Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem

Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem - Chương 13

↓↓
Thục Uyên đứng thẫn thờ sau các kệ trưng bày cao nghe các cô nhân viên nói chuyện với nhau. Rồi nàng lần nữa lén nhìn Nhật Thiên vui vẻ lấy thẻ ra thanh toán món nữ trang vừa chọn được. Các ông chú chỉ biết nhìn nhau tự đoán giám đốc trẻ sẽ tặng cho “cô bồ nhí” nào.

Nàng lại tự xoay người không nhìn nữa, cảm thấy sốc thì phải. Dù hắn ta nói thích nàng nhưng cả hai cũng không phải đang yêu nhau, từ đầu chính hắn nói theo đuổi nàng chứ cũng không nói sẽ đi đến đâu trong chuyện tình cảm. Thế mà tại sao tâm trạng hôm nay của nàng lại như thế này chứ khi thậm chí cả hai không là gì của nhau.

Đính hôn thì sao chứ? Lẽ ra nàng nên vui mừng vì như thế hắn sẽ buông tha cho mình. Tay nàng siết lấy quyển sổ thu thập thông tin trong tay rồi rời đi vội vã. Nhật Thiên tiếp tục đi cùng các ông chú trong ban giám đốc thì nghe thấy…

- Bé Uyên! Thục Uyên! Lên tầng trên sao em lại đi xuống!?

bạn đang xem “Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thục Uyên ngẩn lên nhìn chị Tâm đồng nghiệp đang gọi theo mình. Xui xẻo thay tên đó cũng đã nhìn theo trông thấy nàng. Tên nàng rất đặc biệt chứ bộ, hắn nghe người ta gọi không liếc mắt nhìn thử ngay cũng uổng.

Phát hiện ra con mồi nhỏ đang đi thang cuộn xuống, Nhật Thiên mỉm cười thật là dễ sợ. Nàng hoảng hoảng cố bước cho nhanh trốn mặc kệ chị đồng nghiệp vẫn không hiểu là nàng đi đâu.

Hắn ta xoay lại vui vẻ nói với các ông chú…

- Nghỉ trưa nha các chú! – Chỉ mới đi hơn nửa tiếng hắn đã bỏ rồi làm các ông chú cũng lúng túng.

- Ơh! Còn bữa trưa đã đặt trước tại nhà hàng…

Nhật Thiên không để ý khi nhanh chân chạy theo ngay xuống. Thục Uyên rời thang cuốn, mắt hướng về phía thang máy nhằm trốn nhanh hơn. Không ngờ khi cửa mở ra, nàng thấy các nhân viên bên trong vội chào người đứng sau nàng. Dĩ nhiên tổng giám đốc như hắn có ai không biết mặt.

Nàng cắn môi rầu rĩ vì hắn ta vào chung với mình, thậm chí còn vờ như không biết nửa chứ. Mắt nàng nhìn số tầng giảm dần để chuẩn bị tinh thần. Một khi cửa mở nàng sẽ chạy nhanh trốn đi.

Chẳng ngờ đến tầng trệt, nàng chưa kịp chạy chân đã đau như điên. Nàng cà nhắt chưa kịp bước thì hắn ta vui vẻ nắm lại. Người chờ thang máy chưa ai kịp bước vào hắn đã đáng ghét nói.

- Đi chuyến sau đi!

Nói xong Nhật Thiên cho cửa thang máy đóng chỉ có hắn và nàng khiến người ta ngơ ngác. Trên đời này chắc chắn không có gã nào trơ tráo hơn hắn cả.

Giờ còn mỗi hai người, hắn không chút mắc cỡ khi ôm eo nàng kéo lại…

- Đến đây tìm anh hả? – Dù biết đó là chuyện không bao giờ có nhưng hắn vẫn cố tình hỏi chọc nàng.

- Tui đâu có rãnh rỗi như thế!? Tui đi thu thập thông tin cho công ty thôi không ngờ vào chổ của anh chứ bộ.

