Polly po-cket
Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem

Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 40 đánh giá )

Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem - Chương Cuối

↓↓
Austin tiếp đó lại nói: "Anh ấy phải ở phòng chăm sóc đặc biệt một tuần lễ, cho nên tuần này thời gian em thấy được anh ấy sẽ rất ít."

"Không sao."

"Còn nữa, thị lực của anh ấy sẽ khôi Bac, khối u áp bức thần kinh thị giác đã thuận lợi cắt bỏ rồi."

"Có thật không? !" Tưởng Vĩ Nhân có chút không dám tin tưởng.

bạn đang xem “Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Đương nhiên là thật. Giải phẫu rất thuận lợi, chẳng những quá trình cắt bỏ khối u không có ảnh hưởng đến thần kinh quan trọng, hơn nữa thanh trừ hết sức sạch sẽ. Tuy nhiên vì khối u ở não, cho nên mặc dù không động đến thần kinh quan trọng, sợ rằng vẫn sẽ có chút ảnh hưởng, sau này bên phải có thể sẽ hoạt động không linh hoạt lắm, cần phải làm trị liệu, nhưng tôi tin anh ấy có thể hoàn toàn khỏi hẳn." Austin mừng rỡ nói.

"Thật?" Tưởng Vĩ Nhân thật không dám tin.

"Thật! Tuần lễ này cô tạm thời ở nhà tôi đi, anh ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi ngày chỉ có thể nhìn hai lần, mỗi lần nửa giờ. Chỗ tôi ở cách bệnh viện chỉ có hơn mười phút đi bộ, cô tới bệnh viện rất dễ dàng."

"Cám ơn anh."

"Misty, chăm sóc mình thật tốt. Chờ Sam tỉnh táo, sẽ cần cô." Austin vỗ vỗ bả vai của cô, cổ vũ cô.

"Ừm! tôi biết nhiều người thương anh ấy như vậy, nhất định anh ấy sẽ tốt, nhất định sẽ tốt!"

Tưởng Vĩ Nhân nhìn Austin, vẻ mặt tràn đầy cảm kích.

Lương Duy Nặc đã chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Xem hết giờ rồi, Vĩ Nhân sờ sờ mặt của Duy Nặc, không muốn rời đi.

Mới bước ra cửa tự động, đã có người xông lên trước, ôm cô thật chặt, ôm cho cô chặt đến không thở nổi.

Đối phương gào khóc, vừa khóc vừa hỏi: "Chị dâu! Chúng ta hỏi y tá biết cuộc phẫu thuật đã kết thúc, trước mắt ở phòng chăm sóc đặc biệt. Anh trai em có thể tốt hay không? Anh ấy sẽ không tỉnh hay không? Có thể biến thành người sống đời sống thực vật hay không?" Là âm thanh Lương Tiêm Viện.

Tưởng Vĩ Nhân vỗ lưng của cô, an lòng.

Bọn họ tới! Mặc dù cô không hòa hợp cùng người trong nhà, nhưng cuối cùng bọn họ là người nhà Duy Nặc, có bọn họ, cô tin tưởng Duy Nặc sẽ càng mau khôi Bac.

"Các người đã tới, thật tốt." Tưởng Vĩ Nhân kéo khoảng cách giữa hai người ra, thấy bố chồng, mẹ chồng đứng phía sau Tiêm Viện.

"Chị dâu, chúng ta đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến. Nghỉ hè mãy bay cũng đầy, thật may là chúng ta có thể đến nơi." Tiêm Viện khóc giải thích.

"Vĩ Nhân. . . . . . Duy Nặc còn tốt đó chứ?" Mẹ Lương nhìn cô, khi hỏi vẻ mặt có chút lúng túng.

Bà đúng là chưa từng thật sự thích qua người Ba nữ này, nhưng thật muốn bà nói, bà cũng không phải là ghét Tưởng Vĩ Nhân như vậy, chẳng qua là cảm thấy con trai của mình có thể cưới một người Ba nữ tốt hơn.

"Cuộc phẫu thuật rất thuận lợi. Austin nói, hai ngày sẽ tỉnh lại."

"Sẽ hồi Bac hoàn toàn sao?"Ba Lương luôn rất ít nói lên tiếng.

