Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 19
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề - Chương 11

↓↓

"Bọn họ không thể không chịu vì họ cần miếng ăn. Về phần em, Thẩm An Nhược, anh thật không thể hiểu, tại sao em phải ở đó nhẫn nhịn chứ?"

bạn đang xem “Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lại thế rồi, Thẩm An Nhược cảm thấy thật đau đầu. Trước đây có một thời gian cô phải tăng ca, về nhà mệt đến mức không muốn nói chuyện với anh, Trình Thiếu Thàn gợi ý cô thôi việc, cô mặc kệ, anh khi đó cười nhạo chuyện cô mang thái độ với công việc về nhà là hành động ngốc nghếch nhất.


"Em tốt nghiệp đại học xong đã làm việc tại Chính Dương, dõi theo từng bước phát triển của công ty, làm sao nói đi là đi được?"


"Trung thành mù quáng." Trình Thiếu Thần tỏ vẻ khinh khỉnh, "Gần đây đến các tác giả chuyên mục nữ quyền trên vãn báo cũng nói, chọn được một người đàn ông tốt dễ hơn việc chọn một công ty toàn đàn ông tốt, tuy nhiên vẫn có người nghĩ không ra. Em có nhiều thời gian, muốn làm gì cũng được, như vậy không tốt sao?"


"Buổi tối lúc chúng ta đọc sách vẫn hay thảo luận về chuyện này, cuối cùng đi đến kết luận, người phụ nữ chỉ biết gia đình, một khi mất đi gia đình thì sẽ mất đi tất cả." Chủ đề này Thẩm An Nhược cũng rất quan tâm.


"Thẩm An Nhược, chẳng nhẽ em hoàn toàn không có cảm giác an toàn với cuộc sống hiện tại của mình sao?" Trình Thiếu Thần vốn định đi xuống tầng rồi, nghe câu nói ban nãy của Thẩm An Nhược, quay người hỏi lại.


Đổi chủ đề bây giờ sẽ tốt hơn. "Âm sắc của chiếc đàn này không tệ chút nào, sao em chưa từng thấy anh đánh đàn, như vậy thật lãng phí bao năm theo học, thật đáng tiếc."


"Năm đó học đàn chỉ muốn làm bà ngoại vui lòng, về sau bà mất rồi, anh cũng không có hứng."


"Bà ngoại anh rất thích âm nhạc?"


"Ừ, bà là giáo viên nhạc, biết sử dụng rất nhiều nhạc cụ. Không phải em đã từng học đàn tranh sao? Cũng đều bỏ cuộc rồi đấy thôi."


"Năm đó ông nội tặng em một cây đàn tranh, nói đợi đến sinh nhật ông, muốn nghe em gảy bài Xuân giang hoa nguyệt dạ, đây là khúc nhạc yêu thích của ông. Em đã rất cố gắng học, chỉ tập đúng khúc nhạc này, nhưng chưa đến sinh nhật thì ông đã qua đời."


Căn phòng bỗng rơi vào im lặng, không ai nói gì. Lát sau Thẩm An Nhược mới lên tiếng: "Trình Thiếu Thần, anh chơi một đoạn nhạc đi, chiếc piano này sắp hỏng đến nơi rồi."


"Anh không có hứng."


"Thật nhỏ nhen kênh kiệu."


"Thôi được rồi, em thích nghe đoạn nào?"


"Somewhere in time."


Trình Thiếu Thần khựng lại một giây: "Đổi bài khác đi."


"Không chơi cũng được, em xuống nấu cơm đây."


Lúc hai người dùng bữa, tivi trong phòng khách vẫn đang bật, đúng lúc chuyển sang bản tin xã hội, những chuyện vụn vặt như hạt vừng không đáng cho người khác biết giờ lại được lên tivi, biến thành trò cười cho tất cả người dân thành phố: một người đàn ông bỏ vợ, một người phụ nữ ngàn dặm đi tìm chồng, bị lừa tình trên mạng, vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng... Giọng nói không chút truyền cảm của phát thanh viên cùng những tiếng khóc nức nở của nhân vật chính trong câu chuyện không ngừng vang lên.