Trông bộ dạng nàng lúng túng trả lời như vậy Nhật Thiên càng thích thú. Hắn đưa sát mặt xuống khiến mặt nàng tái mét khi nghe…

- Cái đó chứng tỏ anh với em rất có duyên. Anh cũng định chiều nay sẽ tìm em đó!

- Tìm… tìm tui làm gì?

- Nhớ tìm vậy thôi không được sao?

Gã này thật giỏi làm người ta lúng túng nói không nên lời. Nhật Thiên nhìn nàng gần bên thật sự không tài nào cho bản thân dứt khoát như đã quyết. Hắn không đành nói với nàng là sắp không thể nào tìm gặp nàng nữa.

Thang máy lại mở ra, Thục Uyên còn đang ngơ ngác thì Nhật Thiên đã nắm kéo nàng ra nói…

- Ra tầng này uống nước luôn đi! – Quán coffee ngoài hành lang khá lãng mạn nên hắn hào hứng dẫn nàng đi.

- Ah… từ từ… – Thục Uyên nhăn nhó đi không nổi hắn mới nhìn xuống…

- Chân sao vậy?

Trông hắn hình như lo lắng. Nàng hơi mắc cỡ khi khai ra.

- Đi nhiều với giày cao nên…

- Cái tội điệu mới ra vậy đó!

Hắn ta phán cho nàng một câu khiến nàng sốc luôn. Hình như không chọc được nàng tức điên lên là hắn không chịu nổi vậy. Mặt nàng cáu lại hung hăng

- Vô duyên! Tui điệu kệ tui!

- Ừh thì kệ em, có phải chân anh đâu!

Hắn chăm chọc nàng rồi nắm lấy cánh tay đỡ nàng. Chỉ một cái giữ nhẹ của hắn dễ dàng giúp Thục Uyên đứng vững. Thục Uyên tự dưng ỉu xìu không phản đối hắn dìu mình đi thật lạ. Cuối cùng hắn dẫn nàng lên văn phòng trên tầng trên.

Thục Uyên tò mò nhìn phòng làm việc của hắn. Đây chỉ là phòng tạm thời ở riêng khu trung tâm này thôi nhưng đã rất đẹp rồi. Phòng có bàn làm việc cùng bộ ghế trắng tinh tiếp khách. Bảng tên “CEO Richard Phạm” đặt trên bàn trông thật khoe khoang và khiến nàng thấy hắn xa thế giới của mình dễ sợ.

Đột nhiên nàng đang ngồi là thế, hắn trở lại nắm chân khiến nàng hết hồn la…

- Anh làm gì vậy?

- Thì xem nó bị gì… – Hắn thành thật trả lời, tự ý cởi giày nàng ra không cần xin phép.

- Chân tui ai cho anh… tui về!

Nàng vùng vẩy không chịu nhưng hắn không cười cũng không đùa giữ cứng cổ chân nàng xuống chân mình. Nàng run run ngồi ngang, nhìn hắn đang đặt chân mình lên như nâng niu. Lần nữa nàng chòm đến để cứu chân đi không ngờ hắn xoay qua làm mặt nàng và hắn rất sát. Thậm chí còn tưởng đã áp sát mặt hắn rồi.

- Chòm đến bộ muốn anh hôn sao?

- Đê tiện! Thả tui ra…

Nàng giẫy nẫy sợ hắn lại làm bậy với mình như lần trước. Nhật Thiên không thèm quan tâm nàng bất mãn ra sao, hắn nâng nhìn chân nàng xem đau ra sao hại nàng mắc cỡ.

- Chân phồng hết rồi đau là phải!

- … biết nó bị sao rồi vừa ý anh chưa?

