XtGem Forum catalog
Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 19
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề - Chương 13

↓↓

Thẩm An Nhược hoảng hốt, gần như không đủ dũng khí xem tiếp. Rốt cuộc là anh đã thành người nổi tiếng, hay câu chuyện về sự nghiệp của anh đã trở thành trò vui cho mọi người? Lẽ nào ngày mai cô phải đeo khẩu trang ra đường? Không thể nào.

bạn đang xem “Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng vẫn may, không thấy ai đăng ảnh cưới, cũng không ai nhắc đến cô. Những tin đồn đều liên quan tới việc anh rời TZ về An Khải, còn chuyện liên quan tới đời tư lại không thấy ai bàn tán gì, đến cả chuyện kết hôn của anh cũng không nhắc tới, hình như đó là khoảng trống trong cuộc đời anh.


Cố tình trốn tránh một người cũng không khó lắm. Vị trí quản lý của Hoa Áo lúc nào cũng nắm được tin tức đầu tiên, cô luôn tự hào về điều này, cô thường người đầu tiên biết những tin như khách hàng quan trọng nào đó muốn đến khách sạn vào lúc nào, xuất hiện ở đâu để nhắc nhở các bộ phận có liên quan chú ý phối hợp, vì thế luôn có đủ thời gian kiếm một lý do chính đáng để không phải xuất hiện.


Đời người thật kỳ lạ, năm đó bọn họ cách nhau xa đến vậy, lại tình cờ gặp nhau nhiều lần, giờ đây lại như bị buộc vào một vòng luẩn quẩn, quen biết chung quá nhiều người, lại vì một quyết định hoặc một sự việc mà có thể không gặp nhau.


Thực ra không thể nào tránh mặt nhau cả đời, nhưng lùi được ngày nào tốt ngày nấy, cô vẫn chưa luyện được vẻ mặt tươi tỉnh khi gặp lại anh.


Sau bữa trưa, có người chơi bóng có người ngủ trưa, Thẩm An Nhược thường uống cà phê ở khu vực nghỉ, đọc vài tờ tạp chí, rồi quay về phòng làm việc. Ở đây có khung cửa sổ sát đất rất lớn, cây cối um tùm, toàn bộ bàn ghế đều làm bằng mây, đậm chất Đông Nam Á. Chỗ này là nơi thích hợp để chuyện trò, lúc ít người có thể nói chuyện riêng, khi đông người rất thích hợp để nghe ngóng vài tin vỉa hè, cũng là nơi giao lưu giải đáp liên lạc tình cảm không chính thức.


Quản lý Tôn của phòng hội nghị đến ngồi bên cạnh cô. Thực ra cũng chỉ hơn cô ba tuổi, nhưng con gái đã học tiểu học, tính chị rất xông xáo, lúc làm việc rất nghiêm túc lại tốt bụng.


"An Nhược đi đánh cầu lông với chị đi, vận động tốt cho sức khỏe."


"Chị Ái Lệ từ bé em đã không có tế bào vận động rồi, giờ tập luyện cũng chẳng có tác dụng gì, chị cứ đi đi."


"Hôm nay ăn cơm muộn quá, lại sắp có khách qua làm việc, không thể để người ướt sũng mồ hôi được." Quản lý Tôn móc gương ra, cẩn thận ngắm lại mình, "Đúng rồi An Nhược, tối qua tiệc khai trương của An Khải diễn ra rất thuận lợi, nên họ muốn cảm ơn chúng ta, tất cả quản lý các bộ phận có liên quan đều đi cả. Chị nghĩ em cũng nên đi, trợ lý Đàm hỏi thăm tình hình dạo này của em mấy lần rồi."


"Tối nay có việc đột xuất, em giải thích với cô ấy rồi."


