"Không, Dung Phán Phán không có ý này, xin công chúa tha tội."
bạn đang xem “Hoàng Hậu Xấu Xí ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ai cũng biết, Vương Thượng mặc dù cưng chìu Dung Phán Phán, nhưng so với muội muội của hắn Thiên Vũ công chúa, nàng ngay cả một ngón tay cũng so ra kém nàng ấy, vì vậy chống lại Thiên Vũ công chúa, Dung Phán Phán thói kiêu ngạo tất nhiên không còn sót lại chút gì.
"Bổn cung hiện tại nghĩ muốn đi dạo trong vườn này, các ngươi ảnh hưởng đến mắt của Bổn cung." Long Thiên Vũ trừng mắt đoàn người Dung Phán Phán trước mắt.
Hừ! Nếu so lời nói ngang ngược càn rỡ, trong cung ai cũng không bì kịp nổi nàng, bất kể nàng diện mạo như thế nào, Vương huynh thương yêu nhất cũng chỉ có một mình nàng, một phi tử nho nhỏ này. . . . . . Hừ hừ, bên kia nhanh chóng cút đi!
Thấy Vu Kính cũng muốn đi, Long Thiên Vũ tiến lên kéo nàng. "Đợi đã, ngươi muốn đi đâu?" Càng tới gần, mặt của nàng cơ hồ muốn vặn vẹo mà biến hình. Trời ơi! Thật là mùi gì vậy trời.
"Kính Nhi không muốn ảnh hưởng đến mắt của công chúa." Nàng làm sao dám kéo mình? Nàng không cảm thấy rất thối sao?
"Kính Nhi? Thật là cái tên dễ nghe."
Dễ nghe? "Nhưng là phụ thân không thích, cha muốn Kính Nhi tùy thời nhắc nhở mình, muốn gặp người khác, chỉ có thể nhìn mình trong kính." Phụ thân không thích nàng, điểm này từ khi nàng hiểu chuyện liền đã hiểu.
Thật đáng thương! Long Thiên Vũ đột nhiên kéo lấy hai tay của nàng, đến gần nhìn nàng, mặc dù nhìn nàng rất kinh khủng nhưng không sao không nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng.
"Ngươi có đôi mắt rất xinh đẹp, hơn nữa, ngươi một chút cũng không có xấu xí." Nàng tin tưởng Vương huynh không phải là dạng người nông cạn, nhất định cũng nhìn thấu Kính Nhi không phải là người phàm, nếu không sẽ không mạnh mẽ nhốt nàng ở lại trong cung như vậy.
Nói như vậy, nếu hoài nghi nàng là thích khách mà dẫn trở về cung, nên nhốt ở trong tù thẩm vấn mới phải, mà không phải để cho nàng ở trong cung chạy loạn khắp nơi. Vương huynh làm sao làm như vậy, chẳng lẽ. . . . . . Hắc hắc. . . . . .
"A ——" tay của nàng đột nhiên bị một con hồ ly cào trầy.
"Ly Ly!" Vu Kính kêu lên, lập tức lùi một bước, cảnh cáo trừng mắt Tiểu Hồ Ly trong ngực.
"Hừ hừ, ngươi dám cào ta." Long Thiên Vũ không để ý lắm vẫy vẫy tay bị thương, một đôi mắt không đàng hoàng liếc nhìn Tiểu Hồ Ly trong ngực Kính Nhi, trên mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), giống như đang tính toán cái gì.
Mà vốn lộ ra răng nanh nhọn phòng vệ Tiểu Hồ Ly không nhịn được kinh hãi, cuối cùng dứt khoát hèn nhát trốn vào trong ngực Vu Kính tìm kiếm an toàn.
"Ách, công chúa điện hạ. . . . . ." Vu Kính lo lắng không biết nàng có thể từ đó cùng Ly Ly đánh nhau hay không.
"Quân tử báo thù, ba năm không muộn; mà ta cho tới bây giờ thì không phải là quân tử, cho nên cũng không cần phải đợi ba năm!"
Tiểu Hồ Ly ngẩng đầu nhìn Vu Kính, một dáng vẻ muốn nàng vì nó "Liều mình chống đỡ".
