Trước đây xem tin tức giải trí, một diễn viên nào đó đã nói, tiền bối của cô ta là tay lão luyện, lúc diễn chỉ cần theo sự dẫn dắt của người đó là tự nhiên có thể nhập vai. Cô vẫn luôn không hiểu, cứ nghĩ rằng kĩ thật diễn của đối thủ càng cao siêu thì chẳng phải đối phương càng chịu áp lực hay sao? Bây gió cô dần có thể cảm nhận sự huyền diệu đó rồi. Ở đây chỉ cần hai cao thủ có thể khống chế được cục diện, những người khác chỉ phải phối hợp tích cực là được, vì thế ai cũng rất tròn vai.
bạn đang xem “Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đoạn kịch này rốt cuộc cũng diễn xong, bọn họ tạm biệt nhau, lại phát hiện cả chỗ đỗ xe cũng rất gần, chỉ cách có một hàng. Như vậy lúc Trình Thiếu Thần đến thì đã biết cô ở gần đây, sau đó lại trùng hợp vào cùng một nhà hàng, anh đương nhiên nhớ biển số xe cô, trong lòng cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Lúc Thẩm An Nhược chuẩn bị ngồi vào ghế lái, mới nhớ ra trên người còn khoác áo ngoài của Giang Hạo Dương, vì thế cởi ra đưa cho anh. Hơi xấu hổ, những người kia còn đứng bên ngoài, nhưng cô cố gắng không nhìn họ. Từ gương chiếu hậu, cô thấy Tần Tử Yên lên xe của luật sư Chu, mở cửa sổ xe thò tay ra ngoài vẫy vẫy, cũng vẫy cả tay với cô, cô mở cửa sổ xe đáp lại, nghe thấy giọng của Đàm Phân: "Anh uống nhiều rồi, để em lái cho."
"Không phải em vẫn chưa khỏi sao? Anh chạy xe chậm là được rồi, lên xe đi."
Đàm Phân cười: "Em từ chối ngồi xe người uống rượu cầm lái, hay là gọi điện bảo tài xế đến đón anh?"
Lái xe ra ngoài thật chẳng dễ dàng gì, Thẩm An Nhược cẩn thận cho xe ra, đỗ lại, lại nghe thấy Giang Hạo Dương nói: "Nếu không ngại thì để tôi tiễn hai người một đoạn." Hóa ra vở kịch này vẫn chưa kết thúc.
"Cảm ơn, lát nữa tài xế sẽ đến thôi." Giọng của Trình Thiếu Thần vang lên.
"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn nhé. Tôi đột nhiên nhớ ra phải về nhà trước mười một giờ để liên lạc với một người bạn. Giám đốc Trình, anh nhớ đợi lái xe nhé, đừng tự lái xe đấy." Giọng của Đàm Phân.
"Sao em lại làm phiền Cục trưởng Giang thế?"
"Trước đây em chưa nói sao, em và Cục trưởng Giang ở cùng một khu, thuận đường mà."
Giang Hạo Dương cười: "Đúng thế, chúng tôi cũng coi như là hàng xóm đấy."
Thẩm An Nhược sắp lái xe ra khỏi bãi, tốc độ cực kì chậm, từ gương chiếu hậu thấy quả nhiên Đàm Phân dã vứt bạn học cũ kiêm sếp của mình lại, ngồi lên xe Giang Hạo Dương đi mất, còn Trình Thiếu Thần mở cửa xe của mình, ngồi vào, đoán chừng không định đợi tài xế đến.
Thật khổ cho đám người kia đã mất công diễn trò, nếu cô không phối hợp một chút thì thật là không biết điều. Thẩm An Nhược hít sâu vài lần, quay đầu xe đến bên Trình Thiếu Thần trước khi anh lái xe ra: "Lên xe."
Phần căng thẳng nhất đã qua, khi chỉ còn hai người trong khoảng không gian chật hẹp không khí đã dịu đi rất nhiều.
"Anh đang ở đâu?"
Nơi Trình Thiếu Thần nói là một khách sạn. Thẩm An Nhược nhìn anh nghi ngờ nhưng không nói gì, anh thích ở đâu cũng chẳng liên quan gì tới cô.
"Trợ lý Đàm sao vậy?"
"Trước đây cô ấy bị tai nạn xe."
"Có sao không?"
"Người thì không bị thương, nhưng một thời gian dài không dám lái xe."
"Ừm."
Sự im lặng làm không khí trong xe trở nên lúng túng, nhưng thực sự không có quá nhiều chuyện để nói. Qua một lúc lâu, Thẩm An Nhược mới nghĩ ra chủ đề thứ hai.
"Chị Tịnh Nhã và mọi người vẫn khỏe chứ?" Rõ ràng cô vẫn thường xuyên liên lạc với chị.
"Ừ, chị ấy khỏe, mẹ và anh cả cũng ổn."
"Vậy là tốt rồi."
"A Ngu nhờ anh chuyển lời hỏi thăm em."
Đoạn đối thoại nhạt toẹt như nước lã, chả có mùi vị gì cả. Tác dụng phụ của hai hộp kem bắt đầu xuất hiện, dạ dày của cô đau lâm râm, còn Trình Thiếu thần cũng day day trán, hơi cúi đầu, không nói câu nào, bộ dạng có vẻ rất khó chịu. Thẩm An Nhược đưa cho anh một chai nước.
"Trưa nay uống hơi nhiều, lúc tối còn bị A Xảo chuốc cho bao nhiêu." Trình Thiếu Thần giải thích.
"Đều là người quen cả, uống ít đi một chút cũng được mà."
