- Hì… chân tôi không phải dễ gãy đâu. Cô tự lấy nước trong tủ lạnh được không? Tôi không tiện đi. Đọc xong tôi kí tên luôn!
bạn đang xem “Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhật Thiên cười nói rồi lại tập trung đọc tài liệu công ty. Vẻ mặt tập trung khi làm việc của hắn thật khác bình thường không mang nét ưa giỡn nữa, chính vì thế cuống hút Ngọc Hân. Cô ta mang giỏ trái cây mình qua bên bếp. Và không như Ngọc Hân nghĩ, tủ lạnh của hắn có đầy đồ ăn nấu sẵn để vào các hộp dễ dàng hâm lại, tất cả xếp rất ngăn nắp. Xem ra có người đến chăm sóc hắn vì chân tay bất tiện.
Ngọc Hân cầm nước quay trở lại ngồi và nói…
- Tủ lạnh của anh được chuẩn bị đủ ghê!
- Àh… tôi không ra ngoài ăn được nên cô ta nấu sẵn hết! – Nhật Thiên nói khi mắt không rời tài liệu. Ngọc Hân mím môi lo lắng hỏi.
- Còn có ai ở đây với anh sao?
Dạng đàn ông có tiêu chuẩn tốt như Nhật Thiên chắc chắn sẽ có rất nhiều đối thủ. Ngọc Hân không muốn ai đó cướp hắn trước mình. Nhưng Nhật Thiên nghe nhắt mới nhìn qua đồng hồ. Mặt hắn cáu lại ngay…
- Đã 10 giờ rồi, cái con nhỏ đó lại dám đi trễ nữa!?
Hắn rút vội điện thoại ra ngay dù có Ngọc Hân ở đó. Ngọc Hân hi vọng chỉ là người giúp việc. Nhật Thiên gọi vì không muốn Thục Uyên “trốn việc”.
Lúc đó nàng đang ngồi ngẩn ngơ ngắm cảnh thì thấy hắn gọi đến nên bực mình không thèm nghe máy. Ngọc Hân còn chưa đi thì hắn gọi làm gì không biết.
Trông hai người đó cũng hợp lắm. Nàng biết tính cách Ngọc Hân, không dễ dàng cho qua những cơ hội tốt như cua được sếp. Từ lúc đi học cho đến khi xin được việc một tập đoàn lớn ngon lành như vậy, tất cả không phải là tự Ngọc Hân may mắn có. Cô chị họ của nàng đã dùng nhiều cách mà nàng không muốn nói ra để đạt được hơn người khác.
Dù sao mỗi người mỗi cảnh, tệ như nàng nói người khác cũng nên xem lại mình trước. Nàng lại ngồi tiếp thì mắt thấy một người đi lên phía đồi này. Tuy trang phục bình thường hơi lạ nhưng nàng không thể nào không nhận ra thần tượng của mình.
- Anh J.K!!!
J.K đang cầm một chai rượu đi thong dong, nghe gọi nhìn qua ngay. Thục Uyên sướng run không ngờ lại được gặp nơi đây.
- Ủa? … có phải fan dễ thương của anh – Thục Uyên không?
- Anh còn nhớ em sao!?
J.K còn nhớ nàng và cả tên nữa. Nàng hạnh phúc đến chết mất không tin nổi thần tượng trong lòng đã dành một chổ nhỏ xíu xiu để nhớ mình. J.K cười toe toét tiến đến ngay. Hôm nay được nhìn thấy anh ấy mặc áo thun bình thường càng đẹp trai không mất chút phong độ nào. Chân tay nàng run run lên lo mình vui quá sẽ ngất xỉu thôi…
- Sao em ở đây… Àh quên! Thiên có kể em đến giúp việc trừ nợ nần gì đó!
J.K nói khiến hạnh phúc của nàng tuột dốc. Cái gã khốn nạn kia nỡ nói hết ra như thế với J.K yêu dấu. Hại nàng mắc cỡ trước J.K ghê nên trả lời lí nhí…
- Vâng ạh!
- Thế sao không vào nhà! Anh đang sang chơi với nó đây!
- Hắn… àh anh ta đang có khách. Còn anh sao lại đi từ hướng trong đó ra vậy?
Phía bên trong là khu vực riêng, chỉ có một lối vào phía bên dưới đồi thôi có bảo vệ giữ an ninh. J.K cười ngay với nàng mang nét mặt thân thiện thật là dễ thương chết được.