"Chuyển kênh đi, phiền chết mất." Trình Thiếu Thần nói. Từ trước đến giờ anh chỉ xem CCTV, ghét cay ghét đắng những chương trình kiểu này.


Lúc đó tivi đang chiếu bản tin dài kì người thật việc thật, một người đàn ông cùng mối tình đầu nối lại tình xưa, người vợ hiện tại đem con đến công ty chồng làm ầm lên, nhất quyết đòi tìm cách giải quyết, đã phát đến tập thứ ba, người đàn ông này chỉ muốn ly hôn, người vợ nằng nặc đòi tự sát. Thẩm An Nhược luôn nghi ngờ chương trình bản tin kiểu này có sự sắp đặt kịch bản trước rồi, hoặc nếu không phải nhân vật chính của câu chuyện phản ứng quá kém trước ống kính, cô còn tưởng rằng đây là một bộ phim dài tập.


"Năm đó không thử cố gắng mà sống với nhau, bây giờ lại làm ầm lên, khiến cho bao nhiêu người đau khổ." Thẩm An Nhược thở dài.


"Cô nàng ngốc ở phòng em giờ sao rồi?"


"Đã đi làm lại rồi."


"Vẫn còn trẻ mà, còn nhiều thời gian, cứ ngốc nghếch cũng được."


"Sao anh chẳng thể đồng cảm với em ấy nhỉ? Người ta đã động chạm gì đến anh nào?"


"Lúc cô ấy gặp chuyện, ngày nào em chẳng thái độ với anh, thế chả phải đụng đến anh sao?"


Thẩm An Nhược giễu cợt: "Em đâu chỉ nhằm vào một mình anh, là vì em thấy tất cả đàn ông trên đời, hơn một nửa đều là đồ khốn cả."


Trình Thiếu Thần trợn mắt lên nhìn cô: "Thẩm An Nhược, càng ngày anh càng không thể hiểu nổi cách nghĩ của em. Có chuyện gì em cứ nói thẳng ra đi, sao cứ nói một nửa rồi thôi hoặc nói câu nào cũng lấp lửng muốn hiểu sao thì hiểu thế? Anh đã nói với em rồi, em đem lối tư duy công việc ấy về nhà thì thật đúng là ngốc hết thuốc chữa, lẽ nào em không thấy mệt sao? Em thích nói chuyện với anh theo kiểu đó lắm à?"


Thẩm An Nhược trân trân nhìn anh một lúc, xét về tài ăn nói, cô vốn không phải đối thủ của anh, nhưng như tình hình bây giờ, đâm lao thì phải theo lao thôi. Cô chỉ nhẹ nhàng hỏi bâng quơ: "Người bạn bị nạn của anh khỏe rồi chứ?"


Đến lượt Trình Thiếu Thần giễu cợt: "Anh lại cứ nghĩ em suốt đời không biết để bụng cơ đấy."


"Chuyện này không liên quan đến em. Em chỉ tò mò thôi, chẳng biết tuyệt vọng đến mức nào mà có thể khiến một cô gái quyên sinh, có điều hình như cũng thành công rồi."


"Không phải như em nghĩ đâu."


"Làm sao anh biết được em đang nghĩ gì?"


"Cô ấy chỉ là một người bạn, và là con gái, có vậy thôi. Những chuyện còn lại, Thẩm An Nhược em biết ít đi một chút sẽ tốt hơn."


"Được thôi, chuyện của anh em không có hứng." Thẩm An Nhược mặc kệ anh, cúi xuống ăn cơm tiếp.


"Thẩm An Nhược, anh nói với em lần nữa, không phải như em tưởng tượng đâu. Còn nữa, em đừng vui buồn thất thường như thế, chúng ta có thể không vì một người chẳng liên quan mà cãi nhau nữa được không?"


