nhà mẹ đẻ đợi gả đi.


Lâm Tuyết lưu luyến từ biệt Nhâm Thiến và các nữ binh, cô hỏi bọn họ ngày mai có thể tới tham dự hôn lễ của mình không? Bọn họ liền cười bảo lời này không thể hỏi bọn họ mà phải hỏi thủ trưởng đại nhân.


Lương Tuấn Đào thấy Lâm Tuyết không nỡ rời xa những người này, hắn liền sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, tôi gọi điện cho đội trưởng của các cô cho nghỉ một ngày! Sáng sớm mai các cô theo Đỗ Hâm Lôi cùng tới nhà Lâm Tuyết, cùng đi với cô ấy suốt quãng đường!"


Lời vừa nói ra, mọi người hân hoan nhảy nhót, ríu ra ríu rít như đám chim sẻ nhỏ.


Lâm Tuyết ngồi trên chiếc Ferrari vàng kim, vẫy vẫy tay với các chiến hữu rồi lái xe rời đi. Theo sau cô có mấy chiếc xe Jeep quân dụng, là binh vương tinh nhuệ trong sư đội mà Lương Tuấn Đào cố ý phái đi hộ tống Lâm Tuyết về nhà, đảm bảo an toàn trên đường đi.


*


Trở lại nhà mẹ đẻ, đã là chạng vạng tối. Những binh lính được tuyển chọn kỹ càng sau khi đưa Lâm Tuyết về nhà bình an vẫn chưa rời đi, mà tiếp tục ở lại bảo vệ cô.


Người nhà họ Lâm đã rời khỏi khu biệt thự được chuẩn bị làm phòng tân hôn, họ dọn tới biệt thự ở vùng ngoại thành do Lương Trọng Toàn sắp xếp cho tới bây giờ. Tuy điều kiện không thể sánh với khu biệt thự , nhưng đối với Lâm gia mà nói vẫn cứ là vui mừng.


Biệt thự này diện tích rất lớn, đủ để người một nhà bọn họ cư trú, còn có hai người giúp việc trong sinh hoạt hằng ngày, người do Lương gia cử tới, tiền lương cũng lãnh từ Lương gia.


Hơn nữa, Hứa Tĩnh Dao cầm trong tay hai tấm thẻ vàng, phân ra là cha con nhà họ Lương cung cấp, mỗi tháng đều có khoản sinh hoạt phí lớn gửi vào, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tiền bạc! Sở dĩ để Hứa Tĩnh Dao giữ thẻ cũng do bà ta là dì ruột Lâm Tuyết, ở Lâm gia, ngoài thân cận một chút với bà ta, đối với ba cha con họ Lâm , Lâm Tuyết căn bản không có tình cảm gì.


Như vậy, địa vị Hứa Tĩnh Dao liền lên như diều gặp gió, chẳng những Lâm Văn Bác càng thêm coi trọng bà ta, ngay cả Lâm Thông luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh cũng phải nhìn ánh mắt bà ta mà làm việc! Vì lấy tiền đều phải qua tay Hứa Tĩnh Dao, nếu nói lời cưỡng ép, Hứa Tĩnh Dao lại uy hiếp bảo muốn đi tìm cha con họ Lương hỏi rõ ràng, số tiền này rốt cuộc về do ai quản.


Sợ rước lấy chuyện làm bể cái chén vàng này, nên Lâm Thông cũng bớt phóng túng rất nhiều, không ngang ngược như trước.


Về phần Lâm Á Linh, cô ta vừa từ Lương gia trở về cũng sợ dưới cơn nóng giận sẽ bị Lâm Văn Bác đuổi về! Hơn nữa, anh trai Lâm Thông lớn lên từ bé cũng ghét cô ta ích kỷ, khiến cô ta ở nhà có vẻ hơi bị cô lập, không đanh đá mạnh mẽ như trước kia.


Cho nên, trong nhà tạm thời rất yên ổn, không còn chướng khí mù mịt.


Lâm Tuyết trở về, đương nhiên được chúng tinh phủng nguyệt hoan nghênh, họ quay chung quanh cô hỏi han lung tung này kia. Bấy giờ, Lương gia đã phái người đưa sính lễ sính kim, còn cả danh sách đồ dùng cần cho hôn lễ, đều rất đầy đủ, không cần bọn họ tiếp tục chạy đi mua sắm.


