Old school Swatch Watches
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 136 đánh giá )

Hoàng Hậu Xấu Xí - Chương 03

↓↓
"Sư phụ?"

"Đừng nói nhiều lời vô ích, cởi quần áo ra."

"Cởi quần áo!"

"Đúng, bảo ngươi cởi thì liền cởi đi."

bạn đang xem “Hoàng Hậu Xấu Xí ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Vì. . . . . . Tại sao muốn cởi quần áo?" Vu Kính khổ sở nhìn Long Thiên Vũ.

Long Thiên Vũ nở nụ cười quỷ dị. "Hắc hắc he he. . . . . ."

"Sư. . . . . . Sư phụ? Người cười thật kinh khủng."

"Ý con là, con không tin tưởng sư phụ sao?"

"Không, không phải là, chẳng qua là cởi quần áo là muốn làm cái gì?"

"Hắc hắc, đương nhiên là để cho ta. . . . . ." Long Thiên Vũ đi tới gần phía nàng.

"A! Sư phụ ngươi muốn làm gì?"

"Hắc hắc he he, con đã không tự mình cỡi, ta dĩ nhiên tự mình động thủ giúp con rồi."

Vu Kính bị dọa sợ tới mức chạy tán loạn bốn phía, "Không cần! Sư phụ. . . . . ."

"Đừng trốn! Tin tưởng ta, ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm đau con, ngoan đứng lại đó!"

"Không cần, sư phụ ngươi không thể làm như vậy!"

"Tại sao không thể? Ta là sư phụ, sư phụ lớn nhất con chẳng lẽ không biết? Ngoan, đừng chạy tới chạy lui nữa. . . . . . Hô! Con cứ chạy trốn như vậy, xem ra ta không xuất ra bản lãnh thật sự thì không thể được!" Long Thiên Vũ đuổi đến mức thở hổn hển.

"Bản lãnh thật sự?"

"Không sai, ta lấy thân phận công chúa kiêm sư phụ, ra lệnh ngươi dừng lại cho ta!"

"Không. . . . . . Không cần nha. . . . . . Sư phụ. . . . . ." Vu Kính bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là khoanh tay chịu trói.

"Ngoan, ta sẽ nhẹ nhàng. . . . . ."

Liên tiếp mấy ngày, Long Tiếu Thiên cũng không nhìn thấy Kính Nhi cùng muội muội, ngay cả phái người cho truyền hai người tới gặp mặt cũng bị to gan cự tuyệt; dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là nha đầu Thiên Vũ kia lại giở trò quỷ.

Ban đêm, hắn lăn lộn khó ngủ.

Thay vì ở chỗ này suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng thà tự mình đi qua nhìn một chút.

Vì vậy Long Tiếu Thiên cho cho những người đi cùng lui xuống, tự mình tiến về phía Thiên Hạc Cung.

Bởi vì Long Thiên Vũ không thích có nhiều cung nữ, thị vệ theo bên người, mà mọi người cũng sợ trở thành đối tượng thí nghiệm của nó, cho nên Thiên Hạc cung cũng không quá nhiều "Những người không có nhiệm vụ".

Đến Thiên Hạc cung, nhìn thấy một căn phòng vẫn còn ngọn đèn dầu phát sáng, hắn nghĩ nghĩ rồi cũng đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không có ai, hướng bên trong đi tới, chỉ thấy sau tấm bình phong thả một thùng gỗ lớn. Long Tiếu Thiên nhìn thấy nước trong thùng gỗ phát ra nồng đậm mùi thuốc, nghĩ thầm: tám phần là Thiên Vũ lại làm cái gì kỳ quái. . . . . .

Đây là cái gì?

Hắn chú ý đến một cái ống trúc thật nhỏ nổi lên từ trong thùng nước thuốc, như có như không bọt bong bóng nổi lên theo ống trúc lúc chìm lúc nổi.