"Ừ. Nhưng trợ lý Đàm không thấy em sẽ thất vọng lắm đấy. Trước đây bọn em quen nhau sao?" Đoạn nghĩ một lúc rồi lại nói: "Nghe nói cô Đàm đó là trợ lý đầu tiên của tổng giám đốc Trình, là trợ thủ của anh ta, theo anh ta suốt, đến bây giờ cũng được bảy, tám năm rồi. Chị thấy thái độ của tổng giám đốc Trình với cô ta rất thân thiết, em đoán xem giữa bọn họ có gì đó không?"


Tính tình người phụ nữ này vừa thẳng thắn vừa bộc trực hệt như đàn ông, thế mà vẫn thích hóng chuyện như thường, An Nhược cười: "Chị Ái Lệ, công việc đầu tiên của em cũng là làm với giám đốc Trương, đến giờ đã tám năm rồi."


"Ôi, không giống nhau mà, giám đốc Trương đối xử với em như con gái vậy. Nhưng tuổi tác bọn họ gần nhau..." Quản lý Tôn nhìn An Nhược rồi chẳng còn hứng thú buôn chuyện nữa, dứt khoát chuyển đề tài, "À phải rồi, tối qua tổng giám đốc Trình còn khen gợi khách sạn của chúng ta, người như anh ta hẳn là rất ít khi khen ngợi người khác."


"Tối qua anh ta cũng đến sao?" Tự dưng anh rỗi thế nhỉ? Thẩm An Nhược cảm thấy ngờ vực nhiều hơn là vui mừng.


"Anh ta mở tiệc ở một phòng khác, sau mới qua chúc rượu bọn chị. À, còn trẻ hơn tưởng tượng của chị, người thật đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, khôi ngô tuấn tú, nho nhã lễ độ, uống rượu cũng khá. Dù thái độ hơi xa cách nhưng không hề lạnh lùng, có một phong thái rất khó diễn tả, khiến người ta thật tò mò vô cùng. Nhưng nụ cười của anh ta thật đẹp, giống y như trẻ con ấy, khiến người khác cảm giác như được tắm mình trong gió xuân."


Kiểu miêu tả lạm dụng từ ngữ phóng đại quá mắc lại mâu thuẫn thế này chỉ có đám fans cuồng mới không biết ngượng mà nói ra khỏi miệng, ví dụ như bà chị trước mặt cô đây. Thẩm An Nhược nghe chị nói đến nỗi choáng váng đầu óc, hoàn toàn chẳng biết nói gì.


"Chị vừa nói đến đâu rồi nhì? À, tổng giám đốc Trình nói, cách phối màu trong phòng hội nghị của chúng ta rất hài hòa lại đặc biệt, rất sáng tạo. An Nhược, trực giác của em tốt thật, quả nhiên anh ta thích phương án cuối cùng mà em chọn."


Thẩm An Nhược chợt rất muốn bỏ đi, lúc khác nghe bà chị này tâm sự thì tốt hơn, nhưng tất nhiên cô chẳng có cách nào đạt được ý nguyện ngay.


"Sau đó chị đáp, vốn không phải thiết kế như thế, nhưng trợ lý Thẩm của chúng tôi kiên trì dùng đề án đó, thuyết phục mọi người. Trùng hợp thế nào mà Tổng giám đốc Trình cũng thích."


Thẩm An Nhược đang uống cà phê, bỗng chẳng thấy còn ngon nữa, bỏ cốc xuống, cúi đầu nhìn tay mình, ngẫm nghĩ, cảm thấy cứ im lặng mãi thì không lịch sự cho lắm, vì thế mới hỏi một câu: "Tối qua còn chuyện gì hay không ạ?"


"Hết rồi. Tổng giám đốc Trình không nói gì nữa, sau đó trợ lý Giản đề nghị mọi người cùng uống một ly, sau cùng anh Trình cáo từ rồi đi luôn."


Thẩm An Nhược lại đi rót cốc cà phê thứ hai, quên béng mất mình mà uống hai cốc trở lên thì chắc chắn sẽ bị đau dạ dày: "Chị Ái Lệ, chị có muốn uống một cốc không?"


