...
- Huỳnh tổng, xin cậu cho chúng tôi một con đường sống đi, làm ơn đi...- Ông Thịnh qu
...
- Anh...
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đan Băng mở cửa phòng San Phong, cậu bước vào miệng cười tươi:
- Chăm nhỉ, không đi chơi với bồ sao?
- Làm gì khó – San Phong thở hắt ra.
Đan Băng trề môi:
- Không có hay có đầy mà không biết chọn ai đi cùng.
San Phong dừng bút, cậu ngả người ra sau thở dài. Tự nhiên nói chuyện với vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Băng này. Như nào thì gọi là yêu vậy?
Đan Băng nheo nheo mắt nhìn San Phong. Hôm nay cậu sao ấy nhỉ, tự nhiên hỏi câu đấy vậy.
Đan Băng chẹp miệng:
- Theo các chuyện gia tâm lý học thì triệu chứng của người đang yêu là mỗi lần tiếp xúc với người con gái mình thích đều có cảm giác vui vẻ, một tý ngượng ngập đặc biệt là thấy muốn che chở cho người đó...Còn nữa...
San Phong nghe như sét đánh trúng tim, cái gì cũng đúng triệu trứng của cậu khi gặp Tử Di...San Phong day day thái dương "Không ổn thật rồi..."
Cậu nói:
- Thôi được rồi không cần tiếp đâu.
Đan Băng hỏi lại. Mặt cậu cười cười nhướng mày:
- Đừg bảo anh muốn lập thất rồi nhé...hâhha
Tự nhiên Đan Băng cười giống lên làm San Phong giật cả mình, cậu chẹp miệng:
- Em thấy Tử Di thế nào?
- Tử Di? Ai cơ.
- Là....
San Phong đang định nói thì Đan Băng bỗng nhớ ra, cậu trố mắt nhìn San Phong:
- Anh định nói đến người tình của anh em?
- Ừ.
Đan Băng tối sầm mặt, cậu đổi ngay sắc thái, giọng cũng lạnh hẳn đi:
- Loại vì tiền làm tất cả đấy có gì mà phải nói đến. Này...đừng bảo anh....
San Phong hơi nhíu mày vì cách nói về Tử Di của Đan Băng, cậu nói:
- Sao em lại nói Tử Di thế, cô ấy đáng thương mà.
Đan Băng bật cười, cậu uống nước rồi nói:
- Anh nghĩ gì mà nói con nhỏ đấy đáng thương. Em thấy nó có vẻ kiên cường lắm mà. Em thấy ba nhỏ đấy chết nó cũng có giỏ giọt nước mắt nào đâu mà, nghe nói nó làm ba nó chết à?
San Phon lắc đầu cười:
- Bề ngoài vậy thôi. Mà hôm đám tang em cũng ở đấy à.
Đan Băng gật đầu. San Phong tiếp:
- Chuyện không như em nghe đâu. Thật ra cô ấy đến với Hàn thiếu vì muốn giúp ba mình giữ lại công ty thôi.
- Là sao? – Đan Băng vẫn chưa hiểu rõ lắm.
- Thì mẹ kế cô ấy đi cassino thua nợ nần không có tiền trả bọn cho vay bắt xiết côngty với căn nhà đang ở, ba cô ấy nghe tin lên cơn đau tim phải cấp cứu. Vì thương ba mình nên Tử Di mới chấp nhận đến với Hàn thiếu để xin cậu ấy cứu công ty ba mình chứ.
- Vậy à – Đan Băng hơi mím môi, ra cậu đã có một số hiểu lầm với Tử Di.
San Phong giọng nói tự nhiên trở nên trầm ấm:
- Cô ấy đúng là vĩ đại thật, lại mạnh mẽ nữa chứ, trải qua bao nhiêu sóng gió mà vẫn im lặng không than trách ai một câu ngay cả khóc cũng không thèm....haizz...
- Này...- Đan Băng nhìn San Phong không chớp mắt, cậu nghe những lời ấy mà nổi cả da gà "Anh ấy không phải là Huỳnh tổng nữa....mẹ ơi, kinh quá ".Đan Băng rùng mình:
- Hết giờ sến rồi...anh bình thường lại hộ em cái.
San Phong chẹp miệng, cậu lấy lại giọng bình thường:
- Phải tả như vậy em mới hiểu được nỗi khổ của một cô gái chứ.
- Vầng. – Đan Phong chợt nhớ ra chuyện gì cậu nói:- Thế anh đang có ý định gì với nhỏ đấy à?
San Phòg ngôồ thẳng dậy nghiêm chỉnh nói vẻ chững chạc:
- Anh cũng đã có tuổi rồi, giờ phải nghĩ đến chuyện lập thất thôi.
- Thôi thôi, bỏ cái giọng đấy hộ cái. Anh chỉ cần nói chuyện như bình thường thôi em cũng hiểu rồi.