Hắn tò mò đưa tay chận lại ống trúc, ngoài ý muốn phát hiện ống trúc giống như là sống có thể động.

Chẳng lẽ thuốc này dưới nước. . . . . .

Hoa lạp (soạt) ——

"Hô! Thật là một tí nữa là không thể thở được rồi!" Là người nào lanh chanh bịt kín ống trúc của mình vậy?

Long Tiếu Thiên trợn to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm cô gái từ dưới thùng thuốc nổi lên.

Trong ánh lửa cùng ánh trăng chiếu rọi, trước mắt là thân thể tuyết trắng đẹp đến kinh người, mà ấn tượng nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng chừng bàn tay càng xinh đẹp khiến người khác nghẹt thở; mà dưới đôi lông mi cong vút như lông vũ chớp động, là một đôi mắt đẹp kinh tâm động phách, cái mũi thon ở dưới môi anh đào làm nổi bật da thịt không tỳ vết, như cây tường vi nở rộ mềm mại ướt át.(huhu chị đẹp gì mà em không biết nói sao luôn, từ ngữ có hạn mọi người thông cảm)

Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, tỉ mỉ giống như không thuộc về nhân gian.

Nhìn dung nhan tuyệt đẹp cùng thân thể hoàn mỹ của nàng, Long Tiếu Thiên đột nhiên cảm thấy dưới bụng một trận co rút nhanh chóng.

Ở trong chớp mắt này, tâm hồn của hắn đã bị tiên tử xa lạ trước mắt bắt đi mất rồi.

Chỉ cần có thể lấy được nàng, muốn hắn buông tha giang sơn hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Vu Kính vừa nhìn thấy nam nhân ở trước mắt, lập tức như bị người điểm huyệt không thể động đậy.

"Ngươi!" Tại sao trong phòng của nàng có nam nhân? Hơn nữa còn là Long Tiếu Thiên?

"Nàng là ai? Tại sao lại ở trong này?" Trời! Nàng thật là xinh đẹp, hắn chưa từng thấy qua cô nương nào xinh đẹp như vậy, nàng thật là con người sao? Vẫn là trời cao còn thương hắn ban cho hắn tiên tử?

Long Tiếu Thiên không nhịn được vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.

Nàng có thể vừa đụng vào liền biến mất hay không?

Ánh mắt của hắn làm Vu Kính mê muội, chưa từng có người nhìn qua nàng như vậy.

"Ta là. . . . . ." Giống như ý thức được cái gì, Vu Kính cúi đầu, "A!" Nàng phát hiện mình không có mặc y phục, bị dọa sợ tới mức tìm đại một tấm lụa bao bọc thân thể mình lại.

Xong rồi! Lần này bị xem sạch bách rồi!

Đối với phản ứng chậm lụt của nàng, Long Tiếu Thiên cảm thấy buồn cười, tay chỉ có thể chạm vào không khí chỗ nàng vừa đứng.

Ai, đáng tiếc!

"Đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn nàng." Hắn trước nay chưa từng lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế này chăm chú nhìn đỉnh đầu nho nhỏ chỉ lộ ra một ít, lần nữa vươn tay, muốn vuốt lên má hồng mềm mại trắng mịn giống như mật đào kia.

Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nàng thì trong lòng hắn cho dù không muốn, cũng chỉ có thể nghi ngờ thu hồi tay cứng ngắc trong không trung về.

"Nói cho ta biết, nàng là ai?" Hắn không muốn hù dọa nàng.

"Ta. . . . . ." Vu Kính mở miệng định nói, rồi lại đột nhiên ngậm chặt miệng lại.

Nàng thiếu chút nữa đã quên rồi, nàng đã đáp ứng Thiên Vũ tạm thời không để cho hắn nhìn thấy, hiện tại bị hắn nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là liều chết không thừa nhận, dù thế nào đi nữa hắn lại không biết nàng là ai.

