Disneyland 1972 Love the old s
Hợp đồng hôn nhân 100 ngày - Thượng Quan Miễu Miễu

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày - Thượng Quan Miễu Miễu


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 346
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày - Thượng Quan Miễu Miễu - Chương 314 - Đòi hôn

↓↓
Uất Noãn Tâm bị đè đến sắp hộc máu, nhưng cảm nhận của Nam Cung Nghiêu không giống vậy, cảm thấy khối thịt ở bên dưới cơ thể rất mềm mại rất thoải mái, còn rất thơm, thoải mái tới nỗi anh không muốn đứng dậy.....


"Khụ khụ......... đứng dậy, mau đứng dậy.............. anh nặng quá......." Uất Noãn Tâm chống trả liên tục. Cơ thể này giống như một cục đá, cứng rắn đến vậy, đè chết cô rồi!


Anh mừng thầm, nhưng cau mày lại, "hey! Hình như chân anh bị trật rồi, không đứng dậy được........."


"Làm sao có thể chứ?" Như vậy cũng bị trẹo chân sao? Đùa gì chứ!

bạn đang xem “Hợp đồng hôn nhân 100 ngày - Thượng Quan Miễu Miễu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Anh, anh cũng không biết......... anh đi cà nhắc, chỉ vì quét dọn cho em, em còn muốn anh không?"


"Muốn cái đầu anh, anh giả vờ, mau đứng dậy đi!"


Nhưng Nam Cung Nghiêu lại rất vô lại, không dễ gì mới được phúc lợi như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ. Cho nên không những không có ý xê người, còn vô cùng vui vẻ cọ qua cọ lại. "........ đứng............. đứng không nổi..........."


"Anh cái đồ cầm thú!"


"Tình hình như thế này, cầm thú sẽ không làm như vậy đâu." Nam Cung Nghiêu chủ động cúi đầu xuống, rút ngắn khoảng các của hai người lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Mặc cô sốt rột đỏ ửng lên, càng đáng yêu hơn. Giống như một trái táo đỏ, chỉ muốn cắn một miếng.


"Cũng thân thiết đến vậy rồi, không hôn thì thật đáng tiếc..........."


Giọng nói của anh vang đến tai cô, hơi thở nóng rực, lướt nhẹ qua lổ tai của Uất Noãn Tâm. Gần gũi như vậy mặc dù rất vô lại, nhưng gương mặt đầy sức hấp dẫn nam tính đó, làm cho mặt cô đỏ lên, tim đập cực nhanh. "Anh.......... anh tránh ra một chút............. ai muốn hôn anh chứ! Bệnh thần kinh!"


"Chúng ta cũng đâu phải chưa từng hôn nhau." Anh nhắm mắt lại, làm bộ muốn hôn cô, làm cho Uất Noãn Tâm sợ tới nỗi không dám hít thở, cố gắng hết sức đẩy anh ra. "Đồ khốn! Anh dám ăn vạ!"


Nam Cung Nghiêu cố ý nới nỏng, để cho cô trốn thoát. Anh cũng không hy vọng nụ hôn lần đầu tiên của hai người là lúc cô ở trong trạng thái ngây dại. Thích thú quay người qua một bên, cố ý làm ra vẻ đáng tiếc. "Vẫn không thành công.........."


"Chính anh cố ý!" Cái ghế không hề bị lung lay, từ đầu đến cuối đều do một mình anh giở trò.


"Rõ ràng đến vậy sao?" Nếu đã như vậy, anh cũng thành thật thừa nhận. "Được rồi, là anh cố ý!"


"......... Anh không biết xấu hổ!"


"Anh quét dọn vệ sinh tốn sức như vậy, cũng phải thưởng cho anh một chút gì chứ!"


"Anh............... phạt anh tối nay không được ăn cơm!"


"Không ăn cơm không được đâu, không ăn lấy sức đâu làm việc chứ?"


"Tôi mặc kệ, anh không ăn cơm cũng làm việc được! Tiếp tục quét dọn đi!" Quăng câu đó xong, Uất Noãn Tâm chạy nhanh về phòng. Tựa vào cửa, tim đập rất nhanh. Cô rất ghét mình như vậy, luôn bị anh làm ảnh hưởng.


Anh giống như một bóng ma, lúc nào cũng có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Tim đập nhanh, còn tâm trạng, muốn dao động lúc nào đều nằm trong lòng bàn tay của anh.


Uất Noãn Tâm, mày không thể vô dụng như vậy được! Chính mình nhất định phải kiên trì, nhất định không thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, nhất định nhất định không thể!"


Ở bên này cô đang bối rối, thì Nam Cung Nghiêu lại vô cùng thỏa mãn. Anh biết rõ cô chỉ mạnh miệng, nhưng lại rất thích anh, cũng giống như anh yêu cô sâu đậm vậy.


Mặc dù có chút uất ức, chịu để cô gây khó dễ, nhưng anh tin, không còn bao lâu, cô sẽ thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình.


Cô, là của anh!


