"Các người là đồ phế vật!"
Sau khi biết hành động thất bại, Hoắc Vân Phi mắng xối xả vào đám thuộc hạ, nội dung đại khái không khác lời của Lý Ngạn Thành là mấy, tóm lại là cực kỳ thất vọng và bất mãn.
Mặt thẹo cúi gằm đầu, không dám thở mạnh. Hắn là thuộc hạ tâm phúc của Hoắc Vân Phi, tên gọi Hồng Khuê. Ngày ấy trên đường cao tốc từng gặp và cũng nói chuyện cùng Lâm Tuyết nên cô mới có cảm giác giọng nói của hắn hắn hơi hơi quen tai.
Đến khi Hoắc Vân Phi mắng mệt, Hồng Khuê mới nhỏ giọng biện luận: "Thật sự khéo con mẹ nó là khéo -- khéo cực kỳ! Ai ngờ đúng lúc lại đụng phải một đám phần tử võ trang khác, bọn họ dứt khoát muốn mạng cô gái kia, để bảo vệ mạng nhỏ của cô ta, chúng tôi bị kéo lại mới chậm trễ ..."
bạn đang xem “Khế ước quân hôn - Yên Mang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Ngụy biện!" Mũi Hoắc Vân Phi suýt nữa lệch sang, sao lại trùng hợp thế? Hắn vừa sai người đi thăm dò những kẻ tự dưng xuất hiện cướp người với mình là ai, di động liền vang lên.
Hắn cầm điện thoại lên nhìn, là Mạc Sở Hàn. Trong lòng thầm kêu hỏng bét rồi nhưng đâu thể trốn tránh không tiếp, Hoắc Vân Phi đành kiên trì nhấn phím nghe. "Sở Hàn, gần đây thân thể tốt hơn chưa?"
"Tốt con mẹ mày!" Mạc Sở Hàn vừa thông điên thoại đã trực tiếp chửi rủa thậm tệ: "Hoắc Vân Phi, tiểu tử mày thật giỏi quá! Trước tao cứu mạng mày, mày như vậy lại lấy oán trả ơn..."
"Anh bình tỉnh chút đi!" Hoắc Vân Phi nói xong liền để xa điện thoại khỏi tai, đợi Mạc Sở Hàn gào thét có vẻ xong rồi mới để di động gần tai lần nữa, hắn không đỏ mặt không thở gấp, nói: "Lần này anh thực sự nên cảm ơn tôi cho tốt! Nếu không phải tôi phái người đến, bây giờ Tiểu Tuyết của anh đã thành một cỗ tử thi rồi!"
Mạc Sở Hàn tịt xuống dưới, hắn biết lời Hoắc Vân Phi nói là thật. Nếu không phải tổ chức Hắc Nha phái người cản trở người của Lý Ngạn Thành, chỉ sợ Lâm Tuyết thực sự lành ít dữ nhiều.
"Anh trai, xin bớt giận, giận lớn vậy thân thể chịu nổi ư?" Hoắc Vân Phi khuyên nhủ: "Huống chi cô ta là vợ người khác, anh cần gì phải giận như vậy?"
"Chớ chụp vào tao cái vỏ này!" Tiếp theo, Mạc Sở Hàn quăng ra câu nói độc ác: "Tao mặc kệ mày giữa mày và Lương Tuấn Đào có ân oán gì, có bản lĩnh thì tìm hắn mà làm, không cho phép chú ý tới Tiểu Tuyết, bằng không... tao tuyệt giao với mày!"
Cúp điện thoại, Hoắc Vân Phi buồn bực một hồi. Không cho phép chú ý tới Lâm Tuyết ư? Còn ai có thể trở thành con tin có trọng lượng như cô? Suy nghĩ nửa ngày, trong đầu hắn tức thì nảy sinh chủ ý mới, sau đó hắn liền bấm điện thoại dặn dò bên dưới: "Cấp tốc điều tra phụ tá đắc lực bên cạnh Lương Tuấn Đào là Phùng Trường Nghĩa và Triệu Bắc Thành, có gì uy hiếp được hai người bọn họ thì lập tức báo cáo cho tôi!"
*
Hôm sau, đang lúc Lâm Tuyết xin phép Lương Tuấn Đào lần hai, thủ trưởng đại nhân mất bình tĩnh, khuyên nhủ cô: "Thời gian này xảy ra nhiều chuyện, em cứ nghỉ ngơi chút đi!"
