XtGem Forum catalog
Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 19
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề - Chương 6

↓↓

Trình Thiếu Thần mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: "Cô thông minh thật, sao tôi lại không nghĩ đến điều này nhỉ?"

bạn đang xem “Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Anh đến đây bao giờ chưa? Mấy cô gái ở đây có phải ai cũng tinh thông cầm kì thi họa không? Tiêu chuẩn hội viên ở đây như thế nào?"


"Này, tôi đang lái xe, đừng có làm phiền tôi như vậy." Lúm đồng tiền trên má Trình Thiếu Thần càng thêm sâu: "Tôi nói gì cô cũng tin hả? Sao cô lại ngốc vậy nhỉ?"


Anh cho xe dừng trước một cánh cổng đang mở, đi vào một khu nhà kiểu cổ. Anh dẫn cô đi qua mấy bậc thang bằng đá, đường đi lòng vòng chóng cả mặt. Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một chàng trai mặc giả gái đứng cách nửa thước làm cô nhảy dựng lên. Người này rõ ràng rất đẹp trai, rất anh tuấn, tại sao lại cố ý tô son trát phấn như vậy. Lại còn mặc váy kiểu Bohemian nữa chứ. Vừa trông thấy Trình Thiếu Thần thì anh ta đã bổ nhào ngay về phía trước: "Anh á! Cuối cùng thì anh cũng chịu đến chỗ người ta rồi."


Thẩm An Nhược nổi hết da gà, Trình Thiếu Thần thì lùi lại rất nhanh, đẩy vội cô lên phía trước: "Sửa soạn cho Thẩm tiểu thư, lát nữa chúng tôi sẽ đến chỗ 'Lý tú bà'".


"Hứ, có người mới rồi là quên ngay người cũ, anh thật là vô tình mà, hôm nay người ta sẽ giãm giá tám mươi tám phần trăm cho anh." Anh chàng này ăn nói ỏn à ỏn ẻn khiến Thẩm An Nhược thấy khá đáng yêu bèn cố nặn ra một nụ cười. Lại cẩn thận nhìn xung quanh một chút, căn phòng này rõ ràng mang phong cách cổ xưa, tầng tầng lớp lớp, có màn che nhưng lại trang trí quá màu mè, nhìn như một cửa hàng nhỏ. Có thể mở cửa hàng trong sân viện kiểu này, số lượng khách hàng lại chỉ có hạn, quả thực là muốn đốt tiền.


Trình Thiếu Thần đến chỗ mấy giá quần áo trong góc phòng xem xét, sau đó lôi ra một bộ: "Lấy bộ này."


"Mời cô đi theo tôi." Không hiểu một cô gái trẻ từ đâu bước ra đã cầm bộ quần áo, đứng bên đợi Thẩm An Nhược. Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh nhưng Trình Thiếu thần đã nhanh chóng ngồi xuống một chiếc ghế, không ngó ngàng gì đến cô, người đàn ông kì lạ kia còn giúp anh châm thuốc, bản thân anh ta cũng đang ngậm một điếu trên môi.


Phòng trang điểm trông cũng khá bình thường, lại có thêm hai cô gái trẻ, điều này làm Thẩm An Nhược an tâm hơn, lúc này mới đánh giá bộ quần áo mà Trình Thiếu Thần đã chọn thì thấy máu nóng dồn thẳng lên đỉnh đầu. Hóa ra đây là một bộ sườn xám, ở phần dưới là vải sa tanh màu trắng, nhưng trên đó lại vẩy mà bảy sắc cầu vòng theo phong cách thủy mặc chạy dài trên tà áo. Trí nhớ của người này cũng tốt ghê, bất kì lúc nào có thể trêu chọc chế giễu cô được, Thẩm An Nhược nghiến răng hỏi hai cô gái: "Tôi có thể chọn bộ khác không, tôi không quen mặc sườn xám."


"Cô Thẩm tư chất thanh nhã, rất hợp với bộ sườn xám này, hơn nữa, chúng tôi cũng đã xé mắc ra rồi." Cô gái phục vụ giải thích. Người đàn ông quái gở kia bước vào, nâng càm của cô lên ngắm nghía: "Cũng không đến nỗi nào, có thể sửa được." Anh ta quay về giọng nói thường ngày, hình như rất dễ nghe. Tháo tóc của cô xuống chải mấy cái, anh ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới như đang đánh giá cô: "Rất điềm tĩnh, thấy tôi không nói cũng không cười, không tệ. Ừm, về cơ bản là có phong cách."