"Để con nới Austin giải thích với mọi người, để anh ấy đến nói sẽ khá rõ ràng."

"Các ngươi không phải ly hôn sao? Thế nào nó lại chạy tới nước Mĩ để phẫu thuật, sau đó biến thành con gọi điện thoại cho chúng ta biết?" Mẹ Lương hỏi trực tiếp.

"Mẹ!" Lương Tiêm Viện hô to, cô nhìn chằm chằm mẹ mình, giống như là đang trách cứ bà nói lời không phải. Loại chuyện ly hôn trong lúc mấu chốt, có thể không cần nói ra đi!

"Làm gì? Mẹ không thể hỏi à? Ai bảo đầu tiên bọn nó ly hôn, kết quả hai người cũng đều chạy tới nước Mĩ!"

"Mẹ, chúng ta tìm một chỗ ngồi, con lại từ từ giải thích. Con tìm Austin cùng đi theo chúng ta, để cho anh ấy giải thích bệnh Duy Nặc với mọi ngươi. Được không?"

Tưởng Vĩ Nhân nói với mẹ Lương, cô kêu ‘ mẹ ’, hình như khiến mẹ Lương rất lúng túng.

Mẹ Lương rất không tự tại nhìn Tưởng Vĩ Nhân một cái, sau đó nói: ". . . . . . Được rồi."

Ngày này, cả nhà bọn họ tìm quán cà phê gần bệnh viện uống cà phê.

Sau khi Tưởng Vĩ Nhân nói xong chuyện, mỗi người ai cũng khóc.

Mẹ chồng cô, bố chồng ăn nói cẩn trọng, Lương Tiêm Viện, còn có chính cô, tất cả đều khóc, duy nhất không khóc là Austin, chỉ là mặc dù Austin không có khóc, nhưng hốc mắt cũng ửng hồng.

Rời quán cà phê, bọn họ thật sự biến thành người một nhà.

Mẹ Lương nói với cô: "Con ta yêu con như vậy, con cũng yêu con trai ta, ta cũng nên yêu con vậy."

Ba Lương nói: "Chờ sau khi Duy Nặc xuất viện, người một nhà ở cùng chỗ thôi."

Cô gật đầu một cái, đồng ý.

Có lẽ mọi người phải đối mặt với mất đi, mới có thể quý trọng. Một cuộc bệnh nặng của Duy Nặc, liên kết người một nhà bọn họ thật chặt.

Lương Duy Nặc vào phòng chăm sóc đặc biệt đã sáu ngày rồi, bốn ngày trước Austin đều dùng thuốc để cho anh ngủ say.

Austin nói như vậy sẽ khôi phục tốt hơn, bởi vì vừa phẫu thuật, não bộ của hắn hoạt động không thể quá độ.

Cho nên mấy ngày đó, Tưởng Vĩ Nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt thì chỉ có thể lặng yên nhìn Lương Duy Nặc.

Nhưng, có thể lặng yên nhìn hắn như vậy, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, bởi vì hắn còn sống. Vì thế, Tưởng Vĩ Nhân cảm tạ ông trời thật sâu.

Ngày hôm trước Austin dừng thuốc, còn nói tiếp lúc nào Duy Nặc sẽ tỉnh, chờ hắn tỉnh lại, lại quan sát một ngày, nếu không có chuyện gì có thể chuyển ra phòng chăm sóc đặc biệt rồi.

Ngày hôm qua Lương Duy Nặc đã tỉnh, khẽ nhếch mở mắt, ý thức cũng không rõ ràng. Hôm nay Austin chuyển Duy Nặc ra phòng chăm sóc đặc biệt, trở về phòng một người ban đầu.

Hai ngày nay Lương Duy Nặc vẫn nghỉ ngơi, thời gian ngủ nhiều, thời gian tỉnh ít. Cho dù tỉnh lại, cũng chỉ là thỉnh thoảng mở mắt ra, ngay cả nói chuyện cũng không có, liền lại đi ngủ, cũng không phải có ý thức tỉnh táo.

Austin nói rất bình thường, hắn ngủ càng nhiều, khôi phục lại càng mau. Nhưng qua hai ngày nữa nếu vẫn là ngủ như vậy, thật cũng không quá tốt.

Tưởng Vĩ Nhân đẩy cửa sổ ra, để không khí mới mẻ bên ngoài vào .