"Chị không uống cà phê, cảm ơn em. An Nhược em cũng uống ít thôi, phụ nữ uống cái này không tốt đâu. Chị luôn muốn nói với em chuyện này, dạo này nếu em có thời gian, có ngại gặp em họ chị không? Vừa từ Mĩ về, điều kiện không tồi đâu."


"Cảm ơn chị, nhưng bây giờ em một mình vẫn rất tốt."


"Em đừng cãi lời chị, tuổi tác không còn nhỏ nữa, lúc nào cũng một mình đi đi về về, em không để ý đến bản thân, nhưng bọn chị nhìn đều thấy đau lòng." Chị thấy Thẩm An Nhược lại đang nghịch nhẫn của mình, xoay một vòng, lại một vòng, vì thế thở dài, thở dài rất lâu, đột nhiên giận dữ nói: "Thằng đàn ông để em ra đi thật chẳng ra gì."


Nhưng số của Thẩm An Nhược không phải lúc nào cũng may mắn như vậy, đôi khi không chú ý cũng có thể gặp xui xẻo.


Hôm đó cô phải đi công tác, nhưng sắp đi lại có việc gấp cần xác nhận. Trước lúc xuất phát không còn nhiều thời gian, cô vội vàng đến trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc Trương, đang định gõ cửa, Tiểu Muội đột nhiên nói: "Chị Thẩm, trong phòng sếp Trương có khách, vừa tới."


Tổng giám đốc Trương từ trước đến nay không tiếp khách trong phòng làm việc, nhưng công văn này rất gấp, cần giám đốc Trương đọc qua và kí duyệt. Tiểu Muội không dám vào, vì thế cô tự mình gõ cửa, cùng lắm thì bị sếp Trương lườm cho mấy cái. Sếp Trương không nói "Mời vào" như thói quen, mà tự ra mở cửa, nhìn thấy cô, hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng bình thường trở lại.


Thẩm An Nhược không vào phòng, trực tiếp xin sếp Trương xem qua và kí cho mình. Sếp Trương ngoái đầu hơi nghiêng người, hẳn là đang xin lỗi người khách kia. Cô thất lễ như thế cũng cảm thấy có lỗi, liếc mắt về phía sofa, nếu bắt gặp ánh mắt của vị khách kia, sẽ mỉm cười xin lỗi, nhưng vị khách ấy lại chính là người cô cố tình trốn tránh rất nhiều lần. Sớm biết thế này cô chắc chắn sẽ gọi điện mời sếp Trương ra ngoài. Thẩm An Nhược hơi hối hận nhưng không kịp nữa rồi.


Lúc này Trình Thiếu Thần cũng đang nhìn về phía cô, cô không rõ thái độ của anh, nhưng cô biết chắc anh không có biểu cảm gì, vì các cơ mặt không hề động đậy. Không khí trong một thoáng như ngưng đọng, cô nghĩ vẻ mặt của mình giờ còn cứng ngắc hơn anh.


Kết quả người lúng túng nhất lại là sếp Trương, ông ký tên xong, thấy An Nhược cầm tài liệu quay người muốn đi luôn, không hề có ý định chào hỏi, khẽ hắng giọng: "An Nhược, cháu có thấy hộp trà Mao Phong của chú ở đâu không?" Bầu không khí dần dần bình thường trở lại.


"Trong tủ đựng đồ ngăn thứ ba bên trái hàng trên cùng của chú. Để cháu bảo Tiểu Kiều vào pha trà."


"Không cần bảo con bé đâu, chú tự làm."


"Thế để cháu pha." Sếp Trương nghiện trà, dụng cụ pha trà trong phòng đầy đủ cả, Thẩm An Nhược thành thục bày bộ chén sứ hảo hạng trước mặt bọn họ trong vòng một phút. Cô thấy động tác cảm ơn của người khách kia, vì thế cũng khẽ khàng đáp lễ, nhưng không hề ngẩng đầu lên. Giám đốc Trương nói: "Trà Mao Phong thứ thiệt, cậu nếm thử xem." Trình Thiếu Thần ngập ngừng một chút rồi bưng chén lên.