Vu Kính không phải là người ngoan tâm tuyệt tình (nhẫn tâm cự tuyệt), hơn nữa cho tới nay nàng đều rất coi trọng người bạn thân Ly Ly này. . . . . .
"Công chúa điện hạ, thích không?" Vu Kính hai tay dâng lên Tiểu Bạch Hồ.
Long Thiên Vũ vui mừng gật đầu như băm tỏi. "Thích, thích!" Nàng ấy muốn đem nó đưa cho nàng sao?
Không để ý Tiểu Bạch Hồ trên tay giãy giụa phản đối, Vu Kính giao nó đến trên tay Long Thiên Vũ, "Như vậy ta hiện tại liền giao Ly Ly cho ngài nha! Ly Ly trở lại! Ly Ly!" Không nghĩ tới Ly Ly cứ vậy mà chạy trốn.
Long Thiên Vũ không khỏi than thở. Ai! Thật là đáng tiếc, bất quá nó bộ dạng hốt hoảng sợ hãi mà chạy trốn thật là đáng yêu.
"Ta quyết định, ta muốn ngươi" Long Thiên Vũ đột nhiên tuyên bố, mắt không chớp nhìn Kính Nhi bên cạnh.
"Cái gì?" Nàng nói gì?
"Ta nói, ta muốn cùng Vương huynh yêu cầu cho ngươi đi theo ta!"
Long Thiên Vũ mang theo nụ cười không có ý tốt, chăm chú nhìn Kính Nhi vẫn còn đang mù mịt.
"Muội muốn nàng làm đồ đệ của muội?" Long Tiếu Thiên chau lấy đầu lông mày, không khỏi suy đoán bảo bối muội muội đang định bày ra cái chủ ý quỷ quái gì.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ có cái suy nghĩ hướng con đường trở thành người hiền lành mà đi, lúc này mà muốn làm người tốt thì nhất định không có chuyện gì tốt.
"Không sai, muội phát hiện muội cùng Kính Nhi rất hợp ý với nhau, không thu nàng làm đồ đệ quả thực là lãng phí." Hắc hắc, thông minh như Vương huynh chắc chắn đã đoán được nàng có tính toán khác; bất quá, cho dù huynh ấy có ngăn cản như thế nào cũng không thể, đồ nhi này nàng đã quyết định thu nhận.
"Đồ đệ?" Vu Kính khó nén tò mò, nàng không biết tại sao vị công chúa điện hạ này lại muốn thu nàng làm đệ tử? ! "Công chúa điện hạ sẽ không phải là cái gì Võ Lâm Minh Chủ chứ?" Thật là giỏi!
"Không phải, không phải, bất quá trong lúc rãnh rỗi cũng thích động tay động chân, động não một tí thôi." Bị một tiểu cô nương sùng bái, Long Thiên Vũ lập tức trở nên dương dương đắc ý.
"Sư phụ ở trên cao, xin nhận đồ nhi một lạy!" Thật tốt quá, như vậy nàng có thể tới không thấy người đi không thấy tiếng, Phi Thiên nữ hiệp rồi.
"Đứng dậy, đứng dậy, chúng ta vui vẻ là tốt rồi, những thứ lạy tới lạy đi kia ném sang một bên hết đi." Nhìn nàng không phản đối, Long Thiên Vũ cao hứng giống như mèo mới vừa trộm được thịt vậy. "Từ hôm nay trở đi, con hãy theo ta hành tẩu giang hồ, xem con muốn cái gì cứ việc nói, sư phụ ta nhất định sẽ sai người bắt tới cho con. . . . . ."
"Bắt? Hai" Thế nào giống như cường đạo vậy?
"Không không không, phải . . . . . Dù sao chính là sẽ lấy được cho con là được, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta vui vẻ là tốt rồi." Long Thiên Vũ tươi cười giả dối.
"Khoan đã." Nhìn muội muội hưng phấn như vậy, nhất định là có vấn đề. "Thiên Vũ, muội không cảm thấy mùi trên người nàng sẽ làm muội không phải thoải mái sao?" Chẳng lẽ nàng không có chú ý tới?