Cụm từ 'người không liên quan' được anh nói ra một cách hời hợt đã kích động Thẩm An Nhược. Cô cười nhạt: "Người không liên quan? Trình Thiếu Thần, em thật không thể hiểu nổi cách nghĩ của anh. Người bạn học từ bé đến lớn của anh, có duyên với nhau từ trong nước ra nước ngoài, có khi còn thân thiết hơn cả Tịnh Nhã. Vì cô ấy, anh sẵn sang đánh nhau với người anh trai anh vô vùng tôn trọng, căng thẳng cả với bố đẻ, đó cũng là lý do khiến cô ấy sợ hãi. Mùng Một Tết, anh cùng cô ấy đi ngắm tuyết đến mức bị cảm, rồi còn ở lại bệnh viện trông cô ấy đến tận khi trời sáng. Mấy chuyện này em đều có thể lý giải, bạn cũ cũng được, mối tình đầu cũng xong, đều là có tình cảm mà. Vậy sao bây giờ anh lại nói cô ấy là người không liên quan? Vừa nãy em nói không sai chứ, đàn ông nếu như đã vô tình thì đúng là đáng sợ vô cùng."


Trình Thiếu Thần bị cô chặn họng làm nửa ngày không nói được câu nào, mãi lâu sau mới từ tốn nói: "Thẩm An Nhược, rốt cuộc anh đã hiểu một chuyện, thì ra không phải em ghen mà là bất bình thay người khác. Sao thế? Em định làm thánh nữ, muốn trói anh lại làm lễ vật lấy lòng sao?"


Thẩm An Nhược buông đũa xuống, đứng lên định đi. Trình Thiếu Thần nhàn nhạt nói tiếp: "Em đừng đi, anh chưa nói xong đâu. Vừa rồi em nói đến mối tình đầu thì anh cũng nói thật luôn, anh đúng là kiểu người chẳng bao giờ lưu luyến chuyện tình cảm hệt như em nói, mối tình đầu của anh, cô ấy tên là gì, trông ra làm sao, bây giờ anh thực sự chẳng nhớ nổi. Em thì ngược lại, lúc nào cũng hoài niệm, đến cả một hành vi vô tình cũng không quên được, là bởi từ trước đến giờ em lúc nào cũng nhớ phải không? Bây giờ em đang cảm thấy tiếc nuối lắm đúng không?"


Thật không thể chịu nổi thêm một câu nào nữa, Thẩm An Nhược miễn cưỡng thu dọn bát đũa, thay quần áo rồi mở cửa bỏ đi.


"Muộn thế này rồi em định đi đâu?" Trình Thiếu Thần ở phía sau lạnh lùng hỏi.


"Trong phòng ngột ngạt quá, em ra ngoài hít thở không khí."


Cách tiểu khu yên tĩnh không xa là một khu thương mại hết sức sầm uất. Cô không đi xe, bước chân một cách vô định, đến cửa hàng quần áo thì thử mấy bộ, đến một cửa hàng sữa chua thì ăn một cốc thật to, cuối cùng ghé qua một quán cà phê. Khi nãy đã nôn một trận, thực ra vẫn chưa no, vì thế gọi thêm một suất cơm thịt bò sốt tiêu đen, đã rất lâu rồi cô không ăn món cay như vậy.


Dạ dày được lấp đầy, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, nhìn đồng hồ đã mười một giờ bèn quay trở về. Dạo này cô ít đi bộ, đế giày cũng hơi cao, lúc đi quên không thay giày nên giờ chân vô cùng đau nhức, trong lòng thấy hơi hối hận, tại sao hai người cãi nhau mà một mình cô phải chịu khổ, không chịu thua cũng không được.


Lúc về nhà, Trình Thiếu Thần vẫn chưa ngủ, tivi trong phòng khách vẫn bật, anh ngồi trên sofa trước tivi đọc tạp chí, thấy cô về anh không thèm ngẩng đầu lên. Cô cũng xem như không nhìn thấy anh, tắm xong liền đi ngủ, trong lúc mơ màng có cảm giác anh nằm xuống cạnh mình. Cô xoay người lại, nằm sát ra mép giường, quay lưng về phía anh rồi chìm vào giấc ngủ.