Thẩm An Nhược quyết định phải rời đi ngay lập tức, mặc kệ có thất lễ hay không.


Trong chén của trình Thiếu Thần chỉ có hai ba phiến trà, chẳng khác nước lọc là mấy. Vì cô biết anh chưa từng uống trà, anh uống trà nhạt cũng sẽ đau dạ dày. Chuyện này chẳng liên quan đến điều gì khác, đơn giản là đạo đãi khách mà thôi.


Vì thế trước khi vẻ mặt của giám đốc Trương trở nên kì lạ hay thái độ Trình Thiếu Thần trở thành cứng nhắc, cô nhất định phải rời khỏi đây, chỉ cần người lúng túng không phải cô là được.


Thẩm An Nhược thay một bộ quần áo thoải mái, tay xách túi, tay kia kéo một cái vali nhỏ đi ngang qua đại sảnh tầng một, tình cờ gặp Lâm Hổ Thông.


"Em đi công tác à? Một mình? Tự mình lái xe ra sân bay sao?"


"Anh phải đến sân bay đón khách bên Viện thiết kế, cũng gần giờ đó, để anh đưa em đi."


"Em ở đây đợi anh, anh lái xe qua."


Hôm nay Lâm Hổ Thông ăn mặc chỉnh tề, chắc chắn người khách kia là mỹ nhân hoặc trai đẹp rồi. Anh ta nhanh chóng lái xe đến trước cửa nơi làm việc, cầm luôn túi hành lý của cô.


"Em chỉ mang ít đồ thế này thôi à?"


"Ba ngày thôi mà."


Anh ta vừa đặt đồ của cô ra cốp sau, vừa ngoảnh đầu nhìn quanh, thế là lúc đóng cốp bị kẹp tay chảy máu.


"Không sao, không sao đâu." Lâm Hổ Thông vừa nói vừa đưa ngón tay lên miệng, tay kia còn kịp giúp cô mở cửa xe.


Thẩm An Nhược nhanh nhẹn rút ngón tay ra khỏi miệng anh ta, đưa cho anh ta một tờ giấy ăn: "Không vệ sinh, cẩn thận bị nhiễm trùng. Sao anh giống trẻ con thế?"


Anh ta rụt ngón tay bị thương về: "Ai da, sao vẫn còn chảy máu, anh chóng mặt quá, làm sao bây giờ?"


Vẻ mặt anh ta quá phóng đại, Thẩm An Nhược bị anh ta chọc cười, tìm một miếng băng dán cá nhân băng vết thương cho anh ta. "Còn lái xe được không? Gọi tài xế lái xe cho anh nhé."


"Không sao, vết thương nhỏ ấy mà."


Thực ra chẳng đến nửa phút, Thẩm An Nhược liền ngồi vào vị trí lái, thấy Lâm Hổ Thông không lên xe, nhìn theo ánh mắt của anh ta, đúng là oan gia ngõ hẹp, Trình Thiếu Thần đang đứng trước cửa tòa nhà, hẳn là đang đợi xe đến, sếp Trương đi cùng anh, không biết đã đứng đó bao lâu, cách bọn họ chỉ có vài mét.


"Tổng giám đốc Trình, sếp Trương." Lâm Hổ Thông lên tiếng chào, cô cũng đành bước ra khỏi xe. Vốn dĩ cô đang cười với Lâm Hổ Thông, nụ cười đó liền cứng đờ lại rồi từ từ biến mất, biến thành vẻ lạnh nhạt, không nói một lời, hệt như vẻ mặt anh đối diện với cô lúc này, thực ra vừa nãy Trình Thiếu Thần cũng cười với Lâm Hổ Thông, đến khi quay sang cô cũng đổi thành thái độ lạnh lùng như thế, ánh mắt phức tạp, không thể nào hiểu được đang nghĩ gì.


"Tay làm sao thế? Cậu đưa An Nhược ra sân bay à?" Sếp Trương hỏi.


