"Là. . . . . . Ta sẽ không nói, tóm lại, chính là sẽ được tất cả mọi người thích, sẽ nâng con ở trong lòng bàn tay cung phụng như vật trân quý nhất vậy; mà thành thân, chính là từ trên cao rơi xuống. Không hiểu sao? Con suy nghĩ một chút, thành thân thì phải làm tân nương, mà sau đêm động phòng hoa chúc thì giá trị con người lập tức ngã xuống biến thành thiếu phụ lớn tuổi có chồng, đây không phải là sẽ bị rớt ngôi là gì?
bạn đang xem “Hoàng Hậu Xấu Xí ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Gả làm vợ người ta, tất cả phải lấy trượng phu làm trời, trượng phu nói gì đều phải nói ‘Vâng’, ‘Dạ’, ‘Tuân lệnh’, hoàn toàn không có chủ ý của riêng mình, cả ngày vì trượng phu chạy đông chạy tây, còn phải vì gia đình chồng nối dõi tông đường mà chịu thống khổ sinh con dưỡng cái, quả thực là sống không bằng chết; hơn nữa sơ ý một chút là sẽ đi đời nhà ma, nguy hiểm lớn đến nỗi con không thể không nghĩ phải bồi thường bằng cả mạng sống của mình không được." Hô, nói nhiều như vậy, miệng khát quá à.
Sau khi uống xong hai ly trà, Long Thiên Vũ mới nghĩ đến muốn nhìn phản ứng của Kính Nhi một chút, mà nàng chỉ có thể nhìn thấy chính là khuôn mặt xinh đẹp mù mờ ngây ngốc. Thật là, ngay cả ngây ngốc cũng đẹp mắt như vậy, thật tốt là nàng đã hình thành thói quen thấy cảnh này mới không mất thể diện chảy nước miếng.
"Nghe không hiểu?" Không thể nào! Nàng nói rất đơn giản dễ hiểu mà!
"Không hiểu lắm, nhưng bất quá con cũng hiểu đại khái, thì ra lập gia đình thật sự là chuyện rất đáng sợ, khó trách mẹ nói muốn cùng Kính Nhi sống cả đời với nhau, thì ra là mẹ không muốn cho Kính Nhi chịu khổ. "Nhưng, như thế nào lại có cảm giác có chỗ nào không đúng quá vậy.
"Đúng rồi, không sai! Mẹ Kính Nhi chính là sợ Kính Nhi chịu khổ mới không để cho con đi lập gia đình." Hắc hắc, nàng biết mà; tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, quả nhiên những lời như thế chỉ có thể lừa tiểu hài tử.
Không thể trách nàng có ý xấu, nàng thật sự không cam lòng, Vương huynh cư nhiên để nàng bị treo ngược ở trên cây không cứu nàng, còn mặc cho động vật bốn chân kia khi dễ nàng, nếu nàng không báo một chút chẳng phải phụ lòng mình rồi sao? Dù sao cũng chỉ là một trò đùa nhỏ, đến lúc đó Vương huynh sẽ giải quyết.
"Vậy con đi tìm Vương Thượng nói con không lấy chồng nữa." Tin tưởng Vương Thượng sẽ tha thứ.
"Hiện tại?" Nhìn Vu Kính chuẩn bị sẽ phải đi ra cửa, Long Thiên Vũ không nhịn được nhắc nhở: "Bây giờ là nửa đêm!"
"Không nhanh nói rõ ràng một chút con sẽ không ngủ được, hơn nữa chờ sáng mai Vương Thượng ở trước mặt mọi người tuyên bố sẽ không còn kịp." Hắn là vua của một nước, chuyện thành thân chắc chắn sẽ đưa tới sự chú ý của mọi người, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
"Không nghĩ tới con suy nghĩ phải còn rất chu đáo." Nàng còn không có nghĩ đến chuyện này nữa!
Bất quá, Kính Nhi đột nhiên chạy đi cùng Vương huynh nói không gả cho hắn nữa, hắn có thể đoán ra là nàng giở trò quỷ hay không?
"Vương Thượng. . . . . . Đi ngủ rồi sao?" Đứng bên ngoài tẩm cung, Vu Kính sợ hãi hỏi thăm thị vệ.
Hiện tại nàng tương đối không giống trước kia gặp người thì sợ hãi, nhưng trừ bỏ một số ít người khá quen thuộc ở bên cạnh, nàng vẫn là đối với những người khác cảm thấy có chút sợ.
"Đúng vậy, Kính cô nương có chuyện quan trọng sao? Có muốn thuộc hạ thông báo một tiếng hay không?" Vương thượng đối với Kính cô nương sủng ái mọi người đều biết, nếu đuổi nàng trở về, nếu Vương Thượng biết chắc chắn sẽ trách tội xuống.
"Ách. . . . . . Ta. . . . . ." Nàng vốn định sáng mai quay lại, nhưng vừa nghĩ tới sáng mai Vương Thượng muốn thượng triều, ngộ nhỡ khi đó hắn tuyên bố không phải là thảm rồi sao.