- Nhà anh bên kia hồ cũng trong khu này. Richard… à Nhật Thiên đó không nói em biết hả?
- Thật sao? Nhưng trên fanclub người ta nói nhà anh ở chung cư Sunny-rise cơ mà!
Thì ra suốt thời gian qua nàng đã tiến gần đến chổ J.K như vậy mà tên khốn Nhật Thiên kia không khai ra. J.K hết hồn giơ tay ra dấu kín miệng.
- Suỵt! Bí mật đó, tiếc lộ là anh ngủ không yên! Nhà này mới là nhà anh hay ở!
- Anh yên tâm! Em sẽ làm bất cứ việc gì vì lợi ích của anh J.K!
Nàng hạnh phúc lắm khi biết được bí mật của J.K. J.K nhìn nàng không hiểu sao rất có thiện cảm và gần gủi. Gã ca sĩ cười tươi choàng vai khiến nàng run run hạnh phúc.
- Thằng Thiên có khách rồi thì em có muốn qua nhà anh câu cá chờ không? Chút nấu ăn luôn với Thiên!
- Tuyệt quá ạh!
Hai đứa hớn hở đi luôn. Nhà của J.K cũng rất đẹp bằng gỗ phối kính vừa cổ điền vừa không hết nét hiện đại. Nhà nằm bên hồ hai tầng, nội thất giản dị đến không ngờ. Đối với J.K chỉ cần có phòng ngủ có giường cỡ hoàng đế là quan trọng nhất vì làm cả sĩ thiếu ngủ trầm trọng.
Bên ngoài trước nhà có hẳn hành lang gỗ dài nối ra hồ. Trời mát mẻ, J.K hiếm khi có ngày nghỉ nên hăng hái lấy dụng cụ ra câu cá thư giãn. Hôm nay cứ như là ngày hạnh phúc nhất đời nàng vì được ngồi riêng câu cá với thần tượng.
- Anh chưa bao giờ câu cá với fan cả!
- Em thấy mình giống đang mơ vậy! – Má nàng đỏ hồng thật không giấu nổi cảm xúc lúc này. J.K cười phá lên vui vẻ.
- Haha… mơ gì chứ? Anh thấy em dễ thương thế này sao Thiên cứ nói em hung dữ, hở ra đe dọa giết nó!
Mặt nàng méo hẳn. Không ngờ hắn dám kể nhiều chuyện với J.K như thế, lại toàn bêu xấu nàng thôi. Giờ nàng cũng đang muốn giết hắn ta thôi.
- Anh đừng tin thì hơn! Nhưng hai anh có vẻ thân nhau nhỉ!?
- Ừhm… quan hệ nói ra cũng phức tạp lắm nói chung em cứ hiểu nó và anh là anh em không họ hàng. Chơi chung từ nhỏ nên giống kiểu chiến hữu hơn…. Áh. Bên em cắn câu rồi kìa!
- Trời! Cá to quá anh J.K!
Cả hai hớn hở cùng nhau câu cá không nhớ ai là Nhật Thiên. Giỏ nàng để trong nhà J.K mặc kệ cứ reo suốt các cuộc gọi từ hắn. Câu cá hai tiếng đồng hồ, nàng và J.K lau mồ hôi nhìn ba con cá nhỏ và một con cá chép bự. J.K chép miệng thèm thuồng dù cá vẫn còn sống trong xô.
- Cá này nấu lẩu hết xảy!? Lâu quá anh không được ăn lẩu!
- Vậy em nấu cho anh ăn nha!
Nghe thần tượng muốn, nàng dễ gì không làm. Mặt J.K sáng rỡ ngay.
- Thật hả? Vậy chúng ta mua đồ qua nhà Thiên nấu luôn!
- Dạ. Có cửa hàng tiện lợi phía bên ngoài gần trạm xe. Anh có muốn ăn thêm thịt nướng không?
- Ăn! Ăn! Thế thì dẹp chai champange này, ra mua bia uống mới đã. Chờ anh lấy xe nha bé!