"Thật sự là quá chu đáo, Tiểu Tuyết à, con có thể gả cho Lương nhị thiếu thật sự là phúc tu được tám đời!" Hứa Tĩnh Dao thân thiết nhiệt tình cầm lấy tay cô, gương mặt tươi cười như hoa.


Lâm Tuyết trầm mặc, một lúc lâu mới nói: "Con nhớ rồi, mẹ yên tâm đi, con sẽ tranh thủ khiến thời gian anh ấy thích con dài một chút!"


Cô biết Hứa Tĩnh Dao không ngừng lặp đi lặp lại như vậy chính là vì muốn khiến cô nhớ kỹ, hiện tại tất cả đều do Lương Tuấn Đào cho, vì Lâm gia - nhất định không nên mâu thuẫn với Lương nhị thiếu, nhất định phải nghĩ mọi cách làm hắn vui, vinh sủng mới có thể dài lâu. Xét đến cùng vẫn giống trước kia, bất cứ lúc nào cũng nhắc cô phải hiểu, phải chú ý thân phận của mình, nếu thỉnh thoảng Nhị thiếu gia trái tính ( khó tránh khỏi việc hắn trái tính trái nết ), hy vọng Lâm Tuyết đừng như lúc ở nhà, không thuận theo không bỏ qua khi Lâm Thông bắt nạt cô ( nghiêm trọng hơn, có một lần Lâm Thông bị cô đá trúng chỗ hiểm, uống thuốc nửa năm mới hồi lại).


Không khí nhất thời có chút cứng ngắc, nhìn ra Lâm Tuyết giận dỗi, Hứa Tĩnh Dao cũng không nói nữa.


Lúc này, Lâm Thông ôm Tiểu Bảo đi tới, nói: "Ai da, bên ngoài đang có nhiều bộ đội bao vây chúng ta!"


Lâm Văn Bác tức giận mà trừng con trai một cái, hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả? Lớn như vậy rồi mà ngay cả câu cú cũng nói không rõ ràng!"


Không phải Lâm Thông chưa thấy qua việc đời, mà thực sự đây là lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là quyền quý! Khó trách phụ thân Lâm Văn Bác luôn dạy bảo hắn: không thể tranh đấu cùng quan lại!


Cũng do đêm nay Lâm Tuyết ở nhà mẹ đẻ chuẩn bị sáng mai xuất giá, không chỉ có những binh lính tinh nhuệ hộ tống cô ngủ lại trong sân phụ trách bảo vệ an toàn, hơn nữa vừa rồi Lâm Thông ôm Tiểu Bảo ra ngoài chơi, phát hiện bên ngoài lại bị mấy ngàn chiến sĩ súng thật súng đạn bao vây.


Bọn họ không quấy nhiễu đến người nhà họ Lâm, mà dựng lều trại hành quân, tự nấu nấu cơm nước, đương nhiên chuẩn bị xây dựng cơ sở tạm thời để qua đêm.


Biết được tình hình, Lâm Văn Bác không khỏi thở dài, ông ta nói với Lâm Tuyết: "Con chính là ba nghìn sủng ái tụ vào một thân trong truyền thuyết! Sau đám cưới, dù sao cũng phải hầu hạ Lương nhị thiếu thật tốt. . ."


Lâm Tuyết "Ồ" mà đứng lên, cô đã nghe đủ, một chữ cũng không muốn nghe tiếp. "Con mệt, muốn đi nghỉ ngơi!"


So với buổi kết hôn hôm nay, kỳ thật Lâm Tuyết cảm thấy xế chiều hôm trước thú vị hơn. Các chiến hữu tới chơi, bọn họ ở cùng 1 chỗ vui vẻ hạnh phúc đùa giỡn, thậm chí còn có Lương Bội Văn cùng cô chiến đấu với "núi quần áo" kia, nhớ tới đều rất thú vị.


Mà buổi kết hôn hôm nay, trong ký ức cô cũng chỉ có mấy từ - vội vã, hỗn loạn, bỏng mắt!


Sáng sớm, Lâm Tuyết đã bị gọi rời giường, bởi chuyên gia tạo hình trang điểm đã đến. Ngáp, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, 5h rồi, xem ra chuyên gia còn đúng giờ hơn.