"Vương huynh cũng có thể chịu được, Thiên Vũ dĩ nhiên cũng có thể." Đây coi là cái gì, so với đại sự nàng muốn thu nhận đồ nhi, thì cái mùi kỳ lạ nho nhỏ này có cái gì, quả thật chính là mùi thơm ngào ngạt mê chết người thì có.
Long Tiếu Thiên than thở, xem tình hình này thì đừng hy vọng nàng thu hồi quyết định.
"Kính Nhi, nàng biết làm đồ đệ Thiên Vũ phải làm cái gì sao?" Hắn hi vọng Kính Nhi có thể lý trí, đừng bị muội muội nắm mũi dắt đi.
"Không phải là tập võ sao?" Ừ, trước hết mời công chúa sư phụ dạy nàng một chút khinh công bay tới bay lui tốt lắm, như vậy nàng là có thể chạy trở về nhìn mẹ. Nói đến mẹ. . . . . . Nàng rất nhớ nàng nha!
"Tập võ?" Long Tiếu Thiên cười nhạo một tiếng, "Thiên Vũ ngay cả đánh con ruồi cũng sẽ làm chính mình vỡ đầu, muội ấy dạy được võ công mới là lạ." Hơn nữa ngay cả một con ruồi đều muốn ở bên người muội ấy hai ngày mới bằng lòng rời đi, giống như là đang cười nhạo muội ấy ngu ngốc.
"Sư phụ không phải là Võ Lâm Minh Chủ?"
Long Thiên Vũ đứng thẳng vai, hay tay vòng trước ngực, vô lại nói: "Ta lúc nào thì nói mình là Võ Lâm Minh Chủ chứ?" Mới vừa nàng cũng không có thừa nhận.
"Vậy sư phụ làm cái gì?" Vu Kính không ngại học hỏi sư phụ, dù sao nàng chỉ có mẹ mà thôi, nhiều thêm một sư phụ cũng tốt, huống chi sư phụ này còn là một công chúa!
"Ta, ta là một Dược Vương!" Nói đến đây, Long Thiên Vũ cảm thấy rất kiêu ngạo.
"Là Độc Vương." Long Tiếu Thiên không khách khí chỉ ra chỗ sai. "Thiên Vũ là cao thủ dùng độc, nàng nếu thật muốn làm đồ đệ của muội ấy, sẽ phải tùy thời chuẩn bị bị độc chết." Mang danh là thu đồ đệ, trên thực tế là tìm người thí nghiệm. Nhìn mặt của muội ấy thì biết, tất cả mọi người đều cho đó là do muội ấy vô tình bị phỏng nên bị hủy dung! Nhưng trên thực tế là do muội ấy tự mình thử độc nên kết quả mới như vậy. Bất quá muội ấy giống như còn chưa rút ra kinh nghiệm, lúc này lại suy nghĩ động đến trên người Kính Nhi.
"Vương huynh sẽ không phải là không bỏ được chứ?" Huynh ấy rõ ràng là không muốn Kính Nhi làm đồ nhi của nàng mà! "Không để cho Kính Nhi làm đồ đệ của muội, vậy Vương huynh tính toán thế nào an bài nàng?"
Phải biết, Kính Nhi ở trong cung là tứ cố vô thân (một thân một mình), không có thân phận không nói, còn là nghi phạm mưu sát Vương Thượng; chỉ với điểm này, đã có không ít người muốn động thủ thu thấy lấy nàng, để bảo vệ an toàn của Vương Thượng.
"Chuyện này không nhọc muội phí tâm." Ít nhất hắn sẽ không để cho Kính Nhi đi thử độc.
"Vậy sao? Mới lúc nãy nếu không phải muội ra tay cứu giúp, thì hiện tại không biết Kính Nhi bị ái phi của huynh hành hạ thành cái dạng gì rồi? Hoặc giả đã sớm đi đời nhà ma nói cũng không chừng." Một nước có địa vị cao quý thì Vương Thượng một ngày không biết có bao nhiêu quốc sự để lo, tự nhiên sẽ không chú ý tới "Chuyện nhỏ" trong hậu cung; hơn nữa bên cạnh Kính Nhi vừa không có người hầu, nếu như thực xảy ra chuyện gì cũng không có người cứu được nàng. "Ai, Kính Nhi thật đáng thương ....!"