Nhưng là hắn ngủ mất rồi, hiện tại đánh thức hắn dậy tựa hồ có chút thất lễ (thiếu lễ phép).
Nhìn nàng chần chờ không quyết định, thị vệ dứt khoát mở cửa để cho nàng lựa chọn. "Hay là Kính cô nương tự mình đi vào?"
"Ừ. . . . . . Cám ơn." Được rồi! Nàng vào xem một chút, chỉ mong hắn không phải đã ngủ rất ngon.
Vừa đến bên giường, Vu Kính do dự.
Rốt cuộc muốn kêu hắn tỉnh dậy hay không? Hắn ngủ ngon như vậy. . . . . .
Nàng nhẹ nhàng bước đến gần, không tự chủ nhìn chăm chú dung nhan ngủ say của hắn, tay cũng vươn theo ra, đột nhiên, tay của nàng dừng ở giữa không trung.
Trên giường Long Tiếu Thiên đột nhiên mở mắt ra, bất ngờ như vậy nàng không kịp thu tay nhỏ bé về, hắn nắm lấy nhẹ nhàng kéo xuống, nàng cả người cứ như vậy té trên người hắn.
"Ngươi" Vu Kính trừng lớn mắt, trừng mắt nam nhân trước mặt giam cầm lấy giọng nói của nàng để cho "ăn" rơi xuống khuôn mặt thanh tú. (@?@?@ ta cũng không biết là gì nên mn thông cảm cho ta nha)
Đột nhiên một hồi trời đất quay cuồng, hai người đổi vị trí cho nhau, dễ dàng cho Long Tiếu Thiên trộm hương ( hihi anh muốn làm chuyện xấu gì zới chị ầu) hơn.
Không biết qua bao lâu, Vu Kính bắt đầu giãy giụa; hắn nếu còn không buông ra, nàng sẽ chết thật mà.
"Nàng không biết nửa đêm xông vào trong phòng nam nhân là việc rất chuyện nguy hiểm sao?" Long Tiếu Thiên buông cánh môi nàng ra, cái trán chạm vào trán nàng, bộ dạng thân mật giống như thế gian chỉ còn lại hai người bọn họ vậy.
"Ta. . . . . . Người không biết vô tội." Vu Kính bị hôn mơ mơ màng màng, căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
"Như vậy sao được? Thân là vương phi tương lai, nên tội thêm một bậc mới đúng."
Nghe được vương phi tương lai, Vu Kính đột nhiên thanh tỉnh, đẩy hắn ra ngồi dậy.
"Ta có lời muốn nói với ngươi." Khuôn mặt xinh đẹp của nàng xem ra rất nghiêm túc.
Long Tiếu Thiên cũng không quan tâm gối hai tay sau đầu, nằm ngửa nhìn nàng, bộ dáng lười biếng hấp dẫn người khác như vậy.
"Nói cái gì?" Hắn không ngại nàng nửa đêm đến tìm hắn, bất quá nếu bọn họ có thể làm thêm chút "Chuyện khác" sẽ càng tốt hơn; dục vọng muốn nàng của hắn càng ngày càng tăng, nếu không phải sợ hù dọa nàng, hắn thật sự nghĩ hiện tại liền ăn nàng luôn đi, để cho nàng thực sự trở thành nữ nhân của hắn.
Hắn hỏi dứt khoát như vậy, Vu Kính ngược lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Thế nào? Thiên Vũ khi dễ nàng rồi sao?" Chẳng lẽ nha đầu kia vẫn còn ghi hận việc ban ngày?
"Không có, sư phụ không có khi dễ ta, ta chỉ là . . . . ." Làm sao bây giờ? Nàng không nói ra khỏi miệng được.
"Chỉ là cái gì?" Long Tiếu Thiên đứng dậy cùng nàng mặt đối mặt, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấn xuống từng cái hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước, trong lòng không nhịn được tính toán, nếu có thể như vậy "Phát triển" đi xuống cũng chưa chắc không tốt.
"Ngươi cứ như vậy ta không có cách nào nói chuyện rõ ràng được." Trong mắt, trong lòng cũng đều là hình ảnh của hắn, Vu Kính cơ hồ không cách nào suy nghĩ.
"Vậy thì nói mau." Nụ hôn của hắn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
"Thật là nhột!" Vu Kính không nhịn được cười khẽ một tiếng. "Đừng như vậy, sẽ nhột. . . . . ."
"Được, ta sẽ hôn chỗ khác." Phản ứng của nàng thật đáng yêu.
"Đừng như vậy, trước hết nghe ta nói đã!" Hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy thật xấu hổ, nhưng là vừa cảm thấy thật hạnh phúc. Chẳng qua là. . . . . . Ai nha, như vậy không thể nói chuyện đứng đắn được!
