Mà cô mới vừa lại hoàn toàn quên đi thực tế, ở liếc thấy hắn liền vui sướng, xung động ôm hắn.
bạn đang xem “Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Hồng tiểu thư đâu?" Cô hỏi.
"Tôi để cho cô ấy nhập quan trước rồi. Em ăn điểm tâm chưa?"
Tưởng Vĩ Nhân lắc đầu một cái, hỏi hắn: " Chừng nào thì anh muốn vào?"
"Còn sớm. Tôi mời em ăn bữa ăn sáng được không?"
"Có thể khiến Hồng tiểu thư đợi quá lâu hay không?"
"Không biết. Cô muốn đi dạo cửa hàng miễn thuế, mua chút mỹ phẩm."
"Đó." Tưởng Vĩ Nhân giùng giằng có muốn đồng ý hắn hay không?
"Đi thôi." Lương Duy Nặc hiểu cô đang giãy dụa, không cho cô thời gian suy tính, nửa ép buộc lôi kéo tay của cô rời quầy."Qua 40' vẫn là tới kịp lên máy bay, nếu như em không theo tôi ăn điểm tâm, tôi không biết phải giết thời gian thế nào."
Tầm mắt Tưởng Vĩ Nhân giằng co khi hắn dắt trên tay của cô, hai người đi tới hướng một nhà hàng cà phê, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hơn hai năm này, bọn họ ra khỏi nước hơn mười lần, mỗi hồi gửi hành lý, hắn đều sẽ nắm tay của cô, tới đây nhà hàng cà phê uống cà phê, chờ lên máy bay.
Lần này, địa điểm như vậy, cũng là hắn dắt tay của cô, bất đồng chính là, cô là để đưa tiễn, mà hắn muốn cùng một nữ nhân khác cao bay xa chạy, cùng quãng đời còn lại. . . . . .
Lương Duy Nặc tìm vị trí cô muốn ngồi, sau đó gọi phục vụ chọn món ăn.
" sandwich một phần, hai tách cà phê nóng nữa."
Tưởng Vĩ Nhân nhìn nụ cười tự nhiên trên mặt hắn, chú ý tới gương mặt của hắn thon gầy rất nhiều. Thật lâu cô không có nhìn kỹ Lương Duy Nặc như vậy rồi.
Chờ phục vụ rời đi đến bàn bên cạnh, Tưởng Vĩ Nhân nói: "Anh thật gầy."
"Đại khái thôi." Lương Duy Nặc chẳng hề để ý nói.
Trầm mặc kéo dài chốc lát, cho đến khi phục vụ đưa tới bữa ăn, Tưởng Vĩ Nhân mới lại mở miệng nói chuyện."Các ngươi tính toán đến nơi nào ở Mỹ?"
"L. A."
Cô cắn một miệng lớn sandwich, từ từ nhai, từng hớp từng hớp ăn xong bữa ăn sáng, uống xong cà phê.
Thời gian, trong sự trầm mặc chậm rãi mà trôi qua.
"Có ăn no sao?" Lương Duy Nặc hỏi.
"No rồi."
"Sức ăn nhỏ như vậy, muốn giảm cân sao? Em lại không mập."
Tưởng Vĩ Nhân không có trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô vốn là sức ăn quả thật không nhỏ, Lương Duy Nặc cũng rất rõ ràng. Nhưng cô làm sao có thể nói cho hắn biết, kể từ lúc hắn. . . . . . Thay lòng, cô liền thường thường cơm nuốt không trôi.
"Cám ơn em đến tiễn tôi." Hắn không có ý định nói cái gì với cô, chỉ muốn nhìn cô như vậy, cùng nhau ăn bữa cơm sáng như vậy, như chuyện gì cũng không xảy ra, cuối cùng để cô dịu dàng tồn tại vào trong trí nhớ.
"Đã đến lúc đi?" Cô hỏi.
"Ừ. Tôi nên nhập quan rồi."
"Tôi đi cùng anh tới." Tưởng Vĩ Nhân đứng lên.
Lương Duy Nặc đi tới bên người cô, duỗi tay về phía cô, mở miệng hỏi: "Tôi có thể. . . . . . Một lần cuối cùng dắt tay của em hay không?"
Tưởng Vĩ Nhân đột nhiên lại muốn khóc rồi, nhưng còn có thể miễn cưỡng nhịn. Nhìn bàn tay đưa về phía cô, cô đua tay lên.
Lương Duy Nặc hướng về phía cô cười, bàn tay cuồn cuộn nổi lên, cầm lấy thật chặt tay cô.
Bọn họ từng bước từng bước đi về phía thuế quan, ai cũng không nói lời gì nữa.
Qua cửa trước, Lương Duy Nặc lấy ra vé máy bay, hộ chiếu, chậm rãi buông tay cô ra, nói: "Tôi biết rõ em có thể chiếu cố mình, nhưng. . . . . . Tôi còn có chút không yên lòng. Về sau nếu em gặp phải khó khăn không giải quyết được, đi tìm em gái tôi, thật ra thì nó không ghét em. Em có thể đồng ý tôi đây hay không?" Lương Duy Nặc không thôi sờ sờ gương mặt của cô.
Tưởng Vĩ Nhân cười cười, Lương Duy Nặc không phải muốn cô tìm hắn, mà là tìm em hắn. Hắn đối với cô đến tột cùng là vô tình?
Vẫn có tâm? Cô thật không phân rõ.
"Tốt." Thật ra thì cô biết mình sẽ không đi tìm em của hắn, nhưng mà đây là lễ phép trả lời.
Lương Duy Nặc sáng tỏ cười cười, không có vạch trần cô qua loa.
"Tôi nên tiến vào, bảo trọng."
"Anhcũng bảo trọng."
Cô nhìn hắn xoay người bước tới thuế quan, nhìn hắn đi phía trước thông qua quan thuế, nhìn hắn đi từng bước một xa.
Nhìn bóng lưng Lương Duy Nặc, giờ khắc này, cô rốt cuộc nguyện ý thừa nhận, vô luận xảy ra ra chuyện gì, tình yêu dành cho Lương Duy Nặc, sẽ không thay đổi, cũng sẽ không giảm bớt.
Tưởng Vĩ Nhân khóc, cách lớp thủy tinh, cách khoảng cách rất xa, biết Lương Duy Nặc đã đi xa tuyệt đối không nghe được cô thật tâm ý, cô nhỏ giọng nói: "Lương Duy Nặc, em yêu anh. . . . . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ anh bây giờ yêu là ai, em đều yêu anh, em yêu anh. . . . . ." Nói xong, Tưởng Vĩ Nhân cất bước xoay người, rời phi trường.
Lương Duy Nặc đột nhiên quay đầu lại, nhìn Vĩ Nhân đã xoay người đi xa. Hắn giống như là nghe âm thanh của cô, nhưng kỳ thật hắn cái gì cũng không nghe, chỉ cảm thấy trái tim có chút kích động.
Có lẽ, đây chính là theo lời mọi người tâm tư cảm ứng thôi. . . . . .
Chương trước | Chương sau