Anh ta chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã biến cô thành một thục nữ cổ điển, tóc búi tao nhã, dáng người thướt tha yểu điệu. Lúc bước ra, Trình Thiếu Thần ngắm cô một lát rồi mới mở lời: "Như vậy mới giống cô." Anh quay đầu nhìn về phía người vừa trang điểm cho cô: "A Xảo, có phải còn thiếu thứ gì không?"


"Bên này."


Trình Thiếu Thần kéo cô sang bên đó, một dãy tủ kính hiện ra, dưới là môt lớp nhung đen, bên trên là hàng dãy đồ trang sức tinh xảo, có kim cương, cẩm thạch... tất cả đều phát ra một thứ ánh sáng huyền bí.


Thẩm An Nhược chợt cảm thấy hoang mang, tựa như họ quay một bộ phim điện ảnh kinh điển, mỗi một phân cảnh đều rất quen thuộc, mà giờ đây cô từ một người ngoài cuộc bỗng nhiên bị đẩy ra giữa sân khấu, bên cạnh là ánh đèn sáng rực, người xem đông đảo, cô chỉ biết ngẩng đầu lên tiếp tục diễn, cho đến khi đạo diễn hô "Cắt" mới có thể lui xuống.


"Cô thích cái nào?" Giọng Trình Thiếu Thần mơ hồ đưa tới.


"Tôi chẳng thích cái nào cả." Thẩm An Nhược cảm thấy mình gây hấn với anh, có điều sức nặng chưa đủ.


"Lấy chiếc vòng tay này." Trình Thiếu Thần nhìn cô từ đầu đến chân, quay người nói với người quái dị tên A Xảo kia.


"Hừ, thẩm mĩ không tệ, hàng mới về của Myanmar."


Đó là chiếc vòng tay màu xanh ngọc, Trình Thiếu Thần cầm tay cô, chẳng nói câu nào đeo vào giúp, quả thật rất hợp, màu xanh ngọc làm nổi bật nước da trắng ngần trên cổ tay cô: "Nó rất hợp với phong cách của em hôm nay", rồi anh đưa thẻ thanh toán cho cô gái phục vụ bên cạnh.


Thẩm An Nhược mím chặt môi không nói lời nào nữa, tránh cho bản thân lại làm gì xấu hổ. Trình Thiếu Thần lại xem như không có ai bên cạnh, kí lên hóa đơn thanh toán rồi giúp cô xách túi quần áo cũ đã được gấp cẩn thận kéo cô rời đi.


Trên xe, Thẩm An Nhược không nói gì, Trình Thiếu Thần là người phá vỡ bầu không khí yên lặng này, anh nói khẽ: "Cô xem, có phải được đóng gói đẹp đẽ thế này, lát nữa đem đi bán mới được giá."


"Anh khẳng định là anh đang chuẩn bị bán tôi chứ? Hình như là có công văn yêu cầu phí đóng gói không được cao hơn mười lăm phần trăm tổng giá trị hàng hóa đó." Thẩm An Nhược lạnh lùng, nhưng giọng nói của cô lại nghe rất nhẹ nhàng, hoàn toàn chẳng có chút khí thế nào.


"Hóa ra cô định giá bản thân mình thấp thế à?" Trình Thiếu Thần cười đến là thích chí. Cô quyết định rồi, tốt nhất là ngậm miệng không nói. Bởi có nói ra, cũng chẳng khác nào đang tạo cơ hội để anh ta trêu chọc mình.


Ánh đèn hoa rực rỡ, áo lụa thướt tha, tóc mây tung bay, dưới thứ ánh sáng huyền ảo đó là bóng người duyên dáng đi qua đi lại, tiếng cười nói vang lên ở kháp mọi nơi. Cánh đàn ông đều mặc âu phục đi giày da, còn phụ nữ mỗi người một vẻ, trang điểm lộng lẫy.