Thời gian này tất cả bọn họ đều ở tại nhà Austin, hắn một người đàn ông độc thân ở biệt thự bốn lầu, mấy người bọn hắn ở, không gian cũng không chật chội.

Bố chồng mẹ chồng đi ra ngoài thu xếp bữa ăn, Tiêm Viện vẫn còn ngủ ở nhà Austin, ngày hôm qua cô suốt đêm lên mạng.

Tối ngày hôm qua cả nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm, mặc dù thiếu Lương Duy Nặc, nhưng không khí rất tốt, mọi người chung đụng được rất vui vẻ. Cô phát hiện, thật ra thì Tiêm Viện rất biết khôi hài.

Cô nghĩ, chờ bọn họ trở về Đài Loan, người một nhà cũng có thể có cuộc sống vui mừng, hạnh phúc của cô lại thật sự có thể được xưng tụng.

Trong phòng bệnh chỉ có cô cùng Lương Duy Nặc an tĩnh ngủ thiếp đi, giờ khắc này, tâm tình Tưởng Vĩ Nhân thật bình tĩnh.

Lương Duy Nặc cảm giác giống như là chết rồi sống lại, khi hắn mở mắt, nhìn thấy cô đứng ở phía trước cửa sổ, ánh sáng ở trên người cô, vòng sáng bảy màu, hắn có chút không thể tin được, mình có thể thấy được.

Tâm tình của hắn kích động, nhìn bóng lưng của cô hồi lâu. Cô giống như đang suy nghĩ gì, vào giờ khắc này hắn cảm thấy toàn thế giới chỉ còn lại cô cùng hắn. Bóng lưng của cô, xinh đẹp giống như bức họa, vừa giống như một bài thơ.

Mình hảo hảo mà sống trên đời, vì thế, ánh mắt hắn đỏ, nước mắt cảm ân chảy xuống, mặc dù hắn căn bản không biết nên cảm kích vị thần linh nào.

Có thể còn sống như vậy, có thể lần nữa nhìn thấy cô, hắn cảm thấy tâm bị một loại cảm giác mãnh liệt thỏa mãn toàn thân rồi. Hồi lâu, hắn bình phục tâm tình, lên tiếng kêu cô.

“Nhân…” âm thanh Lương duy Nặc khàn đục phá vỡ không khí tĩnh mật.

Tưởng Vĩ Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ sâu xa bị kinh sợ, vội vàng quay đầu trở lại, nhìn về phía giường bệnh. Duy Nặc mở một đôi mắt, rất nhanh tỉnh hướng về phía cô cười.

“Anh đã tỉnh!” Cô cũng cười với hắn, bước nhanh chạy về phía hắn.

“Anh sẽ cứu em, sau đó cả đời mang theo đau lòng sống. Thời điểm em hỏi anh vấn đề kia, anh biết anh không thể mất em. Khi đó không nói cho em, là bởi vì ngay cả chính anh cũng có chút sợ cái loại tình cảm mãnh liệt đó. Anh vẫn cố gắng tỉnh lại, nghĩ nói cho em biết đáp án này.”

“Cám ơn anh yêu em như vậy.” Tưởng Vĩ Nhân dựa vào hắn, khóe miệng là nụ cười hạnh phúc.

“Cám ơn em làm bạn với anh.” Hắn ôm cô, theo tóc của cô, cảm giác rất thỏa mãn.”Anh lại thấy được.”

“Ừ. Austin nói khối u đã hoàn toàn cắt bỏ rồi.” Tưởng Vĩ Nhân ngẩng đầu, muốn hôn hắn, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Bố chồng, mẹ chồng còn chưa có đi vào, âm thanh mẹ chồng cô đến trước hết.

“Vĩ Nhân, mẹ hầm canh gà, ba con mua cho con cơm tam bảo. Chúng ta hỏi vài người, cũng đề cử quán ăn này, con mau tới nhìn!”

Lương Duy Nặc sợ hết hồn, hắn không ngờ cha mẹ sẽ đến, càng không có nghĩ tới bọn họ… Giống như đối với Nhân Nhân rất tốt. Hắn khốn hoặc nhìn Vĩ Nhân, nhưng Vĩ Nhân chỉ là cười với hắn.

