Dung Phán Phán đột nhiên hướng thị nữ sau lưng nàng gật nhẹ đầu.
bạn đang xem “Hoàng Hậu Xấu Xí ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Vu Kính không hiểu nàng ta đang đánh cái chủ ý gì, đầu lại một hồi đau đớn quen thuộc, tiếp theo là bóng tối chán ghét.
Trước khi lâm vào hôn mê, nàng biết rất rõ ràng, đây cũng không phải là muốn thả nàng đi.
Đá đá Kính Nhi ngã trên mặt đất, thấy nàng không có bất kỳ phản ứng gì, trên mặt Dung Phán Phán lập tức hiện lên một nụ cười quỷ quyệt.
"Ngay lập tức đưa nha đầu này ra khỏi cung, ta muốn nàng trở thành thẻ đỏ của kỹ viện (ukm ta cũng muốn trở thành mỹ nhân đệ nhất kỹ viện)."
Kể từ đó, bất kể là nam nhân nào thấy nàng ta, cũng sẽ muốn nàng ta; coi như đến lúc đó Vương Thượng tìm được nàng ta thì sao, hắn cũng không thể để một kỷ nữ bị đa số nam nhân nhúng chàm qua trở thành Tề quốc quốc mẫu.
Hừ hừ, Vương Thượng vĩnh viễn sẽ là của một mình Dung Phán Phán nàng, ai cũng không thể tranh giành cùng nàng; dám can đảm cùng nàng tranh giành tình cảm của đàn ông, kết quả chính là sẽ như thế này.
"Dung Phán Phán thỉnh an Vương Thượng."
Nhìn thấy nam nhân ngày đêm mong nhớ, Dung Phán Phán cơ hồ muốn ngất đi.
Không nghĩ tới xú nha đầu này mới mất tích mấy ngày mà thôi, Vương Thượng đã nghĩ đến nàng, lão thiên gia (ông trời) quả nhiên không có vứt bỏ nàng.
"Kính Nhi đâu?" Long Tiếu Thiên không nhiều lời vô nghĩa.
Mới vừa rồi Tiểu Bạch Hồ hướng nơi này chạy tới thì trong lòng hắn đã có tính toán rồi, chẳng qua là thế nào cũng không nghĩ đến, nàng chỉ là một phi tử nho nhỏ, cư nhiên dám can đảm cùng hắn đối nghịch.
"Gì?" Vương Thượng không phải là đặc biệt đến tìm nàng, mà là vì xú nha đầu ghê tởm kia? Không, hắn làm sao sẽ biết, chuyện này trừ nàng cùng mấy cung nữ bên ngoài, sẽ không còn có người nào biết mới đúng.
"Bổn vương hỏi một lần nữa, Kính Nhi đây?" Trong phòng này mặc dù cùng với mùi hương son phấn trên người Dung Phán Phán giống nhau, nhưng Long Tiếu Thiên cũng ngửi thấy một cỗ vô cùng đạm mạc hương vị thảo dược, là mùi vị trên người Kính Nhi.
"Kính Nhi? Chúng ta nơi này có người gọi là Kính Nhi sao?" Dung Phán Phán giả bộ ngu hỏi thăm cung nữ ở một bên.
"Thật là giả dối, trong cung vì tìm Kính Nhi mà huyên náo ồn ào, ngươi làm sao có thể không biết Kính Nhi là ai!" Long Thiên Vũ thật vất vả nắm lấy Tiểu Bạch Hồ cắn loạn lung tung, lập tức không khách khí nhảy đến trước mặt Dung Phán Phán, giống như nhìn thấy kẻ thù trừng mắt nhìn nàng. "Huống chi trên người ngươi còn có mùi thuốc của Kính Nhi." Này rõ ràng chính là mùi thuốc của Kính Nhi!
"Mùi thuốc? Công chúa không biết Dung Phán Phán vài ngày trước thân thể không khỏe nên có sắc một ít thuốc nên có mùi thuốc cũng là bình thường thôi." Bất kể bọn họ nói cái gì, nàng cũng liều chết không thừa nhận.
"Vậy sao? Vậy ngươi nói cái này là làm sao?" Tiểu Bạch Hồ trong ngực nàng cùng nhìn Dung Phán Phán chằm chằm giống như là có thâm cừu đại hận vậy, liều mạng giãy dụa, muốn xông qua cào mặt Dung Phán Phán. "Ngươi nếu không phải bắt chỉ nhân của tên tiểu tử này, nó như thế nào như vậy hận ngươi?"
Nhìn một chút, những động tác này của Ly Ly thật là đáng yêu, đợi lát nữa nhất định phải buông nó ra, để cho nó thật tốt cào một cái, cắn rồi cắn mới được, nếu không trở về cắn nàng phát giận vậy thì nguy rồi.
"Lần trước công chúa điện hạ không phải là cũng bị quào trầy sao? Ta nghĩ, tiểu súc sinh này là thấy ai cũng sẽ nghĩ cào mấy cái đi!"
Nữ nhân này, lại dám phản bác lời nói của công chúa đại nhân nàng, chán sống rồi có phải không?