Đúng là một kĩ viện lớn. Thẩm An Nhược nhớ đến lúc nãy Trình Thiếu Thần có nhắc với A Xảo về 'Lý tú bà', cô đã hiểu ra vài phần, một nơi ăn chơi hào nhoáng giữa thành phố phồn hoa này, bản thân cô là một người khá lạc hậu, coi như hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.


"Đây chính là cuộc sống thượng lưu mà mọi người hay nói đến sao?" Nếu cứ im lặng sẽ rất buồn chán, cô huých khuỷu tay Trình Thiếu Thần hỏi nhỏ.


Trình Thiếu Thần cười phì một tiếng: "Chúng tôi ở đây làm sao được gọi là thượng lưu? Một phần ba là nhà giàu mới nổi, một nửa là con cháu quan chức."


"Anh tử tế nhỉ, vậy một phần sáu còn lại là gì? Anh thuộc loại nào?"


"Tôi hả? Tôi giống cô, đều là tầng lớp bị tư bản áp bức."


Thẩm An Nhược cũng bắt đầu cười: "Anh mà thuộc tầng lớp vô sản? Anh chính là phần tử vô cấp trà trộn trong đám người lao động chúng tôi."


Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ chốc lát đã đến chỗ của người chủ trì buổi tiệc hôm nay. Đó là một phụ nữ trung niên sang trọng, tóc búi cao, toàn thân đều là trang sức đắt tiền. 'Lý tú bà', Thẩm An Nhược lại nhớ đến cái tên mà Trình Thiếu Thần gọi, trong bụng cười thầm.


"Tiểu Thần, cái tên tiểu quỷ này, cuối cùng cháu cũng tới." 'Lý tú bà' rất nhiệt tình, mở rộng hai tay ôm lấy anh.


"Dì Lý, dì càng ngày càng đẹp ra đấy."


"Ôi, cháu càng ngày không biết lớn nhỏ gì cả, ha ha ha..." Dì Lý cười đầy vui vẻ, "Này, cô gái xinh đẹp kia là ai đấy."


"Bạn cháu." Giọng điệu Trình Thiếu Thần rất bình thản, kéo Thẩm An Nhược đến gần hơn, tay đặt lên eo cô.


"Ôi chà, tiểu quỷ này, trước đây cháu nói với dì là đã có đối tượng, dì cứ tưởng cháu tìm một yêu tinh nào đó đến để ứng phó với dì, hóa ra là thật à?" Dì Lý cầm tay An Nhược ngắm nghía, "Triệu tiểu thư hôm nay phải thất vọng rồi, ôi, đành vậy, cậu ba nhà họ Châu hôm nay cũng đến. Không được, dì phải nói với mẹ cháu mới được, mấy hôm trước còn gọi điện cho dì, dặn đi dặn lại rằng phải để ý cho cháu..."


"Dì Lý, cháu đói rồi, dì cứ đi trước đi, bọn cháu ăn chút gì đã." Trình Thiếu Thần không nói không rằng, kéo tay Thẩm An Nhược rời khỏi nơi ồn ào này.


Thẩm An Nhược nghiêm mặt nhìn anh: "Vậy hóa ra anh mời tôi đến là để giúp anh diễn trò, sao đây, Triệu tiểu thư không đủ xinh đẹp hay không đủ thông minh vậy?"


"Xinh hơn, thông minh hơn, dịu dàng hơn cô gấp mười lần. Chỉ có khuyết điểm duy nhất là quá xuất sắc, tôi không chịu nổi."


"..." Cô nhớ rằng đã tự nhắc nhở bản thân phải im lặng, vậy mà hôm nay đã mấy lần phạm sai lầm rồi.


Bữa tiệc thật sự rất nhàm chán, Trình Thiếu Thần thì chẳng biết đã chạy đi đâu, cũng may là đồ ăn ở đây rất ngon, cô không quen ai nên quyết định tìm một góc nào đấy để lấp đầy dạ dày rồi tính tiếp, thỉnh thoảng có người đến bắt chuyện, cô đều dễ dàng cho rơi họ. Không lâu sau tiếng nhạc vang lên, có người bước vào mở màn vũ hội, trên sàn nhảy, người tham gia ngày càng nhiều. Thẩm An Nhược ngẩng đầu tìm kiếm, trên tầng hai có một ban nhạc đang chơi đệm, đúng là phong cách quý tộc.