Rửa mặt một lúc, ngay cả sản phẩm dưỡng da cũng không bôi, từ tối qua, chuyên gia tạo hình đã gọi điện thông báo người nhà chuyển lời tới cô, phải dùng sản phẩm bảo vệ da anh ta chuẩn bị mới tạo hiệu quả cao.


Chuyên gia tạo hình và người làm nghệ thuật có vẻ giống nhau, hơi có thành tích liền không tránh được việc khoe khoang hò hét. Nhưng xưa nay Lâm Tuyết luôn tôn trọng công việc của người khác, nếu họ toàn tâm toàn lực cống hiến sức lực vì khuôn mặt cô, ít nhất cô cũng phối hợp một chút.


Lúc này, phù dâu Đỗ Hâm Lôi cũng tới, mọi người cùng dùng qua bữa sáng đơn giản.


Vốn định chọn Vân Đóa làm phù dâu nhưng qua điện thoại, cô bé sợ hãi giải thích, bảo hôm Lâm Tuyết kết hôn vừa vặn là sinh nhật anh trai cô - Vân Thư Hoa, chuyện này cũng đành thôi, vấn đề là Lâm Tuyết gả cho người khác, đương nhiên tâm tình anh trai cô bé sẽ kém vui, cô bé là em gái không nên chạy tới làm phù dâu người ta, tránh kích thích khiến anh trai đau lòng thêm.


Đó là cô gái nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, đương nhiên Lâm Tuyết không nỡ ép cô bé, nên tạm thời để Đỗ Hâm Lôi làm phù dâu.


Phù rể vốn sớm chọn Lưu Dương, dù sao anh ta cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ cùng Lương Tuấn Đào anh ta, lại là anh em bà con, hai người chênh lệch gần nửa tuổi, giao tình không phải loại thân thiết bình thường. Nhưng xét thấy gần đây thằng nhãi này luôn có hành vi , ý đồ tồi tệ định nhúng chàm chị dâu nên Lương thủ trưởng dứt khoát loại anh ta ra, tạm thời thay bằng Triệu Bắc Thành.


Ăn xong cơm sáng, cửa phòng ngủ liền mở ra, Lâm Tuyết biết, phòng mình tạm thời bị sung thành phòng hoá trang.


Đối mặt với chuyên gia tạo hình, hai người không khỏi cùng ngơ ngẩn, họ đều biết nhau.


Lâm Tuyết càng giật mình hơn, bởi người đàn ông mặc áo lông sói màu vàng có ngoại hình thập phần "ướt át" kia lại là Alan, bọn họ từng gặp nhau ở Thu Cẩm Viên. Mạc Sở Hàn từng mời Alan tới giúp cô trang điểm, buổi tối đưa cô đến Hoàng Cung Ngầm chơi.


"Hi!" Alan kịp phản ứng trước, nhiệt tình vươn tay với cô: "Lâm tiểu thư, nhân sinh hà xử bất tương phùng (trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp nhau)?"


Lâm Tuyết không bắt tay anh ta ( điểm nhỏ ấy cô học theo người họ Lương nào đó, đối với người mình không thích lại có động cơ không thuần khiết thì sẽ từ chối bắt tay ), cô lễ phép mỉm cười gật đầu: "Xin chào!"


Thấy Lâm Tuyết không chịu bắt tay, Alan biết cô sợ anh ta nhân cơ hội ăn đậu hũ, không khỏi cười rộ lên."Tính cách cô một chút cũng không thay đổi ! Lúc nào cũng đề phòng sắc lang, thật ra tuy bề ngoài tôi có vẻ giống sắc lang nhưng trên thực tế không háo sắc chút nào! Tôi chỉ dùng cái nhìn thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức tiểu mỹ nhân thôi!"


Lâm Tuyết chẳng muốn nghe đối phương nói bậy, liền xoay người đi đến ngồi xuống trước gương trang điểm, nói: "Chúng ta bắt đầu đi!"


Khi làm tóc cho cô, Alan hơi tiếc hận mà nói: "Cô phát ra khí chất rất ưu tú, nếu là tóc dài hiệu quả sẽ càng tốt hơn! Mạc thiếu từng nói với tôi, anh ta nhất định phải thấy tóc cô dài ra lần nữa, khi hai người tiến vào lễ đường sẽ để cô thành tân nương xinh đẹp vấn tóc cao, không ngờ các người lại chia tay, hơn nữa nhanh như vậy cô đã phải lập gia đình! Ôi, thế sự khó lường a!"