Hôm qua bị cô làm khiếp sợ một phen, hiện tại hắn vừa bận bịu vụ án Hoắc gia lại lo lắng cho sự an toàn của cô, đúng là hết cách phân thân, hắn không muốn để cô rời khỏi tầm mắt mình, tránh sinh chuyện.
"Còn hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của anh cả, em phải mua quà tặng anh ấy!" Lâm Tuyết nói xong, hơi do dự một chút, lại bổ sung một câu: "Còn Vân Thư Hoa nữa, sinh nhật anh ta trước anh cả một ngày, em đã đồng ý với Vân Đóa sẽ tặng quà cho anh ta rồi!"
Nghe Lâm Tuyết nói cô đặc biệt tới trung tâm thương mại là để mua quà cho hai người đàn ông khác, người họ Lương nào đó nhất thời vừa hâm mộ vừa ghen tị, hắn hỏi: "Thế của anh đâu? Anh có quà không?" Móa, tháng 12 mới tới sinh nhật hắn, cô sẽ không bảo quà của hắn đến tháng 12 mới có đấy chứ!
Không ngờ miệng nhỏ mỉm cười, một lúc lâu sau Lâm Tuyết mới nói cho hắn biết: "Có chứ!"
"Thật à?" Lương Tuấn Đào vốn chỉ là hờn dỗi mà chất vấn, không ngờ mình cũng có phần. Hắn vui vẻ rồi lại hơi hơi nghi ngờ: "Em không cần tùy tiện mua một món đến gạt anh! Mua quà cho nhiều người như vậy, anh lại không đặc biệt!"
Người đàn ông này, sao so với đàn bà còn nhỏ tính khó dây dưa hơn! Lâm Tuyết bất đắc dĩ, đành nói: "Lần trước em mua cho anh, định tặng anh nhưng chưa đưa!"
"Vật gì vậy?" Lương Tuấn Đào vừa nghe liền thấy rất hứng thú , vội đưa bàn tay to đến trước mặt cô, nói: "Mau lấy ra xem! Nếu hài lòng, anh sẽ đồng ý cho em đi mua quà sinh nhật cho hai người đàn ông kia, nếu tùy tiện lấy chút gì đến gạt anh, anh sẽ không cho phép em nghỉ!"
Trời đất bao la thủ trưởng lớn nhất! Hết cách, hắn quản mình, mình phải nghe hắn thôi! Cũng may, chiếc nhẫn kia Lâm Tuyết luôn để ở ký túc xá quân khu, lúc này cô đích than đi lấy, giao cho Lương thủ trưởng báo cáo kết quả công tác.
Đó là một hộp trang sức thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, bên trong hẳn đựng một món châu báu của nam giới! Lương Tuấn Đào không khỏi âm thầm líu lưỡi, hắn nhịn không được hỏi: "Em mua cho anh khi nào?"
Hắn cực kì mừng rỡ ngạc nhiên, không thể tưởng được cô đã sớm chuẩn bị quà tặng cho hắn!
"Là lần trước!" Lâm Tuyết nghĩ nghĩ, thành thật đáp: "Lần em bị Mạc Sở Hàn bắt đi, Đồng Đồng cũng đi cùng em! Mua quà cho anh cả và Vân Thư Hoa xong, em sợ anh sẽ phân bì với bọn họ nên cũng mua cho anh một món!"
"..." Hóa ra Lương Tuấn Đào hắn chỉ nhân tiện được dính chút vẻ vang với Lương Thiên Dật và Vân Thư Hoa mà thôi! Khuôn mặt tuấn tú không khỏi dài ra, không còn vui vẻ nữa như lúc nãy.
Hắn mở hộp trang sức, thấy chiếc nhẫn bạch kim nạm kim cương bên trong, quả thực tạo hình mạnh mẽ rất khác biệt, hoàn toàn hợp với khẩu vị của hắn. "Không tồi!" Khuôn mặt tuấn tú lại tươi cười, hắn đưa nhẫn cho Lâm Tuyết, vui mừng khấp khởi, nói: "Bà xã, đeo lên cho ông xã đi!"
Lâm Tuyết kéo bàn tay to thon dài, đeo chiếc nhẫn vào ngón út của Lương Tuấn Đào. Nhỏ bé mà hoàn toàn vừa vặn,chẳng khác nào cô dẫn hắn đi tự mình chọn lựa. "Rất vừa!"