"Tâm trạng cậu ta không tốt, muốn tìm vài người bạn học giải sầu."
Với thời tiết này, thì ra ai cũng có tâm sự riêng, hoài niệm riêng, đúng là căn bệnh lây truyền.
Cô dừng xe lại bên đường. "Em xuống mua vài thứ." Sau vài phút cô quay lại, Trình Thiếu Thần lười nhác dựa vào ghế, một tay đặt lên cửa xe đã hạ xuống, trên tay còn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, bần thần ngẩn ngơ. Thấy cô quay lại, anh thu tay về, mở hộp đựng tàn thuốc để dập.
"Không sau đâu, anh cứ hút đi."
Trình Thiếu Thần vẫn dịu dịu điếu thuốc, có lẽ mới hút được mấy hơi. Chắc anh vẫn nhớ cô ghé mùi thuốc lá, mỗi khi anh hút thuốc cô lại mở hết tất cả các cửa sổ ra, vì thế anh rất ít khi hút trước mặt cô.
Thẩm An Nhược đi mua thuốc đau dạ dày, uống vài ngụm nước khoáng cho trôi xuống. Trình Thiếu Thần quay sang nhìn cô, cô mỉm cười miễn cưởng: "Ăn phải chút đồ lạnh."
"Nước cũng lạnh mà, tìm hàng cháo nào ăn tạm cái gì nóng đi."
"Không cần đâu, lát nữa là khỏi mà." Thẩm An Nhược do dự một chút, đưa hộp thuốc còn lại cho anh.
Thuốc dị ứng, lúc anh lấy chai nước khoáng cô đã nhìn thấy cổ tay anh có những nốt đỏ. Anh chỉ cần uống nhiều loại rượu, đầu tiên là tay, sau nửa tiếng thì cả người nổi mẩn đỏ, nghiêm trọng hơn thì bị sốt, nhưng sáng hôm sau là lại bình thường. Trình Thiếu Thần vô cùng ghét uống thuốc, mỗi lần bắt anh uống thuốc là như đi đánh trận, bày đủ trò lừa, dỗ, ép, quát nhưng vẫn chẳng ăn thua.
Trình Thiếu Thần cúi đầu nhìn mấy viên thuốc trong tay mình, lật trái lật phải, quan sát rất chăm chú.
"Anh lại uống nhiều loại rượu một lúc à?"
"Tối nay A Xảo tổ chức trò chơi, ai thua sẽ phải uống rượu thay đội thắng, bọn anh có bốn người, uống ba loại rượu."
"Anh thua nhiều lần lắm à?"
"Tối nay tâm trạng không tốt, bọn họ lại còn hùa nhau đối phó với anh."
Cuối cùng anh vẫn không chịu uống chỗ thuốc đó, chỉ lẳng lặng nhét vào túi áo.
Thẩm An Nhược cũng không nói thêm lời nào, chăm chú lái xe. Đã gần nửa đêm, nhưng vì đây là con đường sầm uất, xe cộ vẫn nườm nợp qua lại, ánh đèn từ chiếc xe đằng trước chiếu thẳng về phía này, chói đến mức cô không mở nổi mắt. Bỗng nhiên chiếc xe phía sau đi sai luật vọt lên, áp sát vào xe cô, theo phản xạ cô bẻ vô lăng một chút, nhưng hơi quá đà, có người đã nhanh tay hơn cô, giúp cô chỉnh lại vô lăng. Thực ra trong lúc nguy cấp, Trình Thiếu Thần nắm lấy tay phải của cô, nhưng khi nguy hiểm qua đi anh vẫn không buông ra, chỉ lỏng tay một chút, nhẹ nhàng nắm tay cô. Nhiệt độ ban đêm rất thấp, tay cô lạnh như băng, còn tay anh thì vô cùng ấm áp, khiến da cô bỏng rát. Bọn họ cứ như vậy rất lâu, chẳng ai nói với ai câu nào, cho tới lúc sang số dừng xe, cô nhẹ nhàng rút tay ra, trong nháy mắt lại bị anh nắm chặt. Sau hai lần cố rút ra, cuối cùng anh cũng chịu buông.
"Anh uống thuốc đi, hai viên thôi. Nếu bệnh tình nghiêm trọng, đêm sẽ sốt mê man đó." Thẩm An Nhược vừa nói vừa tự trấn tĩnh lại bản thân.
"Không nghiêm trọng tới mức đó đâu, hôm nay anh cũng không uống nhiều." Dù nói vậy nhưng Trình Thiếu Thần vẫn tiện tay lấy thuốc từ vỉ ra, đặt trong lòng bàn tay nhìn một lúc lâu, cuối cùng hùng dũng hiên ngang nuốt xuống, gương mặt đầy vẻ vì nghĩa quên thân.
Thẩm An Nhược khẽ nhếch môi, tới khi Trình Thiếu Thần nhìn, cô mới phát hiện ra mình đang cười, dần thu nụ cười lại. Đây là nụ cười đầu tiên trong tối nay sau khi gặp Trình Thiếu Thần.
Lúc ấy cũng đã đến khách sạn của Trình Thiếu Thần, cô lái xe tới thẳng cửa chính, ngay lập tức có lễ tân ra mở cửa xe, sau xe cô vài mét cũng có một chiếc xe đứng đợi thế chỗ họ. Trình Thiếu Thần do dự một chút rồi mới xuống xe, hai người nhìn nhau, thực ra cũng chỉ nói một vài câu tạm biệt thông thường.
"Cảm ơn em."
"Không có gì."
"Tạm biệt."
"Ngủ ngon nhé."
Chương trước | Chương sau