Ai! Cái tiểu Kính Nhi thuần khiết này, một chút cũng không biết hắn có bao nhiêu điên cuồng vì nàng, hắn suy nghĩ không biết bao lần để cho nàng trở thành một phần máu thịt của mình, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngây thơ của nàng. . . . . . Thôi, đợi đến đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, hắn nhất định để cho nàng một câu cũng nói không nên lời.
"Được rồi, nói mau."
Vương Thượng có thể thông cảm cho nàng chứ? Ngay cả sư phụ cũng biết thành thân không phải là chuyện tốt, hắn cũng nên hiểu mới đúng.
"Ta. . . . . . Ta không muốn trở thành thân." Chẳng biết tại sao, nói xong những lời này nàng có chút khổ sở, giống như. . . . . . Có chút cảm giác thật xin lỗi với hắn, nhất là lại nhìn thấy sắc mặt hiện tại của hắn rất khó coi, để cho nàng thật là muốn thu hồi những lời vừa mới nói, nhưng, không còn kịp rồi.
"Bởi vì sao? Nàng không muốn thành hôn là vì nguyên nhân gì?" Long Thiên Vũ nhất định là giở trò quỷ gì rồi!
"Bởi vì thành thân không phải là chuyện tốt."
"Thế nào không tốt?"
"Sư phụ nói. . . . . ." Vu Kính còn chưa hết lời đã biến mất ở trong miệng Long Tiếu Thiên, cái hôn này, để cho nàng rõ ràng cảm nhận được hắn, ở đây, sinh, khí!
Không biết qua bao lâu, khi Long Tiếu Thiên rốt cuộc chịu rời đi môi của nàng thì nàng cả người đã xụi lơ ở bên trong lòng hắn, đôi môi đỏ tươi xem ra càng thêm xinh đẹp động lòng người, làm hắn muốn ăn hết cái miệng nhỏ nhắn của nàng; nhưng nhìn nàng đáng thương mở to miệng hô hấp, hắn lại không đành lòng đoạt đi hơi thở của nàng.
"Đừng nghe những lời Thiên Vũ nói, muội ấy là đang giận chúng ta bỏ lại muội ấy mới có thể nói lung tung với nàng." Hắn không thể không lột da Thiên Vũ.
"Nhưng là. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết, thành thân chỉ là muốn cùng nàng vĩnh viễn ở một chỗ, nàng về sau chính là vương phi ta yêu mến nhất, ai cũng không thể đối với nàng vô lễ, ta càng sẽ không tổn thương nàng, sẽ không để cho nàng thương tâm khổ sở, ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng, sủng ái nàng, để cho nàng vui vẻ hạnh phúc qua ngày, trở thành cô dâu nhỏ hạnh phúc nhất thế gian. Cho nên, nàng phải gả cho ta, hiểu chưa?" Hắn muốn nàng, đây là không cần phải nói.
Nhìn hắn, Vu Kính nhẹ nhàng gật đầu một cái, nội tâm tràn đầy cảm động làm nàng nước mắt không nhịn được tràn mi.
"Đừng khóc, ta không cho nàng khóc." Hắn khẽ hôn mắt của nàng, không chút che dấu tình yêu say đắm của mình trước mắt nàng.
"Ta không khóc, vậy ngươi cũng đừng tức giận được không?" Vương Thượng như vậy, nàng nhìn thấy trong lòng cảm thấy không thoải mái.
"Ngươi sẽ sợ ta sao?" Hắn không hy vọng nàng sợ hắn.
Vu Kính thành thực lắc đầu. "Ta nên sợ mới đúng, nhưng là rất kỳ quái, ta chính là không sợ ngươi tức giận, chỉ là có chút khổ sở mà thôi, tại sao ta sẽ khổ sở đây?"
Nàng không phải là bị bệnh chứ? Nếu không vì sao nhìn thấy hắn cau mày nàng cũng sẽ cảm thấy không vui?
Lời của nàng làm Long Tiếu Thiên kích động không dứt. "Bởi vì nàng quan tâm ta, giống như ta quan tâm nàng vậy."
"Vương huynh, Kính Nhi đâu? Kính Nhi có ở nơi này hay không?"
Mặt trời chiều ngã về tây, Long Thiên Vũ đột nhiên xông vào phòng nghị sự, cắt đứt Long Tiếu Thiên cùng đại thần thảo luận chính sự.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tối hôm qua Kính Nhi kiên trì tự mình trở về Thiên Hạc cung, sau đó hắn liền không có gặp lại nàng. "Muội vứt bỏ Kính Nhi?" Nếu muội ấy dám trả lời phải cũng đừng nghĩ sống tiếp.
"Cái gì muội lạc mất nàng ấy chứ? Nàng đêm qua đi tìm huynh sau đó cũng không có trở lại, muội cho là nàng ở chỗ của huynh, nhưng là muội tìm khắp nơi đều không tìm được người!"
Làm sao bây giờ? Kính Nhi sẽ đi nơi nào chứ? Nàng gặp người khác không phải đều rất sợ hãi sao, căn bản là không thể tự mình chạy loạn!
"Kính Nhi mất tích?"
Chương trước | Chương sau