Đâu ngờ Alan sẽ nhắc tới Mạc Sở Hàn vào lúc này, Lâm Tuyết có chút không tự nhiên, cô lạnh lùng đáp: "Tôi và anh ta đã sớm chia tay, đời này cũng không có khả năng, không có cơ hội tiến vào lễ đường!"


Nhìn sắc mặt lạnh như băng của cô, Alan biết sự oán giận của cô chưa hết, cũng không nhắc đến Mạc Sở Hàn nữa.


*


Trang điểm mất hơn một tiếng, đúng là chuyện khiến người ta buồn chán. Nhưng tay nghề Alan quả thật không tồi, nhìn cô dâu duyên dáng xinh đẹp trong gương, bản thân Lâm Tuyết cũng ngơ ngẩn.


"Oa! Quá đẹp!" Đỗ Hâm Lôi khâm phục vỗ tay, cười nói: "Thế này được rồi chứ? Chắc chắn có thể khiến chú rể say mê đến mức bước đi không nổi!"


Bảy giờ, Lương Tuấn Đào tay cầm hoa hồng đỏ ( nói tới đây thì người họ Lương nào đó rất hổ thẹn, hoa cưới trên tay là bó hoa đầu tiên hắn tặng Lâm Tuyết) chậm rãi dẫn theo đội ngũ đón dâu đã tới, hắn bị kích động, vui tươi rạo rực hớn hở mà đến đây!


Đỗ Hâm Lôi chỉ huy các nữ binh chắn kín cửa phòng, muốn Lương Tuấn Đào gọi bọn họ ba tiếng "chị" mới có thể mở cửa.


Cơ hội tốt như vậy trăm năm khó gặp ngàn lần không thể bỏ qua, hết hạn là mất hiệu quả, phải chỉnh Lương Tuấn Đào cho tốt.


Lương Tuấn Đào từ cửa lớn mở rộng nhìn qua khe vào bên trong, thấy Đỗ Hâm Lôi dẫn theo đội quân tóc dài màu đỏ giữ cửa đến là chặt chẽ, hắn liền giơ bó hoa trong tay lên, nói: "Các chị gái mau mở cửa, đừng làm lỡ việc anh cưới em gái về nhà!"


Người này, Lâm Tuyết có vẻ nhỏ nhất, các nữ binh đều vui vẻ cười run rẩy hết cả người, có điều được nghe Lương Tuấn Đào gọi một tiếng "chị" như ý nguyện cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, liền mở cửa cho hắn vào.


Lương Tuấn Đào không dừng lại, dẫn theo phù rể, còn mang theo một đoàn chiến hữu cùng thuộc hạ cũ đáng tin cậy, đông như vậy không giống như là đến đón dâu, ngược lại như là đến cướp cô dâu.


Tay cầm hoa hồng đỏ đi tới trước mặt Lâm Tuyết, hắn quì một chân, dâng hoa tươi, nói: "Bà xã à, cùng anh đi thôi!"


Tất cả mọi người cười rộ lên, Đỗ Hâm Lôi ôm Lâm Tuyết, như thế nào cũng không để cô đứng dậy, cười duyên nói: "Dựa vào một bó hoa cộng thêm một câu lời ngon tiếng ngọt đã muốn cưới cô dâu của chúng tôi ư?" Cô gọi các nữ binh: "Các chị em, mọi người có đồng ý hay không!"


Đương nhiên bọn họ ăn ý đáp lại: "Không đồng ý!"


Lâm Tuyết cúi đầu, mặt phấn mỉm cười, xấu hổ ngồi im, cứ mặc người bên cạnh ầm ĩ đến trời đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Cu Sứt

Cu Sứt

(khotruyenhay.gq) Bằng này giờ chiều chắc cu Sứt đang bò ra nền nhà bậm môi viết chính

30-06-2016
Người mẹ điên

Người mẹ điên

Ðây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó

28-06-2016
Dù em ok hay không ok...

Dù em ok hay không ok...

Cô không bất ngờ về nụ hôn, cô đoán là hôm nay anh sẽ hôn. Cô ngủ thiếp trên ghế

01-07-2016
Hẹn em kiếp sau

Hẹn em kiếp sau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Ở bên cô ấy

Ở bên cô ấy

Anh biết thế giới này đầy rẫy những người cô độc. Người ta quá khó tìm thấy

26-06-2016