Long Tiếu Thiên cảm thấy kỳ quái, "Tại sao không nói chuyện?" Nàng có cái gì khó nói hay sao?

"Không thể nói." Thật xin lỗi, nàng là có nổi khổ tâm .

"Tại sao không thể nói?" Chẳng lẽ nàng không biết hắn là ai? Ở trong cung này không có người nào còn lớn hơn hắn, hắn muốn nàng nói nàng liền phải nói.

"Thời cơ chưa tới."

"Thời cơ chưa tới?"

"Đúng vậy, thời gian không còn sớm, mời trở về đi!" Vu Kính hạ lệnh trục khách. (đuổi anh về rồi)

"Cái gì." Lần này Long Tiếu Thiên thật sự bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, nội tâm rung động càng thêm không cách nào khắc chế.

"Thiên cơ không thể tiết lộ." Hỏi nữa cũng vô ích, nàng là sẽ không nói.

"Cái gì gọi là Thiên Cơ?"

"Ngươi đi hỏi ông trời, xem có nguyện ý để cho ngươi biết hay không."

"Nếu như ông trời muốn nàng nói cho ta biết thì sao?"

"Vậy ngươi phải chờ cho đến khi ta muốn nói cho ngươi lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Khi nào?"

Đôi mắt to xinh đẹp hoạt bát của Vu Kính không ngừng chuyển động, giống như một loại mê hoặc hấp dẫn người.

"Cái này. . . . . . Bởi vì là Thiên Cơ, cho nên ta cũng không biết." Hắn hỏi như vậy, nàng thật là khó trả lời, "Ai nha, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, không biết sẽ không có phiền não không phải sao?"

Nhìn bộ dáng nũng nịu của nàng, Long Tiếu Thiên không tự chủ nâng lên nụ cười dịu dàng.

"Có một số việc nếu bỏ lỡ, có thể sẽ hối tiếc cả đời. "Thay vì trả giá cả đời phải đi nhớ nhung, còn không bằng phải có bằng được nàng.

"Thế sự (việc trên đời) không thể như ý của ngươi được, làm người phải sống vì thực tế. "Hắn làm gì nhìn nàng như vậy, còn cười đến đẹp mắt như vậy, như vậy nàng nghĩ muốn dời đi ánh mắt cũng không được!

Long Tiếu Thiên khẽ đến gần nàng, "Nàng là muốn ta. . . . . ."

Đi vào trong phòng Long Thiên Vũ vừa nhìn thấy bóng dáng nam nhân, lập tức nâng cổ họng hô to: "Người đâu! Có tặc (kẻ trộm). . . . . . Ách, Vương huynh!" Nàng lúc này mới thấy rõ ràng người nọ là ai.

"Tặc? Ngươi dám xem ta thành tặc?" Nàng chán sống rồi có phải không?

"Thật xin lỗi, ta làm sao biết nửa đêm nửa hôm huynh còn chạy tới địa bàn nho nhỏ của ta chứ?" Nhìn nhìn phía sau hắn, Long Thiên Vũ lập tức trợn to mắt. "Huynh, huynh. . . . . . Huynh đã. . . . . ." Nàng hoàn toàn không nói ra lời.

"Đang đợi muội giải thích!" Hắn muốn biết nữ nhân này là ai? !

Này là muốn nàng nói thế nào? "Được rồi! Chúng ta đi ra ngoài nói." Ở chỗ này khá bất tiện để nói rõ.

Long Tiếu Thiên quay đầu lại nhìn mỹ nhân phía sau một cái, mới cất bước ra khỏi phòng.

"Vương huynh, huynh xem, tối nay trăng. . . . . . đẹp chứ?" Long Thiên Vũ cố ý nói sang chuyện khác.

"Có xinh đẹp đến mấy so ra cũng kém hơn cô nương xinh đẹp trong phòng muội." Long Tiếu Thiên tràn đầy trong lòng đều là gương mặt tuyệt mỹ kia, ngay cả ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời đêm, tất cả đều là dung nhan e lệ của nàng.