"Bị thương chút xíu thôi, không sao đâu ạ. Tôi đi đón khách, thuận đường."


"Lái xe cẩn thận. An Nhược này, cháu ở ngoài một mình phải chú ý an toàn đấy."


Hôm nay thật là... Thẩm An Nhược nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, khẽ thở dài.


"Em và tổng giám đốc Trình quen nhau à?" Lâm Hổ Thông bất ngờ hỏi.


"Hả?" Cô không nghe rõ. Xe của Trình Thiếu Thần chậm chạp theo sau bọn họ, con đường này giới hạn tốc độ, mọi người đều không thể lái nhanh. Lại đổi xe rồi, nhưng hãng xe không đổi, biển số vẫn là 99. Anh là người có mới nới cũ nhưng lại cố chấp nhất mà cô từng gặp.


"Hôm nay vẻ mặt em nhìn tổng giám đốc Trình của An Khải hệt như anh ta đang nợ tiền mình vậy." Lâm Hổ Thông nửa đùa nửa thật, "Cười lên đi trợ lý Thẩm ơi, đối phương có khả năng là khách hàng lớn nhất trong hai năm tới của chúng ta đấy, thái độ của em không thân thiện chút nào, đám đàn bà con gái bên chúng ta trông thấy Trình Thiếu Thần đều ra sức cười toe toét đến nỗi không tiếc có nếp nhăn trên mặt, cười đến mức rút cả gân, bây giờ nỗ lực đó đã bị thái độ của em hôm nay làm cho đổ sông đổ biển hết rồi."


Chẳng lẽ rõ ràng như thế sao? "Ai cũng cười với anh ta, kể cả anh. Không có em cũng có làm sao đâu."


"Em nhìn lại đi, không biết thói hư tật xấu của đàn ông à? Cả thế giới này cười với anh ta cũng vô dụng, anh ta chỉ để bụng kẻ tỏ thái độ với anh ta thôi."


"Anh bớt lời đi, anh cho rằng đàn ông trên đời này đều bụng dạ nhỏ nhen như anh sao?"


"Cái gì chứ, hôm nay anh chọc giận em à?" Lâm Hổ Thông cũng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, "Nhưng mà, em Thẩm ơi, có một từ gọi là lạt mềm buộc chặt phải không nhỉ? Nếu em cố tình muốn thu hút sự chú ý của ai đó, anh thấy em đã thành công một nửa rồi."


**** ***


Thẩm An Nhược rất ghét phải đi công tác, cô không quen khí hậu ở nơi khác, lạ giường là không ngủ nổi, cho dù ở khác sạn loại sang cỡ nào, bệnh ưa sạch sẽ cũng phát tác, sáng tối đều tắm, một ngày rửa tay rất nhiều lần, cô không quen dùng những thứ người khác đã dùng qua, kể cả khi đã khử trùng.


Cô tự thuê một phòng, cả buổi tối xem tivi cứ chuyển kênh liên tục, sau đó đặt chế độ hẹn giờ, cho đến lúc màn hình tivi tắt rồi mà vẫn còn tỉnh táo, chẳng biết làm gì đành ngồi dậy bật lại tivi.


Đột nhiên điện thoại trong phòng vang lên làm cô giật thót, trong điện thoại là một giọng nam lại: "Xin hỏi cô có cần phục vụ đặc biệt không?"


Đầu óc Thẩm An Nhược trống rỗng 0.1 giây, sau đó mới phản ứng lại được.


"Nếu như giống Châu Nhuận Phát hồi trẻ, thân hình giống Quách Phú Thành bây giờ thì có thể suy nghĩ, à đúng rồi, còn phải biết đàn piano, trình độ như Châu Kiệt Luân thì duyệt. Còn không thì quên đi, cảm ơn nhé."


Đầu dây bên kia chỉ mắng khẽ một câu rồi cúp máy luôn.