J.K hớn hở vì ăn làm nàng cười cầm xô có cá. Quả là nàng thần tượng không nhầm người. J.K là ngôi sao quốc tế lại không kiêu kì, thậm chí còn gần gũi thân thiện như vậy. Mắt nàng lại nhìn hướng nhà Nhật Thiên phía bên tay phải bên kia đồi. Nàng hi vọng Ngọc Hân đã về rồi. Dù sao cũng nhờ hai người họ nàng mới có buổi đi câu riêng với anh J.K yêu dấu của mình.
Thục Uyên hạnh phúc quá đi mất.
Xe ngừng lại, nàng chưa kịp tháo dây an toàn thì J.K đã ra dáng quý ông qua mở cửa cho nàng ngay. Thục Uyên mắc cỡ cười tủm tỉm vui. Anh ấy còn cầm hết các túi đồ cho nàng nữa thật là chu đáo. Cả hai đang vui vẻ bên nhau thì hết hồn bước lùi vì sát khí.
Nhật Thiên đứng trước cửa nhà mình, tay khoanh trước ngực, nét mặt dễ sợ, chân gãy bắt chéo đứng chẽm nói…
- Hai người vui vẻ quá ha?
Hắn lo lắng không biết là nàng quên đến hay là có chuyện. Kết quả tận mắt thấy nàng cùng J.K đến vui vẻ. J.K chạy lên nói sủng nịnh…
- Anh và bé Uyên câu được cá to nên mua đồ nấu lẩu cho em ăn chung nè!
- BÉ UYÊN? Hai người… Cô dám bỏ mặt tui vì anh ấy hả? Có biết tui gọi bao nhiêu cuộc không, chờ từ sáng đến giờ nữa? – Hắn chửi ngay vào mặt nhưng nàng vẫn tỉnh bơ đáp.
- Tui thấy anh có khách mà! Anh Khang thấy vậy rủ tui qua nhà anh ấy câu cá chơi thôi!
- ANH KHANG? Sao anh dám nói tên anh là bí mật nghệ sĩ gì đó? – Giờ hắn lại quay sang chửi vào mặt J.K nhưng J.K cười toe toét nói.
- Thì tại anh mày tin tưởng mới nói, đúng không bé Uyên!?
J.K nháy mắt, mặt nàng nhanh chóng đỏ thẹn chạy tung tăng theo sau J.K làm Nhật Thiên muốn hộc máu vì tức chết đi được. Thế là dù là chủ nhà, hai người kia vẫn vui vẻ nấu ăn mặc kệ hắn.
J.K cũng chỉ biết phụ sơ còn lại nàng làm hết. Anh ấy còn đứng vỗ tay khen ngợi.
- Em biết làm cá luôn giỏi quá! Bây giờ khó tìm cô gái nào biết làm mấy việc này lắm nha!
- Có gì đâu ạh! Dễ lắm anh làm không?
- Để anh thử coi!
J.K vật vã với con cá trơn khiến nàng cười ngất ngư. Nàng không biết Nhật Thiên nằm ở salong phòng khách mắt nhìn nàng chăm chăm, tai lần đầu nghe nụ cười ra tiếng của nàng. Chưa bao giờ nàng cười với hắn nói gì cười dễ thương đến như thế? Không hiểu sao hắn có chút tổn thương trong lòng một cách khó tả.
Chiều đến cả ba đã có lẩu cùng thịt nướng ngồi ăn ngoài hồ bơi. Thêm bia vào lại càng vui vẻ. Thục Uyên vì có thần tượng bên cạnh nên không quan tâm Nhật Thiên nảy giờ không nói năn gì.
J.K loạng choạng đứng dậy nựng má cả hai đứa và nói…
- Anh đi “xả” đây! Hôm nay vui quá nên tăng hai karaoke anh sẽ làm liveshow riêng cho hai đứa nghe thôi!
- Thật ạh? Vậy em không cần xếp hàng chờ mua vé xem anh hát rồi!
- Em là fan số một của anh rồi đó bé Uyên!
J.K đã hơi say nên ngất ngư cười hát líu lo đi vào trong tìm nhà vệ sinh. Thục Uyên đang vui, ăn tiếp miếng thịt mới phát hiện hắn ngồi đối diện nhìn mình chằm chằm. Nghĩ đến suốt nảy giờ hắn cứ nhìn đáng sợ như vậy làm nàng yếu tim. Không khí hai người cùng bàn ăn la liệt thật ớn lạnh nên nàng run run định chạy chờ J.K ra.
- Tui vào gọt trước trái cây chút ăn nha!