Thẩm An Nhược quên là lúc vừa ăn quá no xong không nên đi ngủ ngay, bụng dạ rất khó chịu, ngủ không ngon. Cô mơ về thời đại học, rất nhiều người đi leo núi Thái Sơn. Rõ ràng biết là mơ nhưng khung cảnh giống y như thật, tất cả đều là người lạ, trong đó cô chỉ biết Giang Hạo Dương, trước đây chưa từng mơ thấy anh nên cảm thấy vô cùng khó hiểu. Rành rành là có bậc thang đá dẫn lên đỉnh núi, không hiểu sao mọi người lại leo trên một đường núi cao và dốc, cô mệt lả người, đứng trước một vách đá không còn sức mà đi nữa. Giang Hạo Dương mỉm cười giơ tay ra trước mặt cô, cô thấy hành động thân thiện của anh thật kì quặc, hai người không thân nhau mà. Cô lưỡng lự vươn ra nắm lấy tay anh, chớp mắt lần nữa thì phát hiện Giang Hạo Dương đã biến thành Trình Thiếu Thần, nên cô liền cười với anh: "A, chúng ta lại gặp nhau rồi." Trong thâm tâm cô nghi hoặc, sao lại xa lạ vậy, rõ là rất quen thuộc mà. Cô nắm lấy tay anh một cách đầy tin tưởng, đợi anh kéo mình lên, không ngờ anh lại đột nhiên cười nhạt buông tay ra, để cô cứ thế rơi xuống.


Thẩm An Nhược muốn hét lên nhưng hét thế nào cũng không ra tiếng, cô choàng tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cẳng chân đau vô cùng, hóa ra bị chuột rút. Cô vốn luôn như vậy, cứ mơ thấy leo cầu thang bị ngã rồi tự nhiên giật mình tỉnh dậy là bị chuột rút, chỉ có điều cảnh trong mơ lần này thật và nguy hiểm hơn. Bốn bề là một màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ cùng tiếng thở đều đều của Trình Thiếu Thần, thật may, chỉ là mơ thôi. Cô nén đau ngồi dậy, cảm thấy các ngón chân đều co rút, trán và lưng ướt đẫm mồ hôi.


Cô không ngờ anh cũng bật dậy, lặng lẽ xoa bóp các ngón chân cùng bắp chân cho cô. Anh dùng lực rất mạnh chứ không hề nhẹ nhàng, khiến cô thấy đau nhưng ngón chân dần dần hồi phục, nhịp tim cũng trở lại như thường. Cô nằm xuống giường, Trình Thiếu Thần buông tay ra.


"Em lại gặp ác mộng à?"


Cô không nói gì.


"Ác thú trong giấc mơ có phải mang hình thù của anh không?"


Thẩm An Nhược cắn chặt môi vẫn còn khiếp sợ cảnh trong giấc mơ. Trình Thiếu hần khẽ vuốt trán cô rồi rút tay về rất nhanh, có lẽ vì bàn tay anh đã ướt cả. Anh cười khẽ, chuẩn bị bước xuống giường thì Thẩm An Nhược bỗng ôm chặt lấy tay anh. Theo phản xạ anh định rút ra, Thẩm An Nhược lại càng ôm chặt.


"Để anh đi lấy khăn lau khô cho em." Trình Thiếu Thần nói trước khi rút tay mình ra.


**** ***


Dạo gần đây hai người ở chung với nhau luôn tỏ ra thận trọng, cố gắng không nói gì, thỉnh thoảng câu được câu chăng cũng chỉ là "Hôm nay ăn gì", "Mai đi đâu", đều là những chủ đề an toàn. Bởi vì chỉ cần mở miệng là không giữ được bình tĩnh, cuối cùng lại rơi vào tình thế bế tắc.


Thẩm An Nhược nhìn món đồ trang trí bằng vải trên tường đến đờ người ra, là do cô làm nhưng cô không nhớ mình treo lên đây từ bao giờ. Trình Thiếu Thần đang xem tivi bỗng nhiên mở lời: "Em hết ngày nghỉ phép ở công ty chưa? Tuần sau đi Nhật với anh."


"Đi có việc gì? Mùa hoa anh đào qua lâu rồi mà." Anh nói như ra lênh, Thẩm An Nhược cảm thấy rất khó chịu.