Nàng định rút chân về nhưng hắn chưa cho. Hắn có vài miếng băng keo cá nhân trong bốp nên dán vết thương cho nàng không bị xước da thêm. Thục Uyên run run nhìn hắn nhẹ tay sợ mình đau. Người ta mặc váy mà hắn còn nắm chân lên như vậy. Chưa kể để người ta xem chân không ngại cũng lạ.

Nhật Thiên không nói gì, sau đó hắn đứng dậy đi lấy trong tủ một đôi dép nỉ đơn giản quai ngang sáng màu dành đi trong phòng rồi đến đưa nàng ân cần nói.

- Mang đỡ đi! Dép đi trong phòng của anh đó!

- Anh cho tui mang thứ này đi lòng vòng nơi công cộng sao? – Dôi dép to như vậy, mang vô không muốn thì người ta cũng ngắm nhìn nàng như người ngoài hành tinh thôi. Nhật Thiên cáu mày đáp.

- Chân đau còn lo đẹp hay xấu hả? Mang nó về rồi sứt thuốc vô. Chân đã xấu, thêm vài cái sẹo lồi lõm không ai thèm nhìn luôn!

- Kệ tui! Chân xấu không cần anh lo!

Thục Uyên hung hăng là vậy nhưng cũng giật đôi dép mang vào. Quả nhiên dép to dư cả đoạn phía sau gót trông như vịt. Hắn không định cười nhưng bộ dáng của nàng quả nhiên xấu đau đớn. Mặt nàng giận đến đỏ ngầu trông hắn to gan cười đến chảy cả nước mắt.

Nàng cầm đôi giày của mình, giận dỗi định đi thì hắn cố nín cười theo nói dỗ ngọt.

- Thôi xuống dưới anh mua cho em đôi dép nào thấp dễ chịu và đẹp hơn nha!

- Không thèm! – Cũng là hắn mang dép cho nàng rồi hắn ngồi cười. Nếu không vì chân đau nàng cũng không thèm mang rồi. Ai biết hắn mua cho nàng đôi dép khác có cười thúi mặt nàng hay không?

- Em … em mà đi thế này người ta cười chết luôn đó! – Chính Nhật Thiên vừa nói cũng không ngăn được mình cười nàng.

- Tui làm anh gãy chân nữa bây giờ cứ cười đi…

Thục Uyên giận dỗi mở cửa ra. Nhật Thiên vẫn đang cười rất vui thì cũng sững sờ với hai người trước cửa. Nụ cười của hắn kết thúc không có một hồi kết. Ngoài cửa là Ngọc Hân và cha hắn cũng đang hết sức bất ngờ khi nhìn thấy Thục Uyên.

Nàng mím môi không hiểu sao lại rơi vào cái tình cảnh này. Trong khi Ngọc Hân run rẩy khi Thục Uyên bên hắn và còn đang giáp mặt chính cha ruột.

Đây là lần đầu chủ tịch gặp mặt nàng. Ông ấy khẽ nheo mắt nhìn bộ dạng nàng đang cầm giày, chân mang dép của Nhật Thiên. Có giải thích ra sao thì ấn tượng đầu như thế này thật là không hay mấy.

Nhật Thiên lên tiếng trước…

- Cha đến sao không nói trước với con!

- Cô gái này là ai?

Cha hắn thẳng thừng hỏi ngay về nàng khiến Thục Uyên nghe hai chân run run. Chủ tịch xem ra khó tính, bộ dạng nàng như thế này càng sợ hơn. Đầu óc nàng căng lên không biết nói làm sao thì tay hắn đặt nhẹ bên hông, cử chỉ gần gũi. Nàng giật mình chưa kịp nhìn lên đã nghe hắn trả lời bằng chất giọng điềm tĩnh…

- Đây là bạn gái của con!

Ngọc Hân mím môi tức trong lòng khi Nhật Thiên trả lời như vậy. Thục Uyên lúng ta lúng túng không biết làm sao. Nếu trước người khác hắn đùa ra sao cũng được nhưng đây là cha hắn. Nói ra như vậy nàng cũng không dám làm gì để giải thích sợ mình vô lễ.