Dần dần cô đã nhớ ra người được gọi là 'Lý tú bà' kia là ai, chính là người có máu mặt nhất trong giới truyền thông của thành phố này, là nhà từ thiện lớn, tiền nhiều vô kể, không biết tiêu thế nào cho hết nên bình thường sở thích lớn nhất của bà là làm mai mối cho người khác, nhà tài trợ chính cho chương trình 'Cầu Hỷ Thước', bà còn mở cả trang web kết bạn, chỉ cần là hoạt động kết giao của nam nữ thì có thể lấy được tiền tài trợ của bà. Thẩm An Nhược biết mình là ếch ngồi đáy giếng, không hề ngờ rằng, cho dù là vũ hội mà cũng có sự cách biệt lớn về đẳng cấp như vậy, ví dụ như buổi tiệc xa hoa, hoành tránh ngày hôm nay.


Tiếp ...


Những nam thanh nữ tú này ban đầu còn giữ nguyên hình tượng đoan trang thanh lịch, đến khi ánh đèn mờ dần thì bắt đầu quấn lấy nhau, không khí trở nên mờ ám, âm nhạc lại vang lên nghe ảo não. Thẩm An Nhược chọn một ly rượu vang, cẩn thận trốn khỏi những người đến mời cô khiêu vũ, tới một góc không người, hờ hững nhìn đám người đang ôm ấp nhau trên sàn nhảy kia, hoặc là bèo nước gặp gỡ, hoặc là thanh mai trúc mã, hoặc là vốn quen biết nhưng không thân thuộc, trong ánh đèn mờ ảo này đều trở thành những cái bóng mờ mờ đan cài vào nhau khó mà phân biệt được, ai chỉ là món khai vị của ai, ai là nhân vật chính, cũng chẳng có người nào quan tâm.


"Hóa ra cô ở đây." Bên tai chợt vang lên giọng nói, Thẩm An Nhược giật mình, thiếu chút nữa thì bị sặc rượu.


"Anh cố ý dọa tôi hả?"


"Oan uổng quá, tôi đã đứng cạnh cả buổi rồi mà cô không biết, cô đang làm chuyện gì xấu xa hả?"


"Anh làm sao mà biết tôi định làm gì, vừa nãy tôi gặp người yêu của bạn tôi."


Trình Thiếu Thần thấp giọng nói: "A, hóa ra đây là nguyên nhân cô không đi khiêu vũ, tôi lại cho rằng..."


"Anh cũng không khiêu vũ đấy thôi." Câu nói của Trình Thiếu Thần bị cắt nửa chừng, cô không cho anh tiếp tục trêu chọc mình.


"Tôi cũng đang tránh mấy cô yểu điệu thục nữ đó nên không dám lộ mặt." Trình Thiếu Thần mỉm cười, "Ở đây cũng thấy chán, lại không ra nhảy, chúng ta đi tìm chỗ nào thoáng mát ngồi đi."


Họ đi qua đại sảnh và dãy hành lanh, đến một căn phòng được bài trí hết sức hoa lệ, trong phòng không một bóng người.


"Đây là phòng khách của Lý phu nhân, sàn được làm từ gỗ nguyên cây ở Đan Mạch chuyển về, dụng cụ trong nhà được gia công tại Na Uy, vận chuyển bằng đường hàng không, sofa do một bậc thầy thiết kế chế tạo, tất cả các đèn cổ ở đây đều là của Anh, còn cả mấy bức họa kia, là bản gốc của Ngô Quán Trung, Lâm Phong Miên và Hàn Mĩ Lâm. Như vậy, cô đã cảm nhận được hương vị của giới thượng lưu Trung Tây kết hợp chưa?"


"Trình Thiếu Thần, anh thật vô duyên, ở nhà của bề trên mà nhận xét như thế. Lý phu nhân thật sự rất quan tâm đến chuyện đại sự của anh."


"Nếu như tuần nào cô cũng nhận được điện thoại của bà, mỗi cuộc không bao giờ dưới mười phút, cứ nửa tháng lại có một cô gái nào đó xuất hiện trước mặt, cô nói xem tôi nên làm thế nào?"