Buổi tối, Nam Cung Nghiêu chuẩn bị xong cơm tối, rồi ngồi qua một bên. Uất Thiên Hạo khó hiểu, "pa pa, sao pa pa không ăn cơm?"


Uất Noãn Tâm còn tức giận chuyện hồi chiều bị anh ăn vạ. "Chúng ta ăn cơm, mặc kệ anh ta."


"Nhưng mà pa pa............"


Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, hai mắt rưng rưng, rất đáng thương, "ma ma con không cho pa pa ăn!"


"Ma ma, ma ma sao có thể đối xử với pa pa như vậy?" Bé Thiên đau lòng, vội kéo Nam Cung Nghiêu lại. "Pa pa làm cơm rất vất vả, ma ma không thể bắt nạt pa pa nha!"


Cô, bắt nạt anh sao? Có lầm không vậy? Uất Noãn Tâm ghẹn một hồi lâu không nói được chữ nào. Tài biểu diễn của anh cặn bã đến vậy, không lẽ không nhìn ra con hổ đang nhào đến ăn heo sao? Đáng ghét! Dám lợi dụng trẻ con ngây thơ!


Nam Cung Nghiêu có chút hả hê quét mắt về phía Uất Noãn Tâm, "vẫn là bé Thiên tốt với pa pa nhất! Ma ma con quá xấu!"


Tình cảm hai cha con quá tốt, Uất Thiên Hạo không ngừng gắp thức ăn cho Nam Cung Nghiêu, Uất Noãn Tâm ghen tỵ muốn chết. Nếu ánh mắt có thể biến thành cây tên, Nam Cung Nghiêu đã tan tành từ lâu rồi.


Đáng tiếc anh mắt có lực sát thương hơn nữa, cũng chỉ là ánh mắt, không có chút tác dụng thực tế gì. Vẻ mặt của cô càng khó coi, còn Nam Cung Nghiêu ngày càng thoải mái, còn xấu xa hỏi cô một câu. "Em ăn cơm xong chưa?"


".........." Uất Noãn Tâm vẫn không nói được chữ nào.


Uất Thiên Hạo đã hoàn toàn đứng về phía Nam Cung Nghiêu, ăn xong cơm, còn bắt anh xem hoạt hình với mình, rồi lại tắm cùng anh, dính nhau như đôi sam, tình cảm cha con cực kỳ tốt. Uất Noãn Tâm chỉ có thể giương mắt nhìn, cuối cùng không nhìn nổi nữa, tức giận quay về phòng.


Một mình tức giận gần hai tiếng.


Nam Cung Nghiêu đứng ở ngoài gõ cửa. "Em ngủ chưa?"


Mặc kệ anh!


"Ngủ rồi thì anh vào nhé!"


"Này, ai cho anh vào.........."


Anh tỏ vẻ vô tội, "anh cho rằng em ngủ rồi......."


Cô ngủ rồi, thì anh có thể đi thẳng vào sao? Làm gì có cái luật đó.


Cô giương nanh múa vuốt, "ra ngoài ra ngoài! Bị anh làm tức muốn chết rồi, còn ngủ gì được hả?"


"Anh lại làm sai gì sao?"


"Tóm lại mọi thứ anh làm đều là sai! Rất sai vô cùng sai!"


"Em nói như vậy không có lý gì cà, quá không công bằng."


"Người như anh, trước giờ chưa từng nói lý lẽ mà."


"Oh......... vậy tùy em thôi." Nam Cung Nghiêu cũng không chiến tranh miệng với cô nữa, cô nói gì thì nghe cái đó!


"Anh vào đây làm gì?"


"Tất nhiên là để ngủ!" Nam Cung Nghiêu lên giường đẩy cô qua một bên, dáng người cao lớn chiếm hết hai phần ba giường, lười biếng ngáp một cái. "Thoải mái quá!"


Chương trước | Chương sau

↑↑
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Đàn kiến đền ơn

Đàn kiến đền ơn

Trong khu rừng nọ, một đàn kiến sa vào vũng nước. Ở trên cành cây gần bên, có một

24-06-2016
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Một tiểu thuyết ngôn tình kết hợp với trinh thám hấp dẫn của Đinh Mặc, tuy

20-07-2016 77 chương
"Sáng rồi, bà ngủ đi"

"Sáng rồi, bà ngủ đi"

Phát hiện đồng hồ báo thức đã hết pin, trời lại lạnh, anh không muốn ra ngoài mua

30-06-2016
Kế hoạch bất thành

Kế hoạch bất thành

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Sính lễ

Sính lễ

Thiềm vẫn ngồi trong góc bếp ôm chặt lấy đứa con nhỏ, thằng bé đã nín khóc rồi

24-06-2016
Sinh nhật thứ 25

Sinh nhật thứ 25

Thì ra không phải tôi đang cô đơn, vẫn còn có người đang nhớ tôi, đang nghĩ về tôi,

24-06-2016
Mắt rừng

Mắt rừng

Cái tin Lả sắp về làm dâu nhà ông Tèn Lua làm cả bản xôn xao. *** Trong cái vùng này

25-06-2016