Nàng bước khỏi bàn, chưa kịp mở cửa kính bước vào bếp thì hắn đã giơ tay nắm lấy tay kéo nàng ngược lại. Thục Uyên chới với té ra sau ngay vào người hắn. Tim nàng xém rơi ngay khỏi ngực, lập tức đứng lên thì hắn to gan ôm lấy người nàng ép ngồi yên trong lòng hắn.
Nàng cá là gã này cũng đã say vì mấy lon bia rồi…
- Bỏ tui ra… Anh muốn chết hả?
- Sao cô không cười với tôi? – Giọng hắn hỏi rất thẳng, ép nàng xoay nhìn mình. Dù nàng bối rối một chút nhưng vẫn bình tĩnh vùng vẫy.
- Anh bị khùng rồi! Bỏ tui ra ngay!
Nàng không tin mình không thoát ra được nhưng dù với một tay bị đau, sức hắn đàn ông vẫn mạnh hơn nàng. J.K gãi đầu dễ chịu sau khi xả xong bước gần ra tới thấy nàng đang ngồi trên chân Nhật Thiên như vậy lập tức khoái chí núp vội sau bếp xem liền. Quả nhiên là thằng em của hắn thích cô gái này mới xin số điện thoại, rồi dùng nhiều cách ép người ta ở gần.
Khi đó bên ngoài hắn níu nàng không được thoát khỏi mình. Mắt nhìn vẻ mặt ương bướng cứng đầu của nàng rồi nói…
- Tầng lớp thấp như cô đã không có nhà, không có việc, không có xe, cũng chẳng có xinh đẹp, thân hình vừa lùn vừa mập nữa…
- Anh muốn chết có đúng không? Chọc tui nữa thì đừng có hối hận gãy thêm chổ khác trên người nha! – Nàng thật tức lắm rồi với cái gã này. Nhưng hắn nói với chút nhíu mày xem ra không phải vì giỡn.
- … sao cô không để tâm đến tôi? Tôi chẳng phải rất tuyệt vời sao?
- Ôi trời! Anh say cũng có thể nói ra được những lời tự mãn xấu hổ vậy sao? Bình thường anh có tự soi gương không đó?
Hắn dám chê nàng rồi khen mình tuyệt vời, nàng không ghét hắn cũng uổng. Nhưng tay Nhật Thiên lại càng giữ cứng lấy nàng khi nói.
- Tôi tán tỉnh cô dù cô tầng lớp thấp thật đó. Cô giả vờ cứng cỏi, khó chinh phục để tui cứ phải suy nghĩ nhứt đầu nghĩ về cô đúng không? Rồi cô còn làm ra vẻ e thẹn, vui vẻ với anh Khang để chọc cho tôi tức điên lên… Cô… sao cô thủ đoạn quá vậy?
Nàng nghe xong sững sờ nhìn hắn ta. Lời của hắn, ánh mắt của hắn không phải trêu tức nàng. Hắn thật sự nghĩ thế về mình khiến nàng cảm thấy cười cũng không được, tức cũng không xong.
J.K núp xem thật là hồi hộp đến cắn móng tay không biết tình hình căng thẳng của hai đứa sẽ dẫn đến đâu. Nhưng Thục Uyên giơ tay đẩy người hắn ra dù vẫn ngồi trên chân hắn. Mắt nàng nhìn thẳng hắn và nói…
- Tự anh muốn tán tỉnh tui rồi bị từ chối là có quyền nói tui thủ đoạn với anh sao? Tự anh nên ngừng mấy trò vớ vẫn này đi xem như tui biết thân biết phận không dám trèo cao vậy là xong!
Lời nàng nói lạnh lùng, vô cùng thẳng thắng khiến J.K thật là hâm mộ. Loại người như Nhật Thiên nên bị ê mặt như vậy vài lần mới bớt kiêu ngạo, tự tin quá đáng. Và nàng vùng đứng dậy, hắn cũng không giữ nàng nữa nhưng cũng nói…
- Phải! Tôi ở trên cao còn cô nghèo hèn thấp kém làm gì xứng với tôi!
Chất giọng hắn làm nàng run lên. Nàng không tát vào mặt hắn là rất mạnh mẽ rồi. Dù sao loại người thế này nàng cũng không nên tốn sức nhiều lời nữa nên nói lời cuối dứt khoát.
Chương trước | Chương sau