"Không phải em muốn ngắm hoa oải hương sao? Lần trước đi Pháp không phải mùa hoa nở, ở Hokkaido cũng không tồi đâu."


"Em không cần đi ủng hộ nền kinh tế Nhật Bản. Anh yêu quốc gia đó nhỉ, năm nào cũng đi không biết bao nhiêu lần."


"Ai bảo anh kiếm được tiền từ bọn họ."


"Anh đang giúp người dân Nhật Bản kiếm tiền từ người dân Trung Quốc chúng ta đấy."


"Em cố ý gây sự à, anh chẳng hiểu từ lúc nào em trở nên dễ nổi cáu thế." Trình Thiếu Thần chẳng thèm để ý đên lời nói khiêu khích của cô, "Để anh nhắc em một chút, trưởng phòng Thẩm, lúc nào em cũng đầy nhiệt huyết, lại còn dự định cả đời phấn đấu vì tập đoàn Chính Dương, mỗi năm đều nhập nguyên vật liệu từ Nhật Bản đến mấy tỉ, đừng nói em không biết."


Từ lúc cãi nhau đến giờ, cứ nói đến việc gì của đối phương là hai người đều nói kiểu ẩn ý, thể hiện thái độ miệt thị, ví dụ như Trình Thiếu Thần đang nói về tập đoàn Chính Dương: "Mấy dự án đầu tư của Chính Dương dạo này không ổn chút nào. Sao đây Thẩm An Nhược, em vẫn quyết tâm sống chết không thay lòng đổi dạ với công ty à?"


"Anh đừng nói những lời ác độc như thế. Không phải chú Nghê là bậc cha chú đã nhìn anh lớn lên sao? Anh đang nói xấu chú đấy à?"


"Chú Nghê là người tốt, tuy nhiên công ty không phải của mình chú." Trình Thiếu Thần nói chẳng kiêng nể gì, "Phương hướng đã sai, muốn sửa chữa sai lầm nên tiếp tục đầu tư vốn vào, kết quả càng thảm hại hơn đúng không? Bỗng dưng quyết sách sai lầm như vậy là vì nội bộ không thống nhất. Thêm nữa cấp trên đang điều tra vụ việc, chỉ muốn có người đứng ra gánh hậu quả. Thẩm An Nhược, anh nghĩ em nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, ở nước khác em vẫn có thể chứng minh lòng yêu nước của em mà."


Thẩm An Nhược thầm kinh hãi, anh hoàn toàn không lui tới công ty cô, vậy mà vấn đề chỉ cần nhìn qua cũng hiểu, đúng là gần đây công ty rất rối loạn. "Xin anh đưng coi trọng em như vậy, em cũng chỉ là nhân viên quèn thôi."


"Nhân viên quèn như em có khi còn để tâm hơn các sếp, trước nay sao không thấy em để tâm đến anh như vậy nhỉ? Anh đoán người gây ra vụ này là cấp trên cũ của em, Trương Hiệu Lễ, tính chính trực và lòng trung thành khiến người khác khâm phục của em một khi thể hiện ra ngoài không chừng sẽ khiến em phạm sai lầm. Phong cách làm việc của một vị lãnh đạo nào đó trong công ty em, em nhất định hiểu rõ hơn anh, Thẩm An Nhược, em tự xem lại đi."


"Liên quan gì đến anh?"


"Anh lo đến lúc đó... sự ngưỡng mộ cao quý cùng tâm hồn thuần khiết của em sẽ bị tổn thương."


Thẩm An Nhược bị anh làm cho rối lên đến mức cảm thấy vừa phiền vừa bực tức, vội vàng chuyển chủ đề: "Cuối tuần là sinh nhật bố đấy."


"Ai?"


"Bố anh."


"Thì sao?"


"Bố anh thích quà gì?"


"Ông không thiếu gì cả."


"Nhưng cũng phải có chút quà chứ."


"Tùy em."


"Em biết, nhưng ít nhất, xin anh hãy giữ im lặng, đừng như lần trước, cố ý phá đám đúng lúc bố đang cao hứng. Bố khó xử, anh cũng thấy dễ chịu sao?"