Lần đầu tiên nhận được quà cô tặng, tâm tình Lương Tuấn Đào đương nhiên không tầm thường. Chẳng qua tư duy của thủ trưởng khác với người thường, dù rất vui vẻ nhưng hắn không quên suy xét một số vấn đề phiến diện: "Vậy quà lần trước em mua cho họ đâu? Sao anh chưa thấy em đưa cho bọn họ!"
Đang lúc người đàn ông giương mắt hổ nhìn chăm chú mình, Lâm Tuyết mỉm cười lần nữa, cô nhợt nhạt vén môi nói: "Mạc Sở Hàn phái người bắt cóc em, khi vật lộn với chúng em không cẩn thận đã quăng đi! Chỉ có chiếc nhẫn này được em nhét vào túi áo nên mới giữ lại được!"
Không rõ vì nguyên nhân gì, sau đó cô giấu chiếc nhẫn đi, vẫn luôn không đưa cho hắn. Nếu không phải hôm nay hắn tranh cãi ầm ĩ đòi quà tặng, cô gần như cũng quên mất.
Nghe cô nói quà tặng của hai người kia đều bị ném đi, quà tặng cho mình thì cất giấu mới không bị quăng mất, người họ Lương nào đó bắt đầu vui vẻ trở lại. Hắn ôm chầm lấy bà xã mình, hôn "chụt" một cái, khen ngợi: "Bà xã luôn tốt nhất với anh!"
Khen thì khen vậy nhưng đối với việc bà xã mình muốn đi mua quà cho đàn ông khác, Lương Tuấn Đào vẫn giữ ý kiến phản đối. "Trước tiên không nói có thời gian hay không, hiện giờ ở bên ngoài rất loạn, anh thực sự lo lắng chuyện em tới khu thương mại! Như vậy đi! Em muốn mua gì anh sẽ bảo Bắc Thành đi mua, khi tặng ... thì em tự mình tặng, bọn họ cũng không biết có phải em đích thân đi mua hay không đâu!"
"..." Bạo quân chuyên quyền độc đoán này, Lâm Tuyết biểu lộ thực sự không biết nói gì nữa.
Trước sự im lặng của cô, Lương thủ trưởng coi như ngầm đồng ý, "Cứ vậy đi! Anh bảo Bắc Thành đi làm chuyện này!"
*
Hiệu suất làm việc của Triệu Bắc Thành luôn nhận được ưu ái từ Lương Tuấn Đào, lần này cũng không ngoại lệ. Anh ta rất nhanh đã chuẩn bị xong hai chiếc kẹp cà- vạt, đều là màu vàng nạm kim cương, thiết kế mạnh mẽ xa hoa, giá tiền cũng không mắc đến mức thái quá khiến người ta dễ sinh ra hiểu lầm.
Lương Tuấn Đào rất hài lòng, gật gật đầu, nói: "Không tệ."
Lâm Tuyết nhăn mày, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Hai cái kẹp cà- vạt này cứ như sinh đôi ... Không tốt lắm đâu!"
Hai món quà tặng rõ ràng giống nhau, cô sợ ngày nào đó hai người kia chạm mắt sẽ cùng thấy xấu hổ.
"Anh thấy không có gì không tốt cả! Em quân vụ bận rộn, còn nhớ mua quà tặng cho bọn họ đã không tệ rồi! Hơn nữa, anh cả anh hàng ngày đều ở trong nhà, càng không gặp được Vân Thư Hoa, em lo lắng cho chuyện sẽ không xảy ra à!" Dừng một chút, Lương thủ trưởng lại bổ sung thêm: "Vả lại hai chiếc kẹp cà vạt này em nhìn kỹ đi, thật ra giống nhau về cơ bản thôi, chi tiết vẫn khác nhau!"
Đã mua về, Lâm Tuyết cũng không tiếp tục xoi mói nữa, "Được rồi!"
Quà mua xong, vấn đề tiếp theo chính là tặng cho đối phương! Về Lương Thiên Dật khá dễ bàn, dù gì ở cùng một nhà, đến sinh nhật anh ta cô đưa lên cũng chưa muộn. Vấn đề là Vân Thư Hoa, cô không muốn tham dự tiệc sinh nhật anh ta, nhưng đã đồng ý với Vân Đóa rồi, từ chối không xong.
Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, Lâm Tuyết quyết định đưa quà cho Vân Đóa, nói Vân Đóa chuyển cho Vân Thư Hoa, như vậy cô vừa thực hiện được lời hứa lại có thể tránh khi gặp mặt xấu hổ sẽ không biết nói gì.
Trong lòng đã có sự đề phòng và ác cảm với Vân Thư Hoa, về lời Thư Khả nói, Lâm Tuyết không muốn tin nhưng không thể không tin. Tóm lại, không có lửa sao có khói, cô cảm thấy giữa Vân Thư Hoa và Thư Khả chẳng hề đơn giản. Không từ mà biệt, khi Thư Khả bị chó dữ tấn công, cô ta thấy Vân Thư Hoa liền cầu cứu theo bản năng, giọng điệu rất quen thuộc, giống như bạn bè lâu năm. Con người ta ở tình thế cấp bách dễ dàng bộc lộ tất cả sự chân thật, điểm ấy không giả vờ được.
Lâm Tuyết không muốn nghiên cứu tỉ mỉ mọi thứ, cứ coi như chưa phát sinh cái gì đi, nhưng đối với Vân Thư Hoa, cô không cách nào tin tưởng ỷ lại vào anh ta như trước được nữa!
Bấm số của Vân Đóa, âm thanh kết nối vang lên vài lần đều không ai tiếp. Cảm thấy có chút vấn đề, Lâm Tuyết không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi. Lặp lại vài lần mới nghe thấy đối phương tiếp điện thoại.
"Alo, Vân Đóa à?" Lâm Tuyết hỏi.
"..." Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nhỏ đang cố kìm nén của cô gái, giống như đau lòng tới cực điểm.
"Vân Đóa? Là em ư? Sao em lại khóc? Nói chuyện đi!" Lâm Tuyết không khỏi nóng nảy, cô liên tục hỏi han.
"..." Vân Đóa càng nghẹn ngào dữ dội, không cách nào trả lời được.
"Đã xảy ra chuyện gì hả?" Lâm Tuyết suy nghĩ một chút, hình như thứ duy nhất có thể khiến Vân Đóa đau lòng chỉ có Lương Thiên Dật. Cô liền hỏi dò: "Có phải em cãi nhau với Lương Thiên Dật không?"
"Hu hu hu, hu hu hu..." Cuối cùng Vân Đóa khóc thành tiếng, quả thực là khóc lóc kể lể: "Em... hu hu..."
Cô bé luôn khóc, Lâm Tuyết hoàn toàn không nghe được rõ cô đang nói gì. Thật ra, Vân Đóa cũng không nói gì thêm, chỉ khóc lóc. "Vân Đóa? Em ở đâu? Nói cho chị biết em đang ở đâu?"
Khóc nửa ngày, Vân Đóa mới thút tha thút thít nói đứt quãng: "Em... ở trước cửa ... Lương gia!"
"A!" Có phải cô bé lại bị ngăn ở ngoài cửa không cho vào hay không? Lâm Tuyết vội nói: "Đừng khóc, em đợi ở đó đừng di chuyển! Chị lập tức qua đó!"
*
Lâm Tuyết xin phép Lương thủ trưởng, nói Vân Đóa lại bị anh cả hắn ức hiếp, cô bé đang ngồi khóc ở cửa lớn nhà hắn, cô muốn qua đó xem sao.
Lương Tuấn Đào rất bất mãn: "Sao thích khóc vậy chứ? Chẳng trách anh cả chán cô ta!" Đàn bà khóc lóc thật mệt chết người, Lương Tuấn Đào hiện tại hơi hiểu ra vì sao anh mình tình nguyện giữ Lâm Á Linh lại bên cạnh, ít nhất Lâm Á Linh cũng không nhiều nước mắt như vậy!
Lâm Tuyết trừng hắn một cái, hỏi: "Có cho phép nghỉ hay không?"
Hắn quả thực không tình nguyện để cô rời khỏi tầm mắt mình, nhưng hắn bị quân vụ quấn thân, thật sự không có thời gian cùng cô đi an ủi cô gái làm từ nước kia! Lương Tuấn Đào bất đắc dĩ đành gọi Triệu Bắc Thành tới, hắn dặn dò anh ta: "Cậu cùng chị dâu về nhà, chú ý, phải toàn tu toàn vĩ (1) trở về, thiếu một sợi tóc, cậu đừng về gặp tôi!"