"Dung Phán Phán, ngươi nên biết lừa gạt Bổn vương sẽ có kết quả gì." Sau khi chứng thực Kính Nhi không ở nơi này, Long Tiếu Thiên sắc mặt càng thêm khó coi. Cứ tưởng rằng có cơ hội tìm được nàng, nhưng quay đầu lại lại như cũ không tìm thấy, hắn bắt đầu có dự cảm xấu.
"Vương Thượng minh giám, Dung Phán Phán có mượn gan trời cũng không dám lừa gạt Vương Thượng, kính xin Vương Thượng minh xét." Dung Phán Phán một bộ dáng yếu đuối, giống như là một cô nương nhỏ nhắn vô tội.
Long Tiếu Thiên than thở, hy vọng duy nhất cũng thất bại, chẳng lẽ Kính Nhi cứ như vậy không lý do biến mất sao? Là trời cao quyết định muốn thu ân huệ lại sao, mang Kính Nhi đi sao?
Không, hắn tuyệt không cho phép! Bất kể thân phận Kính Nhi là gì, hắn chắc chắn tìm nàng trở lại.
Tiểu Bạch Hồ đột nhiên gầm nhẹ, đột nhiên lộ ra răng nhọn, dọa Long Thiên Vũ đang ôm lấy nó giật mình, cánh tay buông lỏng, nó lập tức nhân cơ hội nhảy xuống đất, sau đó như một làn khói không thấy bóng dáng.
"Hãy bớt nói nhảm đi! Vương huynh, dứt khoát giao nàng cho muội, muội nhất định sẽ làm cho nàng nói thật!" Nàng vẫn rất muốn thử một chút mấy cái kia khảo hình trong sách kia, lúc này vừa lúc là cơ hội tuyệt vời.
Nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, Long Tiếu Thiên không nói một lời rời đi.
"Vương huynh, chờ muội một chút." Thảm, nhìn dáng vẻ Vương huynh so mới vừa rồi còn khó coi hơn.
Long Thiên Vũ vội vã đuổi theo bước chân của Long Tiếu Thiên.
"Vương huynh, muội xác định trong phòng Dung Phán Phán có mùi thuốc trên người Kính Nhi, phương thuốc kia là tự muội điều chế, muội không thể nào quên được, huynh không thể để mặc cho Dung Phán Phán muốn làm gì thì làm, nếu ngộ nhỡ Kính Nhi có mệnh hệ gì. . . . . .Đừng trừng muội, muội chỉ là nói thật, huynh không thể để người phụ nữ kia tiếp tục làm ra chuyện bất lợi gì cho Kính Nhi được, trước mắt còn không biết nàng ta giấu Kính Nhi đến nơi nào, cho nên chúng ta nên . . . . . ."
"Ta biết rõ nên làm như thế nào." Thiên Vũ cho là hắn sẽ bỏ qua cho bất kỳ cơ hội nào có thể tìm được Kính Nhi sao?
"Vương Thượng!" Một thị vệ vội vã chạy hướng hai người.
"Tìm được Kính Nhi rồi sao?" Long Thiên Vũ khẩn trương hỏi, hiện tại trong cung cũng chỉ có chuyện này đáng giá để mọi người quan tâm thôi.
"Không, thuộc hạ cũng không phát hiện chỗ của Kính cô nương. . . . . ." Thị vệ thân thủ gọn gàng trình lên một chiếc giầy thêu.
"Nếu không tìm thấy thì lăn xa một chút cho ta, không thấy chúng ta đang bận hay sao!"
"Thiên Vũ." Long Tiếu Thiên cảnh cáo thấp giọng kêu lên.
Long Thiên Vũ bĩu môi, không vui dùng sức trừng mắt thị vệ không giải thích được xuất hiện ở trước mặt này.
"Xảy ra chuyện gì mà lo lắng như vậy. . . . . ." Chuyện của Kính Nhi mặc dù quan trọng, nhưng hắn thân là nhất quốc chi quân (vua một nước), quốc sự (chuyện quốc gia đất nước) cũng không thể không xem trọng.
"Khởi bẩm Vương Thượng, mới vừa rồi thuộc hạ kiểm tra người cùng vật phẩm ra vào trong cung thì phát hiện cáo trắng Kính cô nương nuôi vây lấy một cái rương gỗ lại bắt lại cắn. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, cổ áo thị vệ đột nhiên bị người nhấc lên, trước mắt xuất hiện gương mặt quỷ mị kinh khủng của Long Thiên Vũ.
"Kính Nhi ở bên trong?"
"Không, nâng rương gỗ kia chính là thi vệ của Dung quý phi, thuộc hạ không cách nào mở rương gỗ ra. . . . . ."
"Ngươi chẳng lẽ để cho bọn họ mang cái rương ra cung rồi?" Không cần chờ Vương huynh hạ lệnh, nàng sẽ lập tức chém cái đầu dưa hấu ngu xuẩn của hắn!
"Không, thuộc hạ đã cho người ngăn bọn họ lại, đang ở. . . . . ."
Long Thiên Vũ nhìn về phía Long Tiếu Thiên, "Vương huynh, có thể là ở chỗ này hay không?" Cho nên bọn họ mới có thể ở trong cung Dung Phán Phán không tìm được người.
Chương trước | Chương sau