Là một người khách cô đơn hay là trò đùa quái đản đây? Hay thật sự là nhân viên phục vụ đặc biệt? mặc dù thường được nghe nói nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, dù sao danh tiếng của khách sạn này cũng rất tốt. Nghĩ đến khả năng này, Thẩm An Nhược bật dạy khỏi giường, cẩn thận xem xét tất cả cửa sổ, kiểm tra tất cả các hộc tủ, không có vấn đề gì mới đi nằm lại.


Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy bản thân khi nãy thật vô vị biết bao, đáng ra cô phải gác máy ngay lập tức rồi phản ánh với khách sạn. Nếu đổi lại là lúc trước, cô nhất định sẽ làm như thế. Ngẫm lại, phụ nữ đến tuổi nào đó sẽ trở nên rệu rã và nhạt nhẽo vô cùng. Hồi mới đi làm, cô luôn không hiểu vì sao đám chị em lại làm những việc khó hiểu như thế, bây giờ đã dần dần có thể tự mình trải nghiệm rồi.


Lúc không ngủ được, trong đầu sẽ hiện ra rất nhiều con người và chuyện cũ, ví dụ như Trình Thiếu Thần. Trước đây, một năm thì hơn một phần ba thời gian anh đều đi công tác, có phải lúc ấy lạ giường anh cũng không ngủ được không? Bệnh sạch sẽ của anh còn nặng hơn cô nhiều lần, có phải lúc ấy cũng không ngừng rửa tay, chẳng muốn chạm vào thứ gì? Phải rồi, anh nhất định đã quen một mình một phòng, nếu như gặp phải lời mời gọi khó hiểu như ban nãy thì anh sẽ xử lý thế nào đây? Gặp dịp thì chơi? Dập máy luôn? Hay là vô vị như cô khi nãy? Hoặc, lúc ở ngoài anh chẳng bao giờ cô đơn?


Nhưng nực cười làm sao, dù thế nào đi chẳng nữa thì chuyện này liên quan gì đến cô chứ?


Cô cảm thấy lúc này mình còn tẻ nhạt hơn lúc nãy gấp trăm lần, trở mình, cố nghĩ đến chuyện khác, nhưng chẳng bao lâu cái tên ấy lại nhảy ra, Thẩm An Nhược thở dài.


Càng lúc cô càng cảm nhận được lý trí của con người không phải lúc nào cũng chiến thắng được mọi thứ. Khi Trình Thiếu Thần rời xa cô, thi thoảng cô cũng nhớ đến anh, nhưng cảm thấy rất bình thường, đến cả các cậu bé từng tặng chocolate cho cô hồi tiểu học hay những nam sinh từng giúp cô cầm cặp sách thì thi thoảng cô cũng nhớ đến, huống hồ là một người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời cô. Chỉ là hình bóng của anh giờ đây gần gũi quá, khiến cô bắt đầu cảm thấy bất an, bản thân cũng không thể nói rõ lý do.


Hôm nay, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ cô đã vô tình gặp Trình Thiếu Thần đến hai lần, sau đó lúc ngồi trên xe Lâm Hổ Thông cô lại cảm thấy không khí bức bối nên hơi khó chịu.


Thật trùng hợp, bọn họ vẫn chạy xe cùng một hướng, chiếc xe đằng sau cũng cố tình giữ khoảng cách nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy xe anh từ gương chiếu hậu.


"Anh Lâm này, anh không phải được xưng là 'Anh hùng xa lộ' à, sao chạy xe chậm thế?"


"Sếp Thẩm, đường này giới hạn bảy mươi cây số một giờ, anh chạy sáu mươi chín cây rồi em còn chê chậm?" Lâm Hổ Thông tỏ vẻ tủi thân, liếc nhìn cô: "Phải rồi, em hay bị thương lắm à? Sao trong túi lại có băng cá nhân?"


"Để đề phòng thôi."


"Em cũng thiếu cảm giác an toàn quá nhỉ, sống thế có mệt mỏi không?"


Một câu rất bình thường lại nói trúng tâm sự của cô, khiến cô càng buồn bực.