Cha hắn có vẻ sốc…

- Con sao lại…? Có Ngọc Hân ở đây nữa mà! Ngày đính hôn đã chọn rồi con còn dẫn bạn gái về nơi làm việc là sao Thiên?

Ông ấy có vẻ tức giận nhưng trên mặt hắn không có nửa điểm sợ hay trốn tránh. Ngọc Hân liếc nhìn Thục Uyên trong tay hắn. Quả nhiên có ngăn Thục Uyên biết ra sự thật thì Thục Uyên cũng không tha cho Nhật Thiên.

Nàng nghe người lạnh toát. Trước mặt cha hắn tự dưng nàng vô dụng đến không biết nói lời nào biện minh cho mình. Nàng vốn không phải bạn gái hắn, nàng đâu cần phải chịu đựng khi nghe mấy lời này cơ chứ. Thế mà Thục Uyên vẫn cứ đứng trơ ra không thốt được một lời.

- Cha vừa tìm ra Ngọc Hân đã muốn chúng con đính hôn làm sao con có thể chấm dứt hết tất cả các mối quan hệ con đang có!

- Vậy sao không nói là con đã có bạn gái hả? Một khi đã nghiêm túc với Ngọc Hân thì con phải dứt khoát hết chứ!?

- Con từ trước đã theo đuổi cô gái này… nhưng con sẽ không làm gì khiến cha thất vọng đâu. Đính hôn con không chối bỏ, con cũng sẽ không cải nhau với cha vì cô gái này hay làm Ngọc Hân buồn. Cha hiểu đây là bạn gái của con thế thôi đủ rồi!

Từng lời từng chữ hắn trả lời với cha nàng nghe như từng đường dao sắt nhọn cắt vào tim mình. Tay hắn trên người nàng sao lại có thể tàn nhẫn nói ra những lời lẽ tàn nhẫn khinh thường nàng như vậy. Cho dù có phải vì cha hắn đang ở đây nhưng nàng đối với hắn rốt cuộc là gì cơ chứ.

Lời Nhật Thiên cứng như vậy mới khiến chủ tịch không lo nhưng khi ông ấy nhìn đến nàng liền rất khó hiểu trong lòng. Mái tóc nàng ngắn qua vai đang che lại gương mặt cúi gầm. Ông ấy có thể dễ dàng nhìn thấy nước mắt đong đầy đôi mắt tròn. Cả chóp mũi của Thục Uyên cũng đỏ lên kiềm chế nước mắt. Bộ dạng này quen đến kì lạ. Lòng chủ tịch bỗng dưng nhìn nàng cam chịu nén khóc không dám nói một lời như vậy cũng nhói lòng thay. Cứ như có một sự đồng cảm nào đó.

Trông Thục Uyên không giống loại bạn gái hắn hay quen qua loa chơi bời nên chủ tịch cũng nhẹ giọng nói.

- Cha tin con! Không được để Ngọc Hân thấy con cùng cô gái nào nữa biết không?

- …cha vào chờ con đi!

Trong mắt hắn không hề nhìn đến Ngọc Hân sẽ ra sao khi thấy. Hắn đưa Thục Uyên đi làm Ngọc Hân bực mình liếc mắt theo Thục Uyên. Chủ tịch vỗ nhẹ vai dẫn con gái vào cũng không biết trách thằng con trai ra sao mới được,

- Cha ép hai đứa vội quá có đúng không?

- …không đâu cha! Anh Thiên nhất định cũng sẽ bên con thôi!