Sau khi bố mẹ chồng vào phòng bệnh, mới phát hiện Duy Nặc đã tỉnh.

“Con ngủ đủ à nha?” Mẹ Lương nhìn Duy Nặc hốc mắt ửng hồng, nhưng giọng nói rất dịu dàng.

“Mẹ, cha.” Lương Duy Nặc gọi.

“Còn biết chúng ta là ba mẹ con, không tệ. Chờ con tốt lên, mẹ lại tính với con món nợ này.” Mẹ Lương còn nói.

“Vĩ Nhân, mau tới ăn cơm, canh lạnh uống không tốt.”

Lương Duy Nặc cảm thấy giống như đang nằm mộng, không, đây quả thực so với mộng còn không thể tưởng tượng nổi. Mẹ hắn càng dịu dàng đối đãi Vĩ Nhân như thế, hắn thật khó tưởng tượng.

“Chúng ta đi mua cá thôi. Duy Nặc tỉnh, uống chút canh cá không tệ.” Lương ba mở miệng.

“Đúng vậy! Ta thế nào cũng không nhớ đến, đi thôi, đi mua cá! Chúng ta đi hỏi Austin một chút, mua cá ở đâu? Vĩ Nhân, nhớ mau ăn cơm trưa đi đó!” mẹ Lương vội vã lôi kéo ba Lương rời đi.

“Này sao lại thế này? Ba mẹ anh giống như thay đổi.” Lương Duy Nặc rất khiếp sợ, thân thể có chút cảm thấy mệt mỏi.

“Anh nằm xong, em làm cho anh chút cháo gà để uống.” Tưởng Vĩ Nhân chú ý tới hắn mệt mỏi, rời giường bệnh đi bưng cháo gà tới.

“Em gọi điện thoại cho Tiêm Viện, em cảm thấy bọn họ nên phải biết tình trạng của anh. Mất ngày trước bọn họ cùng đi nước Mĩ, em đều nói toàn bộ chuyện cho bọn họ. Tiêm Viện ngày hôm qua suốt đêm lên mạng, bây giờ còn đang ngủ, một chút sẽ tới bệnh viện.”

Tưởng Vĩ Nhân kéo giường lên một chút, tỉ mỉ thổi nguội canh, đưa đến trước mặt Duy Nặc.

Lương Duy Nặc nhấp một hớp canh, không nói gì.

“Anh sẽ tức giận sao?” Vĩ Nhân hỏi.

Lương Duy Nặc cười, có chút suy yếu nói: “Không biết. Chỉ là không muốn các ngươi lo lắng.”

“Đứa ngốc, người nhà không phải là như vầy sao? Lo lắng cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau.”

Duy Nặc cười hướng về phía cô, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Tưởng Vĩ Nhân cũng cười, từng miếng từng miếng đút Lương Duy Nặc ăn canh.

“Trong ấn tượng, em chưa bao giờ đút anh ăn.” Lương Duy Nặc nói.

Vĩ Nhân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mỉm cười sâu hơn.

“Đúng vậy, thật sự em không có đút cho anh bao giờ.”

“Cho nên cổ nhân nói tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, chính là ý này.”

¬ Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường: Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: “Làm sao biết đó không phải là cái phúc?”. Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là họa. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.

“Nếu như anh thích, em có thể nhường cho người ăn, uống đồ.”

Chương trước

↑↑
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Nó là em con

Nó là em con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi còn

25-06-2016
Một tiếng "em"

Một tiếng "em"

Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng. *** Chồng thức suốt đêm chăm sóc

26-06-2016
Biết chết liền

Biết chết liền

Muốn sign out trên YM chỉ cần bấm tổ hợp phím Ctrl+ D nhưng muốn sign out ra khỏi tình

30-06-2016
Gieo quả được quả

Gieo quả được quả

Ở một địa phương nọ, có một loại trái cây tên là quả Am La, hương vị rất thơm

28-06-2016
Mối tình mai anh đào

Mối tình mai anh đào

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đà Lạt mùa

27-06-2016
Quên đi.

Quên đi.

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cuộc

25-06-2016
Người bạn

Người bạn

Dũng có một chú chó tên là Phốc. Hai năm trước, ngày Dũng lên lớp 3, ba mẹ Dũng mua cho

24-06-2016