"Dừng xe lại bên đường đi, tay anh như thế, để em lái xe cho." Ngón tay bị thương kia của Lâm Hổ Thông từ đầu đến giờ cứ giơ lên, không dám đặt vào vô lăng, giờ hẳn là lúc đau nhất.


"Em định làm nhục khả năng chịu đựng của anh, nghi ngờ tài lái xe của anh đấy à? Cứ cho là có chút xíu quan tâm thì anh cũng không định cảm ơn em đâu." Lâm Hổ Thông vừa than thở vừa dừng xe lại bên đường, mở cửa xe vòng sang chỗ cô.


Lúc Thẩm An Nhược ngồi vào ghế lái, xe của Trình Thiếu Thần vượt qua xe bọn họ. Chỉ trong chớp mắt cũng đủ xảy ra rất nhiều chuyện, cô nhìn rõ người lái xe là Tiểu Trần đang giơ tay vẫy mình, còn Trình Thiếu Thần ngồi sau hình như cũng liếc sang. An Nhược nghi ngờ với một người tinh quái như Lâm Hổ Thông thậm chí anh ta còn nhìn thấy nhiều thứ hơn cả cô.


Thôi bỏ đi, ra sao thì ra vậy, mặc kệ người khác nghĩ gì. Hình như vừa nãy lại làm một chuyện lỗ mãng rồi thì phải, cô chỉ mong trí nhớ của Trình Thiếu Thần không tốt như mình.


Khoảnh khác mở cửa xe, cô đột nhiên nhớ lại hồi mình mới biết lái xe, khi đó A Ngu vừa chào đời, bọ họ thường xuyên đi đi về về giữa thành phố W và nơi này, bình thường đều là cô lái xe, Trình Thiếu Thần ngồi bên cạnh giúp cô nhìn đường. Đến chiều tối vào thành phố hay bị tắc đường cả nửa tiếng đồng hồ, xe cộ nhích từng phân một, thi thoảng gặp một vài người không tuân thủ luật, dòng xe biến thành bàn cờ chết khiến tay chân cô luống cuống. Mỗi lúc như vậy, Trình Thiếu Thần thích nhìn cô lúng túng, hoàn toàn chẳng biết giữ ý gì cả, có lúc mỉm cười, có lúc cười phá ra thành tiếng, cô càng cáu thì anh càng vui. Nhưng cũng có khi, anh sẽ mở cửa xe, vòng qua rất tốt bụng: "Qua bên kia đi, để anh lái cho." Cô không thể không phục anh, cho dù lúc tắc đường nhất thì anh vẫn có thể thoải mái, đưa xe 'phá vòng vây' thành công trong thời gian ngắn nhất.


Thật chẳng có tiền đồ gì cả, càng muốn gạt phăng một người ra khỏi kí ức lại càng nhớ rõ hơn, Thẩm An Nhược ngẫm nghĩ trước khi cơn buồn ngủ ập tới, hoặc có lẽ nên nghe lời chị Tôn Ái Lệ, tìm một người đàn ông để qua lại xem sao.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Bao lâu rồi em nhỉ?

Bao lâu rồi em nhỉ?

Hôm Nhi bỏ tôi đi, Nhi nhắn cho tôi một cái tin rất ngắn: "Em lạc vào trong đám đông

27-06-2016
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Đêm hấp hối

Đêm hấp hối

Nhắm mắt, hít thở thật sâu, Linh cầm lưỡi dao lam đặt lên cổ tay phải... *** Linh

29-06-2016
Những chú chim gác mái

Những chú chim gác mái

Không gì bằng 1 buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái

28-06-2016
Con dâu của bà Đức

Con dâu của bà Đức

- Trèo lên giường ngay, tôi đã cấm bà không được đi ra ngoài này cơ mà. Nhanh lên, này

29-06-2016
Me hài ola ngày 24-06-2016

Me hài ola ngày 24-06-2016

Những điều tưởng chừng như chỉ bạn mới có được, nhưng ai cũng có được niềm vui

24-06-2016