"Bố không ngốc, anh cũng đâu có vạch trần ai, em cho rằng bố sẽ tin những lời lẽ ba phải đó của em à?" Trình Thiếu Thần ngừng lại một lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì, "Em về một mình đi, tuần sau anh đi công tác rồi."


"Anh đổi ngày đi công tác không được sao? Sinh nhật bố mỗi năm chỉ có một lần. Cứ giả bộ vui vẻ là được, có gì khó đâu."


Trình Thiếu Thần vốn đã chẳng có hứng thú gì với cuộc nói chuyện này, âm lượng tivi vổn rất to, nghe cô nói đầy vẻ kiên quyết bèn chỉnh nhỏ đi rồi xoay người lại nhìn cô: "Hay đấy, Thẩm An Nhược, tất cả mọi người trên thế gian này, em đều cố gắng đối tốt, cấp trên của em, đồng nghiệp của em, người nhà anh, cả những người qua đường không quen không biết, thậm chí cả người em tự cho là tình địch của mình, em đều có thể hoặc thật lòng hoặc giả vờ đối tốt với họ. Sao em lại cố tình không đối tốt với chồng em vậy? Thế đã đành, nhưng ngay cả khi anh muốn lấy lòng em một chút cũng phải xem sắc mặt em mới dám nói là sao?"


"Anh Trình, anh muốn được em đối xử tốt à?"


"Không cần." Trình Thiếu Thần xoay người lại, lạnh lùng nói.


"Được thôi, em cũng không cần anh đối tốt với em."


Kênh khoa học đang phát câu chuyện về đàn kiến phá hỏng cả một con đê, ban đầu chỉ là một vết nứt rất nhỏ nhưng cuối cùng có thể làm sập tất cả. Trình Thiếu Thần chỉ xem kênh của CCTV, khoa học giáo dụ, thể thao, quân sự và tài chính kinh tế, hiện giờ anh đang nhìn màn hình không chớp mắt, mặc kệ lời cô nói.


Có lúc, một khi mối quan hệ rơi vào bế tắc thì rất khó trở lại như xưa. Thẩm An Nhược đang dọn dẹp phòng, khi đi ngang qua phòng khách, liếc nhìn màn hìn tivi, chợt nhớ lạ trước đó không lâu Trình Thiếu Thần vô tình nói ra câu này, đột nhiên thấy vô cùng đồng cảm.


Trò chơi vô vị này cứ thế được diễn đi diễn lại, hai người vì muốn chấm dứt những cuộc tranh cãi không đầu không cuối, vì thế đều ít xuất hiện trước mặt đối phương. Trình Thiếu Thần lại bắt đầu về nhà muộn, có lần còn không về nhà. Thẩm An Nhược cũng về muộn, cố ý ở lại công ty thật lâu rồi mới về. Lúc nói chuyện điện thoại bọn họ vẫn rốt bình tĩnh, Trình Thiếu Thần nói: "Anh bận việc bên ngoài, tối anh không về đâu" hoặc như "Bây giờ muộn quá, tự lái xe không an toàn đâu, đừng về nữa". Cho nên thời gian anh và cô cùng ở nhà càng ngày càng ít.


Hôm đó cùng Hạ Thu Nhạn đi ăn, Hạ Thu Nhạn nói: "Trước đây rõ ràng còn vẻ mặt xuân tình phơi phới, sao mới mấy ngày mà đã tiều tụy vậy? Sao thế, kế hoạc có con vất vả quá à?"


Cả sảnh bao nhiêu là người, tiếng của Hạ Thu Nhạn rất lớn khiến Thẩm An Nhược chỉ hận không thể bịt miệng cô nàng lại.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Đàn kiến đền ơn

Đàn kiến đền ơn

Trong khu rừng nọ, một đàn kiến sa vào vũng nước. Ở trên cành cây gần bên, có một

24-06-2016
Một vụ mất tích

Một vụ mất tích

Tháng 10 với dân khối 10 như một lớp keo mỏng kết dính những người bạn xa

28-06-2016
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Một ngày...

Một ngày...

Làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng làm mẹ. Bác sĩ bảo rằng

27-06-2016

Snack's 1967