(1) Toàn tu toàn vĩ: toàn - đầy đủ, tu – râu ria, vĩ – lông . Đại khái ý Lương thủ trưởng là phải "toàn vẹn trở về "
Đối với việc Lương thủ trưởng cử binh lực bảo vệ mình, Lâm Tuyết thấy rất phiền, cô có cảm giác đến cả không gian và tự do cá nhân tối thiểu cũng không có. Nhưng nếu từ chối để Triệu Bắc Thành hộ tống, Lương Tuấn Đào sẽ không cho cô rời quân khu, chẳng còn cách nào nữa, dưới cường quyền , yếu binh chỉ có thể thỏa hiệp.
May mắn thay, Lương Tuấn Đào cho phép Lâm Tuyết tự mình lái xe, như vậy cô không cần phải mặt đối mặt với những sĩ quan và binh lính kia từng giờ từng phút nữa. Thật ra Lâm Tuyết đâu biết, Lương Tuấn Đào làm vậy vì không thích cô gần đàn ông khác quá thôi, kể cả Triệu Bắc Thành - tâm phúc của hắn cũng không phải ngoại lệ.
Lâm Tuyết nhanh nhẹn khởi động chiếc Ferrari Lương Tuấn Đào tặng mình rời khỏi quân khu, khoảng chừng nửa giờ sau, xe đã về đến Lương gia.
Quả nhiên, xa xa đã bắt gặp Vân Đóa ngồi ở bồn hoa trước cửa nhà họ Lương, cô bé cúi đầu, chỉ thấy được đôi vai gầy yếu, hẳn vẫn đang khóc.
Dừng xe lại, Lâm Tuyết bước nhanh qua, cô khom người kéo tay Vân Đóa, hỏi: "Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì hả?"
Vân Đóa nghe thấy tiếng cô liền ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt, khóc đến rối tinh rối mù.
"Sao em lại khóc thành thế này?" Lâm Tuyết hỏi: "Lại bị đuổi ra à?"
Vân Đóa lắc đầu, một lúc lâu sau mới nghe thấy cô bé nghẹn ngào thốt lên: "Anh ấy, anh ấy bảo . . . để em, em và Lâm Á Linh cùng . . . chung sống hoà bình! Còn bảo ... em chỉ là tình nhân của anh ấy. . . Hu hu. . ." Nói xong lời cuối, cô bé lại khóc không thành tiếng, có thể thấy đang đau lòng tới cực điểm.
Hóa ra là vậy! Lâm Tuyết cảm thấy Lương Thiên Dật quá mức rồi! Nếu anh ta không thể chấp nhận Vân Đóa lần nữa thì có thể từ chối cô bé chứ tại sao lại nói ra yêu cầu quá đáng trên? Bảo Vân Đóa chung sống hòa bình với Lâm Á Linh ư? Đây là niên đại nào chứ? Chẳng lẽ anh ta muốn thê thiếp cùng phòng à?
Vân Đóa đáng thương nên mới khiến người đàn ông kia được đằng chân lâng đằng đầu!
Lâm Tuyết không nói gì thêm, cô kéo Vân Đóa, lấy khăn ướt từ trong túi ra, giúp cô bé lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến mức dơ hết, "Người đàn ông kia nếu còn chút lương tâm đã không để em ngồi một mình ở cửa khóc thành thế này! Sao em không ngẫm lại, trái tim anh ta ác như vậy thật ra là vì. . ." Lâm Tuyết ngừng một chút, đối với Vân Đóa mà nói, tuy cảm thấy sự thật có hơi tàn nhẫn, nhưng cô phải để cô bé thấy rõ sự thật, tránh tiếp tục tổn thương tới người vô tội hết lần này đến lần khác. Cô đành nhẫn tâm, nói rõ cho Vân Đóa biết: "Vì hiện tại anh ta không yêu em! Nếu anh ta yêu em thì không cần tổn thương em như vậy, càng không nỡ khiến em đau lòng như vậy!"