"À, nếu vậy thì anh thảm rồi." Thẩm An Nhược dựa người trên ghế sofa cười không ngớt. Bộ sườn xám này rất dễ bị nhăn, cả tối nay cô không dám ngồi, chỉ đành luân phiên đổi chân đứng cho đỡ mỏi, thực ra làm bình hoa cho người ta cũng đòi hỏi phải có kĩ thuật, vừa mất sức, lại phải diễn trò, luôn cần tố chất và thể lực hơn người, hôm nay cô đã làm hết sức mình mà vẫn không thấy tốt lắm.


Trình Thiếu Thần nhàn nhã dựa vào sofa không để ý hình tượng của mình làm cô ghen tị muốn chết.


"Hồi ở trường cô có học khiêu vũ không?" Trình Thiếu Thần hỏi.


"Chúng tôi học nhảy 'Màu đỏ nương tử quân' và 'Tiến vào thời đại mới'."


"Cô có tham gia đội khiêu vũ không? Nhìn cô không giống với người hay tham gia hoạt động tập thể. Ý tôi là các loại vũ hội hay dạ tiệc ở trường đại học ấy."


"Anh thật đúng là xem thường người khác, tôi còn tham gia câu lạc bộ bi-a. Khiêu vũ hả? Mấy cái đó năm hai tôi có học, nhưng chỉ nhảy điệu Valse nhanh thôi."


"Valse nhanh ư? Cô thật là... xem ra tế bào vận động của cô tốt thật."


Thật ra điều này không liên quan đến tế bào vận động. Thẩm An Nhược không thích khiêu vũ, nam nữ ở gần nhau quá thật sự không thoải mái, đối với người lạ lại càng thấy ngại. Năm đó chỉ vì trong lớp có bạn rủ cô đi học để bồi dưỡng tình hữu nghị giữa các khoa. Còn tạ sao lại là Valse nhanh ư? Tuy là điệu nhảy này yêu cầu thân thể nam nữ phải dính sát vào nhau nhưng lúc nhảy phải hết sức để ý, không có thời gian, tinh thần lẫn sức lực nói chuyện linh tinh hay tạo ra bầu không khí ám muội. Cô ghét khi phải khiêu vũ với mấy tên con trai không quen biết mà lại bị hỏi này hỏi nọ, lại không thể bất lịch sự mà không trả lời người ta. Nhảy điệu Valse nhanh thì khác, cả hai ít có cơ hội nói chuyện bởi nếu không sẽ bị lạc điệu. Cái hay nhất là mấy vũ hội thường không có điệu Valse nhanh, bình thường chỉ cần nói vài câu là cô đã thoát được vô số lời mời.


Không lâu sau, ở đại sảnh bỗng vang lên giai điệu của bản Điệu Vale mùa xuân, tuy rằng âm thanh chỉ loáng thoáng đưa đến nhưng như vậy cũng đủ rồi. Trình Thiếu Thần đứng dậy: "Đến đây, xem tế bào vận động của cô thế nào." Anh nhanh nhẹ tóm lấy cô, để cô đứng trước mặt mình. Thẩm An Nhược chưa kịp phản đối thì đã bắt đầu xoay tròn theo bước nhảy của anh rồi. Anh nhảy rất tốt, Thẩm An Nhược cảm thấy mình bị xoay tròn hết lần này đến lần khác. Khung cảnh xung quanh liên tục thay đổi. Ngay cả khuôn mặt của anh cũng trở nên mơ hồ. Với lực ly tâm như thế, có khi nào chính mình sẽ bị văng ra ngoài không nhỉ... Trình Thiếu Thần nhẹ nhàng ôm hông cô, một cảm giác rất an toàn. Thật sự là hoang đường, một nơ không người lại có hai kẻ nhảy nhót, cô vừa xoay tròn vừa nghĩ thầm. Lúc cô bắt đầu có cảm giác chóng mặt thì điệu nhảy cũng kết thúc, Trình Thiếu Thần thuận thế để cô ngả ra sofa đơn đằng sau lưng.


Sofa thật sự rất mềm, cô lại chóng mặt, váng vất, giãy giụa cả một lúc lâu cũng không ngồi dậy được, bởi thế Trình Thiếu Thần cười cười đưa một tay ra, cô lập tức nắm lấy, anh kéo cô dậy, khi Thẩm An nhược đứng thẳng lên rồi cô vẫn còn nắm chặt tay anh.