- Ừ vậy đi, cho đỡ mệt.
Đan Băng bật cười, San Phong đã gần 30 rồi mà ăn nói lúc nào cũng như mấy đứa choai choai vậy. Lúc nào cũng nhăn nhở được, nhìn vào ai bảo San Phong có thể đứng ngang hàng với người anh cùng cha khác mẹ của cậu. Nhưng chính San Phong như vậy Đan Băng lại còn quý hơn người anh máu lạnh lúc nào cũng đăm đăm tính kế, có cười nhiều thì cũng chỉ toàn giả tạo làm ăn. Đương nhiên San Phong cũng không kém phần thủ đoạn nhưng ít ra cậu cũng không đến nỗi lừa Đan Băng như Tuyết Y.
- À, quên mất, nghe nói Tử Di học cùng em à?
- Ừ. Có cần giúp không em làm cầu cho.
- Được thế thì tốt quá – San Phong lấp lánh ánh mắt nhìn Đan Băng - Thế em không sợ Hàn thiếu trách à?
- Sợ cái gì, Tử Di đối với anh ta không là gì đâu mà.
- Sao lại vậy – San Phong nheo mắt hỏi.
Chẳng nhẽ Đan Băng lại nói Tử Di đã từng lên giường với cậu và chính Tuyết Y là người bảo cô phải làm thế ra à. Cậu lắc đầu:
- Thì em nghĩ vậy, từ xưa đến giờ Hàn thiếu có biết quan tâm, yêu ai bao giờ đâu mà.
- Ồ...- San Phong gật gù. – Cũng đúng, vậy nhờ em tiếp cận Tử Di giúp anh nhé, phải bi-a anh nhiệt tình vào.
Đan Băng trề môi,San Phong lại tiếp:
- Mà này, đừng thấy Di 33 của anh đáng yêu cũng nhào vào nhé.
- Vầng.
...- Huỳnh tổng có Thịnh tổng muốn gặp.
San Phong cười cười gian ta "Cuối cùng cũng đến rồi à ".
Cậu chỉnh lại chiếc áo trễ cổ của mình, ngồi thẳng người dậy, lấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của dân kinh doanh, hắng dọng nói:
- Cho vào đi.
Trợ lý Kim lui ra, Đan Băng cũng sợ thái độ thay đổi theo phút của San Phong, vừa mới cười đã làm mặt ngầu được. rồi, cậu lắc đầu:
- Thôi em ra ngoài trước, trưa gặp lại.
- Ừ - San Phong gật đầu cười nhẹ.
Thịnh tổng bước vào, thái độ ông khép nép như con mèo khi đứng trước ánh mắt sắc lạnh của San Phong...
...
- Hàn thiếu, đây là những gì anh cần đây.
Qúach giám đặt lên bàn làm việc của Tuyết Y một xấp ảnh, Tuyết Y cầm lên nhìn từng tấm một, Qúach giám nói:
- Tôi đã gặp tên bồ nhí của bà Minh rồi.
- Tốt lắm, vậy cậu có nói gì không.
- Lúc đầu thì không nhưng vừa đưa một số tiền thì đã nhiệt tình trả lời những câu hỏi em đưa ra ngay.
- Vậy à - Tuyết Y nhún vai, cậu không thấy gì là lạ cả, cùng là người cả ai thấy tiền trả mờ mắt.
Qúach giám kể:
- Thật ra chuyện ba cô di đột tử là do thấy vợ mình tức là bà Minh đang làm chuyện đấy với tên kép trẻ này của mình, ông ta không chịu được cú sốc bị nhồi máu cơ tim, tắc thở tại chỗ. Nhân có vụ báo đưa tin cô gì là tình nhân của ngài mà lằng nhằng với Huỳnh tổng nên bà ta đã thừa dịp đổ tội xang cho cô Di.
- Thông minh đấy - mắt Tuyết Y hơi hướng lên như cười – Còn gì nữa không?
- Còn nữa, hiện tại bây giờ bà minh đang giao bán công ty với giá tỷ rưỡi.
- Ừ. Cậu liên lạc với bà Minh cho tôi nhé.
- Dạ - Qúach giám cúi đầu chào rồi lui ra làm việc.
....
- Hàn thiếu này...anh đi đâu cũng dẫn theo thư ký thế, không sợ người khác hiểu lầm sao – Nhã Kỳ mắt vừa lườm Tử DI, miệng vừa cong lên nói với Hàn thiếu như trách khứ.
Hàn thiếu cười nhẹ :
- Chắc tại quen rồi.
- Vậy sao, thôi qua đây với em chút được không.
- Được chứ.
Tử DI lại đứng một mình. Hôm nay là bữa tiệc đông nhất từ lúc cô theo Hàn thiếu đến giờ. Hình như hôm nay là đại hội gì đó thì phải.
Chương trước | Chương sau