Anh ta không hề yêu cô! Tin này làmVân Đóa đau long hơn! Bản thân cô biết phần lớn những gì Lâm Tuyết nói là sự thật, có điều cô không chịu đối mặt với hiện thực mà thôi! Trong mắt Lương Thiên Dật, cô không còn thấy nhu tình lưu luyến từng có trước kia, chỉ thấy sự lãnh khốc coi thường và giọng điệu mỉa mai tàn nhẫn.
"Đừng buồn nữa, vì người đàn ông như vậy. . . Không đáng đâu!" Lâm Tuyết cầm bàn tay bé nhỏ, nói: "Đi thôi!"
Vân Đóa hoang mang lo sợ, cô không biết mình nên làm thế nào để có thể khôi phục được tình cảm 2 năm trước giữa mình và Lương Thiên Dật, để anh ta không đối xử lãnh khốc tàn nhẫn với cô, dù phải đổi bằng tính mạng mình, cô cũng vui lòng!
"Đừng nghĩ ngợi gì!" Lâm Tuyết hiểu tâm tình Vân Đóa, bởi bản thân cô đã từng trải qua. Cô đưa cho cô bé một chiếc khăn tay, ấm áp nói: "Tự em lau đi! Chúng ta lên xe nào!"
*
Hai người bước vào quán cà phê lần trước tới chơi, Lâm Tuyết kéo Vân Đóa ngồi xuống, gọi hai ly sữa nóng và mấy đĩa bánh kem vừa ra lò.
Vân Đóa đã ngừng khóc, nhưng giữa chừng vẫn bật ra tiếng nấc nghẹn ngào, cánh mũi hồng hồng, ánh mắt như tiểu bạch thỏ.
"Chị mua quà sinh nhật cho Thư Hoa rồi nhưng lại không có thời gian đích thân tặng anh ấy, em giúp chị chuyển tới anh ấy nhé!" Lâm Tuyết lấy ra một hộp trang sức, đặt lên bàn trà.
Vân Đóa kéo qua, mở ra liền thấy chiếc kẹp cà vạt màu vàng nạm kim cương đẹp đẽ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở hé ra một nụ cười nhợt nhạt: "Thật là đẹp! Nhất định anh trai sẽ thích!"
"Thích là được rồi!" Lâm Tuyết thấy sắc mặt cô bé dần dần sáng lên, rõ ràng đã thoát khỏi cảm giác đau lòng muốn chết, trong lòng cô cảm thán: quả thật Vân Đóa khác mình. Dù lúc ấy khóc rất thương tâm, như đứa trẻ bị mất kẹo, nhưng chỉ chốc lát sau, cô bé đã có thể dứt bỏ chuyện kia rồi, không giống bản thân cô, đoạn thời gian bị Mạc Sở Hàn phản bội và thương tổn, mỗi ngày cô đều sống trong mây đen mù sương.
"Anh trai sẽ tới đây ngay lập tức! Em cầm nó giao tận tay anh ấy, nhất định anh ấy sẽ vui!" Vân Đóa cười ngọt ngào, nhưng do khóc khá lâu , theo phản xạ có điều kiện lại nấc lên một tiếng.
"Cái gì cơ?" Lâm Tuyết giật mình, hỏi: "Anh trai em tới ngay tức thì à? Sao anh ấy biết chúng ta ở trong này?"
"Lúc đi trên đường, em đã gửi tin nhắn cho anh ấy!" Vân Đóa nói xong, thấy Lâm Tuyết như có chút không vui, cô bé vội vàng nói: "Rất xin lỗi chị! Em đã không được sự đồng ý của chị trước, vì anh trai bảo, đợi khi chị tặng quà, nhất định phải báo với anh ấy, nếu không anh ấy sẽ không vui!"
Lúc anh trai không vui, cô bé cũng không vui! Vân Đóa hy vọng tâm tình anh trai tốt lên, mà người duy nhất có thể khiến tâm tình anh ta phấn chấn cũng chỉ có Lâm Tuyết.
Thấy Vân Đóa thấp thỏm, Lâm Tuyết không đành lòng trách mắng cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Quà chị đã đưa em, em chuyển cho Thư Hoa đi!"
"Chị phải đi sao? Chờ một chút! Anh em lập tức sẽ đến!" Vân Đóa nóng nảy, vội vàng ngăn lại.
Lâm Tuyết đứng dậy, "Trong quân khu còn có việc bận, chị chỉ xin nghỉ vài giờ, phải mau về thôi!"
Chương trước | Chương sau