Tay của anh gầy nhưng ngón tay rất có lực, không khí trong phòng có chút ám muội, lại có chút ngại ngùng. Thẩm An Nhược nhớ ra khi còn nhỏ anh đã chơi piano nên lật tay anh ngắm nhìn, các ngón tay của anh rất dài, đường vân tay cũng rõ nét.


"Cô biết xem tướng hả?"


"Vâng."


"Cô nhìn thấy gì?"


"Anh thông minh lại có tiền, được nhiều người hâm mộ."


"Còn gì không?"


"Anh là người có tài, văn võ song toàn, biết chơi bóng, câu cá, lại chơi được nhạc cụ, ít nhất là hai loại nhạc cụ."


"Thần thông quảng đại vây sao?"


"Tất nhiên. À, đắng kia có đàn piano, anh đàn cho tôi nghe một bài được không?"


"Được, cô muốn nghe bài nào?"


"Khúc quân hành Đại Hoàng Phong."


"Tôi còn lựa chọn nào khác không?"


"Super Mario."


"Tôi chơi Đại Hoàng Phong tốt hơn."


Qủa nhiên anh chỉ chơi được nửa bài. Vì không muốn ảnh hưởng đến bên ngoài nên chơi rất nhẹ nhàng, những ngón tay vô cùng tao nhã lướt trên phím đàn. Thẩm An Nhược vỗ tay không ngớt.


"Anh chơi thêm một đoạn của Bản giao hưởng số 5 đi."


Trình Thiếu Thần vừa bực mình vừa buồn cười: "Cô buồn cười thật đấy. Con gái các cô không phải thích nghe mấy bài Over the rainbow, hoặc nếu không thì là mấy bài Dạ khúc hoặc Ánh trăng hay sao?"


"Hóa ra năm đó vì lấy lòng các cô gái mà anh tập luyện mấy bài này, chắc là đã rất quen thuộc? Vậy được, anh chơi một đoạn cũng tốt."


"Cảm ơn sự cổ vũ của cô, xem ra chúng ta nên trở về đại sảnh thôi."


Tất cả các vũ hội trên thế giới này đến nửa sau thường trở nên hỗn loạn cuồng nhiệt. Hai người quay về đại sảnh nhảy thêm một vài điệu cũng không cảm thấy thú vị nữa. Thẩm An Nhược không quen đi giày cao gót nên bắt đầu đau chân. Vũ hội còn chưa kết thúc, họ đã rời khỏi.


Trình Thiếu Thần đưa cô về đến dưới nhà, xuống xe mở cửa cho cô: "Cần tôi đưa cô lên lầu không?"


"Không cần, bây giờ vẫn sớm. Trả lại anh này." Cô định tháo chiếc vòng trên tay xuống nhưng không tháo được. Có lẽ do tối nay hoạt động nhiều quá cổ tay cũng to ra.


"Cô cứ giữ lấy, nó rất hợp với cô." Trình Thiếu Thần khẽ nói.


Thẩm An Nhược hơi khó chịu, nhìn thẳng vào anh hỏi: "Tại sao?"


"Cứ coi như là đền bù cho việc đồng ý làm bạn tôi hôm nay đi."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Con chó xấu tính

Con chó xấu tính

Có một con chó nọ cứ hay lao vào tấn công bất cứ ai mà nó gặp, nhưng nó làm điều

24-06-2016
Những ô cửa màu xanh

Những ô cửa màu xanh

Những phút giây ngắn ngủi ấy tôi đã kịp nhận ra mình là một đứa con tồi, đã rất

30-06-2016
Răng của chúng mình

Răng của chúng mình

"Không phải tự nhiên mà tôi nghĩ chị đã không yêu chính chị. Có yêu ngón tay đứt

24-06-2016
Rất xa, rất gần

Rất xa, rất gần

Tôi không còn nhớ mình đã bắt đầu biết yêu từ khi nào. Nhưng trong trí óc của tôi

24-06-2016
Người anh hùng

Người anh hùng

Anh chỉ là một thằng hèn, vô tích sự. Mẹ anh đã dành trọn cả tấm lòng tha thiết

24-06-2016