Ở trước mặt muội muội, hắn không muốn che giấu hảo cảm của mình đối với cô bé kia, nhất là muội ấy còn có thể giải trừ nghi ngờ cho hắn, tự nhiên lại càng không cho muội ấy có điều giấu giếm.

"Huynh muội chúng ta khó có dịp được cùng ngắm sao như thế này, huynh không cảm thấy rất cảm động sao? Chúng ta đã nhiều năm không giống như thế này, chầm chậm hưởng thụ ban đêm nhàn rỗi, cảm thụ chúng ta anh em chân tình. . . . . . Không có ai khác, chỉ hai người chúng ta, có thiếu chỉ là mấy bình rượu, mấy đĩa thức ăn giúp vui mà thôi." Hoặc giả nàng nên sai người đi chuẩn bị một chút.

Long Tiếu Thiên cũng không thèm nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Muội ở đây là muốn làm cái trò quỷ gì chứ?"

"Nào có cái chủ ý gì chứ, bất quá là trong lòng tràn đầy cảm động thôi. Chẳng bao lâu nữa, muội đây một ngày có thể kiếm được bạc tỷ, Vương huynh nhất định phải nhớ đến muội muội mà người quan tâm nhất nha, muội sẽ rất cảm động đấy, Vương huynh hiểu không?" Ô, nước mắt, nhanh rơi ra một chút đi, một giọt thôi cũng được!

"Hiểu, dĩ nhiên hiểu." Long Tiếu Thiên cúi đầu nhìn nàng. "Mấy năm nay bận bịu xử lý quốc sự (công việc quốc gia) đã bỏ quên muội, không nghĩ tới Tiểu Thiên Vũ đã lớn như vậy rồi."

"Đúng nha, không nghĩ Vương huynh cũng đã tuổi một bó lớn rồi nha (ý nhiều tuổi ó). . . . . . Không phải là, muội là nói, Vương huynh cũng đã trưởng thành không ít, bất quá vẫn hấp dẫn người như thế, nếu Thiên Vũ không phải là muội muội của ngươi, chỉ sợ ngay cả muội cũng muốn quỳ gối ở dưới chân huynh!" Những lời này của nàng cũng không phải giả, Vương huynh vẫn là đối tượng mà nàng sùng bái nhất, ngay cả về sau muốn tìm vị hôn phu để gả, cũng tuyệt đối muốn tìm người giống như Vương huynh mới được.

"Tiểu nha đầu muốn cưới chồng rồi?"

"Nào có, muội xem là Vương huynh cũng muốn kết hôn rồi. . . . . ." Không tốt, đề tài này quá nhạy cảm, phải đuổi gấp đi mới được. "Vương huynh, thừa dịp tối nay mặt trăng tốt như vậy, chúng ta tới đánh cờ một ván như thế nào?"

Long Tiếu Thiên cười đến cực kỳ dịu dàng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Cuộc đời gã phụ hồ

Cuộc đời gã phụ hồ

Ngày Thùy sinh, hắn còn mải mê bên chầu rượu với thằng bạn bàn về việc mở tiệm

29-06-2016
Gửi Ba lời xin lỗi!

Gửi Ba lời xin lỗi!

Xin lỗi ba! Ba à! Con mong rằng lời xin lỗi con gái nói ra lúc này là chưa quá

24-06-2016
Nó là em con

Nó là em con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi còn

25-06-2016
Em gái bé bỏng

Em gái bé bỏng

Cô em gái nhõng nhẽo nhiều khi thật phiền phức nhưng như một thiên thần đáng yêu bên

01-07-2016
Về thăm thầy

Về thăm thầy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tiếng thầy

27-06-2016
Hợp đồng tình bạn

Hợp đồng tình bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại" ) Thanh

27-06-2016