Mặt Long Tiếu Thiên đột nhiên trầm xuống. "Dung Phàn Phàn tìm tới nàng? !"
"Đúng nha, còn chuẩn bị 50 đại bản “phục vụ” Kính Nhi!" Hắc hắc, lo lắng đi!
Nhìn thấy gân xanh của Vương huynh đều nhanh nổi lên, nói huynh ấy không có tư tâm với Kính Nhi. . . . . . Lừa gạt người sao?
"Ừm, công chúa là ân nhân cứu mạng của Kính Nhi. . . . . . Sư phụ! Mệnh của Kính Nhi liền giao cho ngài." Vu Kính không sợ độc của nàng, bởi vì những chất độc kia không gây thương tổn được nàng.
"Không được!" Trước khi tìm hiểu chuyện của Dung Phàn Phàn, Long Tiếu Thiên phản đối nàng đi thử độc.
"Không thành vấn đề, Kính Nhi từ nhỏ đã thử qua rất nhiều chủng độc dược, muốn độc chết Kính Nhi cũng không dễ dàng." Nhìn đi, không phải nàng còn sống rất tốt sao!
"Con thử qua rất nhiều độc dược?" Long Thiên Vũ mau bị lòng hiếu kỳ này làm cho chết chìm.
"Ừm, mọi người nói. . . . . ." Vu Kính vốn là đang cao hứng khuôn mặt đột nhiên trầm xuống, nhớ lại những chuyện đã trải qua để cho nàng cảm thấy một hồi đau lòng.
"Mọi người nói gì?" Nói mau nha, nàng tò mò chết rồi.
"Mọi người nói Kính Nhi không phải người, cho nên muốn độc chết Kính Nhi. . . . . . Bất quá đừng lo lắng, có rất nhiều ly, Kính Nhi không phải là mỗi lần cũng uống được độc dược." Nàng cười an ủi bọn họ, nhưng tựa hồ không còn kịp rồi.
Long Tiếu Thiên sắc mặt càng trở nên khó coi, "Mọi người là ai?" Một cô gái thiện lương như vậy lại có nhiều người muốn giết nàng?
"Mọi người phải . . . . . Là ca ca và tỷ tỷ của Kính Nhi." Bộ dáng Vương Thượng bây giờ thật là khủng khiếp!
Long Thiên Vũ không nhịn được hét lên một tiếng: "Ca ca và tỷ tỷ của con tại sao muốn giết con bằng thuốc độc? Có lầm hay không?" Kính Nhi bộ dáng này đã đủ bi thảm rồi, tại sao ca ca cùng tỷ tỷ lại còn không thương yêu nàng.
"Bọn họ nói là vì tốt cho Kính Nhi." Làm sao bây giờ? Ngay cả công chúa cũng biến thành thật là khủng khiếp.
"Vì muốn tốt cho con?" Những lời nói láo này mà cũng nói được tất cả xuống địa ngục hết đi! "Com tin tưởng?"
Vu Kính lắc đầu.
"Cho nên Kính Nhi sau khi lớn lên liền tận lực tránh xa bọn họ." Trước kia nàng sẽ khát vọng ca ca tỷ tỷ yêu mến, nhưng sau khi hiểu ra nàng cảm thấy, chỉ cần có mẹ cùng Ly Ly là đủ rồi.
Long Thiên Vũ tức chết, "Kính Nhi đừng sợ, hiện tại có bản công chúa cùng Vương huynh làm núi dựa cho con, ngày khác chúng ta cũng độc lại bọn họ xem như đáp lễ." Nàng luôn luôn có oán báo oán, có cừu báo cừu, hơn nữa còn sẽ tăng gấp bội để hoàn trả.
"Kính Nhi không sợ nha." Nàng còn muốn xin hai người bọn họ đừng nóng giận!
"Vì báo thù, chúng ta bây giờ lập tức trở về nghiên cứu độc dược. Vương huynh, Kính Nhi ta mang đi rồi, huynh tiếp tục làm việc đi!" Không đợi Long Tiếu Thiên ngăn cản, Long Thiên Vũ đã kéo Kính Nhi giống như bay lao ra khỏi ngự thư phòng.
Chương trước | Chương sau