Chủ tịch bất ngờ nhìn Ngọc Hân nói với chất giọng cùng ánh mắt lúc này. Tính cách của mỗi người chẳng cần tìm hiểu sâu xa, với một vài chuyện nhỏ vẫn khiến người ta dễ dàng suy xét hết về bản chất thật của người đó. Ông ấy hi vọng Ngọc Hân chỉ vì dành quá nhiều tình cảm cho Nhật Thiên mới trở nên ích kỉ như thế. Bất giác chủ tịch lại nhớ dáng vẻ của Thục Uyên ban nảy…

… dường như ánh mắt đong đầy lệ kia khiến ông ấy không thể nào quên.

Nhật Thiên dẫn nàng đi về hướng thang máy thì nàng vùng ra. Hắn chưa kịp nhìn lại thì nàng tự cởi đôi dép vải dúi ngược vào người hắn. Thậm chí hắn cũng không cầm lại, khiến hai chiếc dép vì thế rơi xuống sàn khi nàng gần như nghẹn lại…

- Trả anh đó!

Nói bằng chất giọng vừa tức giận vừa yếu đuối, nàng thảm hại không thể nào ngước trông đến gương mặt tàn nhẫn của hắn. Hôm nay cuối cùng thì nàng mới biết được thế nào là đau thế nào là uất hận.

Nhưng Nhật Thiên không cho nàng đi như thế, hắn dễ dàng giữ lấy nàng. Thục Uyên lần nữa vung cánh tay nhưng không thể nào đọ lại sức mạnh đàn ông của hắn. Xem như bất lực, nàng để mặt tay bị kiềm giữ, vẫn không muốn ngoảnh lại nhìn thêm chút nào. Không khí trong hành lang không ai ngoài cả hai vì thế cũng trở nên vô cùng ngột ngạt.

Nhật Thiên nhìn đôi vai nàng run rẩy, bản thân hắn thậm chí nặng lòng đến mức khó điều chỉnh lại từng nhịp thở. Cảm giác vật gì đó đang nghẹn lại khiến lòng hắn quặn lên thật là đau đớn. Thậm chí nếu là tự mình bản thân đau cũng không đến mức như vậy nhưng… Nhật Thiên biết bản thân đã làm tổn thương nàng. Nếu được hắn thà là người phải nghe những lời tuyệt tình ban nảy hơn là người khốn đốn khi nói ra.

- Mang dép vào đi! – Chất giọng của hắn dù sao vẫn còn rõ ràng, cứng cỏi hơn nàng. Nhật Thiên lo chân nàng đang đau sẽ tệ hơn nữa. Nhưng không ngờ nàng quay lại nhìn bằng ánh mắt đong đầy lệ đáp trả…

- Anh quan tâm tôi như thế chắc là thương hại tôi lắm đúng không?

Nhật Thiên nhìn vào mắt nàng, từ lúc trái tim loạn nhịp vì nàng, hắn chỉ biết nàng là một cô gái vô cùng cứng cỏi, dù tâm hồn vẫn rất yếu mềm nhưng luôn cố gắng vượt qua mọi gian khó. Thế nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến nét tổn thương hằn sâu trong ánh mắt nàng, hắn hiểu bản thân mình thật quá khốn nạn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Nếu tôi là con trai

Nếu tôi là con trai

Khi tôi là con trai, tôi sẽ thương con gái nhiều hơn mỗi khi thấy con gái bặm môi dắt xe

30-06-2016
Bé Tơn vào lớp một

Bé Tơn vào lớp một

Bé Tơn đã học xong mẫu giáo, chỉ còn ít tháng nữa là vào lớp Một. Tên thật bé là

28-06-2016
Forget me not

Forget me not

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Yêu thương quay về

Yêu thương quay về

(khotruyenhay.gq) Người ta vẫn thường nói rằng: "Trong tình yêu ta cần những ngọn lửa,

27-06-2016
Nắm lấy tình yêu

Nắm lấy tình yêu

 - Kế hoạch cầu hôn của anh thế nào rồi? Anh đã làm như em bảo chưa? Anh đưa tay

01-07-2016
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương

Snack's 1967